Giây tiếp theo đó ở bên trong phòng bệnh là một bóng người đập vào trên
nền đất, cả tòa lầu dường như đều đang rung lắc không ngừng.
Nhưng không phải là Tiêu Sách, mà là vệ sĩ nữ kia.
Trong một khoảnh khắc, không ai nhìn thấy rõ được rốt cuộc là xảy ra
chuyện gì. Hình ảnh cuối cùng mọi người nhìn thấy là vệ sĩ nữ đó tóm lấy cổ áo rồi quăng Tiêu Sách xuống đất, nhưng mà trong giây tiếp theo,
người ngã trên mặt đất lại là vệ sĩ nữ.
Còn Tiêu Sách lại đứng ngay ngắn ở đó, giống như chưa từng nhúc nhích.
Trong phút chốc, đôi mắt từ đầu tới cuối đều tĩnh mịch đó của Lâm Bán
Thanh thoáng có chút kinh ngạc, cuối cùng cũng chuyển tầm nhìn lên người của Tiêu Sách.
Tiếng hô "Dừng tay" trong miệng của Lâm Vân cũng dứt khoát được nén trở lại.
Ông ta có chút ngạc nhiên nhìn người vệ sĩ đến cả lệnh của mình cũng
không nghe, chỉ răm rắp nghe lời của con gái ông ta đang nằm trên đất
kia, bần thần hồi lâu.
Sau đó, ông ta nhìn về phía Tiêu Sách, sắc mặt nghiêm nghị hơn nhiều.
"Muốn chết."
Nhưng lúc này, sắc mặt của người vệ sĩ nam ở sau lưng Lâm Bán Thanh lại trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta nhìn thấy em gái mình trong nháy mắt bị
Tiêu Sách quật ngã xuống đất, lại có cảm giác như mình cũng bị giống
vậy, khuôn mặt hờ hững đó ngập tràn tức giận.
Không chút do dự, anh ta lập tức xông về phía của Tiêu Sách.
"Long Ngũ, dừng tay!"
Lâm Bán Thanh vào lúc này lại mở miệng nói. Giọng của cô ấy rất ôn hòa, hoàn toàn khác xa so với vẻ lạnh lùng bên ngoài của mình, giọng nói
khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Vệ sĩ nam tên Long Ngũ
đó nghe thể lập tức dừng lại, chỉ là vẻ tức giận trên mặt vẫn không
thuyên giảm, trừng mắt nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách lại chẳng để ý người này, anh nhìn về phía vệ sĩ nữ bị mình quật ngã ra đất còn đang
choáng váng kia bằng ánh mắt chế giễu mỉa mai, lạnh nhạt nói: "Muốn dạy
dỗ tôi không nên quá ngông cuồng? Hình như cô còn chưa đủ tư cách đầu.
Ngược lại là cô, sau này cố gắng tự xét lại mình một chút, không nên quá xem thường người khác, bằng không nhất định sẽ nhận lấy thiệt thòi."
Anh nói xong, vệ sĩ nữ đó giận đếm tím mặt, dốc sức lắc đầu một cái lại dứt khoát nhảy lên.
Cô ta lạnh giọng nói: "Muốn chết! Thừa lúc tôi bất cẩn ra tay thì có hay ho gì chứ, làm lại!"
"Long Thất, cô cũng dừng tay!"
Ngay lúc người này đang muốn đánh nhau với Tiêu Sách lại nghe tiếng của Lâm Bán Thanh điềm tĩnh vang lên lần nữa. Vệ sĩ nữ tên Long Thất đó lập tức thoáng biến sắc, nhưng cuối cùng vẫn là ngừng lại. Cô ta hừ lạnh về phía Tiêu Sách, mặt tràn đầy tức tối mà lùi về bên cạnh Lâm Bán Thanh.
Tiêu Sách cười nhạt, tay vừa nâng lên đã nhanh chóng hạ xuống.
“Không ngờ cậu bạn nhỏ này còn là một cao thủ tiềm ẩn.” Lâm Vân thấy
không có xảy ra thêm ẩu đả nữa bèn cười nói, xoa dịu bầu không khí.
“Không phải ông Lâm và cô Lâm đây cũng là như vậy sao?” Tiêu Sách cũng nhàn nhạt đáp.
Lâm Vân lập tức ngẩn người, vẻ nghiêm nghị trên mặt đó lại càng thêm
sâu xa. Ông ta mỉm cười lấp liếm đi biểu cảm sa sút đó của mình, im lặng không nói mà chỉ nhìn về phía Lâm Bán Thanh nói.
"Bán Thanh, chuyện này có liên quan tới bệnh tình của ông nội con, đừng có giở thói trẻ con!" Lâm Vân nghiêm nghị nói.
Lâm Bán Thanh nhìn thoáng qua bố mình, sau đó nhàn nhạt đáp: "Long Ngũ, Long Thất, hai người ra ngoài trước đi."
"Cô chủ, chúng tôi không thể ra ngoài, chúng tôi đi thì an toàn của cô
làm sao đây?" Long Ngũ và Long Thất đều lo lắng nói tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT