Nhưng nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng, Tiêu Sách cũng sẽ không buông lời ác.
Từ lúc Lâm Vân xuất hiện tới giờ, ngoại trừ lúc mới đầu có tý kiêu ngạo ra thì chưa từng làm ra chuyện gì khiến Tiêu Sách thấy khó chịu cả,
ngược lại thái độ khá là mềm mỏng với sự biến đổi của anh, cho nên Tiêu
Sách cũng chấp nhận nể mặt ông ta. Nếu không thì Tiêu Sách nhất định sẽ
không phải là kiểu người giữ lời hứa như mình đã nói thế này đâu.
Thêm nữa cũng là vì thân phận của Lâm Vân. Tiêu Sách cảm thấy nếu mình
có thể duy trì được mối quan hệ với người này thì sẽ có lợi cho anh.
Cho nên, anh lại mở miệng nói tiếp: "Đại ca Lâm, tôi biết là chỉ nói
thôi thì không thể nào tin được, hiện tại người bệnh đang ở đâu, có thể
đưa tôi đi xem thử không?"
Lâm Vân nghe thế lập tức vui vẻ nói: "Không! Không phải đại ca không tin em trai Tiêu Sách, chỉ là thấy cậu
còn trẻ thế lại có bản lĩnh như vậy khiến đại ca hơi ngạc nhiên thôi.
Tôi dắt em trai tới xem thử cho ông cụ, ông cụ hiện tại cuối cùng cũng
có thể được cứu rồi."
Nói xong, Lâm Vân cũng không chậm trễ nữa bèn dắt Tiêu Sách cùng Lâm Bán Thanh tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Được Lâm Vân dặn dò nên lúc này không có ai tới gần phòng bệnh cả, Tiêu Sách nhìn ông cụ ít nhất đã hơn bảy mươi tuổi, mặt đầy đốm đồi mồi đang nằm trên giường bệnh kia, lập tức thoáng chau mày.
Tình trạng của ông cụ này khá giống với bố Trầm, nhưng mà trạng thái cơ thể của ông cụ có thể nói là nặng hơn bố Trầm nhiều.
Nhưng mà, chuyện này cũng không làm khó được Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm nhận tình hình người già một chút, lập tức đứng dậy nói:
"Đại ca Lâm, nếu như anh tin tưởng tôi thì tạm thời ra ngoài đi, tình
hình của ông cụ không được lạc quan, tôi nhất định phải lập tức điều trị cho ông ấy, nếu không sẽ rất phiền phức. Nhưng mà, lúc tôi trị liệu
không được có ai khác ở bên cạnh."
Lâm Vân nghe xong lập tức đáp: "Được! Em trai có cần gì cứ việc nói, chúng tôi chờ ở bên ngoài cửa."
"Không cần, đừng để cho ai tới quấy rầy là được rồi." Tiêu Sách điềm đạm nói.
Lâm Vân không nói gì thêm, chỉ là có hơi tò mò. Lâm Bán Thanh dường như muốn ở lại trong phòng bệnh, sau khi trở ra lại khẩn trương đứng đợi
bên ngoài.
"Bố? Bố tin lời anh ta? Lỡ như anh ta gây trở ngại cho ông cụ, vậy nhà họ Lâm chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
Lâm Bán Thanh đột ngột lên tiếng nói.
Lâm Vân nghe thế chỉ lắc đầu đáp: "Không thể không tin, tình hình của
ông cụ không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Mà cậu ta, là hy vọng duy
nhất! Hơn nữa, không chỉ có bố tin cậu ta, Bán Thanh cũng không phải là
tin cậu ta đó sao? Nếu không với tính cách của con, đã không tin cậu ta
thì cho dù có trâu bò vào kéo cũng không thể mang con ra được."
Lâm Bán Thanh nghe thế khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Anh ta không có ý muốn giết chóc."
Lâm Vân gật đầu cười: "Đợi xem đi! Là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì sẽ không tránh khỏi. Nếu như ông trời muốn diệt trừ nhà họ Lâm
của
mình thì cũng không tránh được, chí ít thì Bán Thanh là con còn có đường lui. Nhưng nếu Tiêu Sách thật sự chữa hết bệnh cho công
cụ, vậy nhà họ Lâm của chúng ta không sụp đổ nữa rồi, cậu ta cũng là
người có ơn rất lớn với nhà họ Lâm chúng ta."
"Hiện tại con
cũng rất tò rốt cuộc là anh ta là từ đầu chui ra. Vừa nãy tiểu Thật ra
tay với anh ta, mặc dù là sơ suất khinh địch, nhưng mà anh ta có thể
phản đòn của tiểu Thất chỉ trong chớp nhoáng, điều này chứng tỏ thực lực không đơn giản.
Toàn bộ thành phố Giang Lăng này rất ít người
có thể làm được như thế, một người là Trần Tử ở bên cạnh Tào Quân, một
người là Ảnh Tử ở bên cạnh Lý Tuyết Nhi, một người là Hàn Tô bên cạnh
của bố, chỉ e là khó tìm được người thứ tư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT