"Anh muốn... hôn em, có được không?"

"Aichuuu!"

Ý đồ của Vương Nhất Bác tan vỡ vì cái hắt xì không đúng lúc của bé con, hắn mỉm cười bất lực, nhưng Vương Nhất Bác vẫn quan tâm đến thân thể của Tiêu Tiêu nhiều hơn. Nhóc còn đang ôm củ khoai lang nóng hổi, ​​đôi tay nhỏ bé cứng ngắc run rẩy vi lạnh, Vương Nhất Bác vội vàng kéo người ngồi vào khoang xe ấm áp.

Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép vào ghế lái phụ, trên tay cầm hai củ khoai lang bự, ​​nhưng cũng không nóng lòng muốn ăn, nếu nghe không nhầm Vương Nhất Bác vừa rồi hình như muốn hôn nhóc... muộn rồi. Cảm giác nhói lên khiến trái tim Tiêu Tiêu như thắt lại, và khi lời nói của Vương Nhất Bác nhẹ nhàng gảy thành tiếng đàn nhỏ nhẹ du dương, nó ngân vang réo rắt trong màng nhĩ.

Tiêu Tiêu rất dễ bối rối trước những chuyện khó giải quyết, chẳng hạn như buổi chiều nọ khi biết tin mình ôm khoản nợ bạc triệu, hay như khi bụng đói cồn cào không có tiền mua thức ăn, lại chẳng hạn như bây giờ, khi đang ngồi trên chiếc xe sang trọng của Vương Nhất Bác, trên tay ôm khoai lang, trái tim Tiêu Tiêu không hề tĩnh lặng như vẻ bề ngoài, bé con cũng sẽ hoảng sợ, sợ hãi và e thẹn, những cảm xúc mãnh liệt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tiêu Tiêu, nhưng nhóc vẫn ngồi đơ ra như một khúc gỗ ở ghế lái phụ, trên mặt khó nhìn ra tia cảm xúc.

May mắn thay, người mà Tiêu Tiêu gặp được là Vương Nhất Bác, một người giàu có ngốc nghếch, còn hơi thần kinh, kẻ luôn yêu nhiệt tình trước khi nghĩ đến rắc rối. Trong mắt hắn, Tiêu Tiêu là một đứa trẻ trông ngốc nghếch, chứ không phải một nhóc con vô cảm, nhiều chuyện hắn không hiểu rõ được. Vương Nhất Bác cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ phải cho Tiêu Tiêu biết thế nào là yêu, và cảm nhận cảm giác được làm người yêu.

Vì vậy Vương Nhất Bác muốn đối xử tốt với Tiêu Tiêu, không mang hàm ý xấu xa, mà hoàn toàn là vì tình yêu và tình yêu, tình cảm cùng tình cảm.

"Hôm nay lạnh như vậy, sao em không mặc thêm vài lớp áo?" Vương Nhất Bác ngồi vào ghế lái, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, dường như đã chặn hết cái lạnh và ồn ào từ thế giới bên ngoài.

"Em không lạnh." Tiêu Tiêu nhìn xuống củ khoai lang trong tay, nhéo nhéo đầu ngón tay đông cứng, có chút bướng bỉnh nói.

"Có lạnh hay không em sẽ biết." Vương Nhất Bác quay sang bên cạnh, gỡ khoai lang khỏi tay Tiêu Tiêu, rồi siết chặt hai bàn tay nhỏ bé nhiễm lạnh, kéo về phía mình, cúi đầu xuống, hết lần này đến lần khác hôn nhẹ lên mu bàn tay, hơi thở ấm áp phả lên da thịt. Khi Vương Nhất Bác hôn lên tay Tiêu Tiêu sẽ phát ra âm thanh "moahhhh". Thật ngốc nghếch! Tiêu Tiêu không kìm được tiếu ý, nhóc chỉ là một đứa trẻ mới được dạy cách yêu đương mà thôi.

"Còn nói không lạnh!" Vương Nhất Bác không hề che giấu vẻ đau lòng, trong giọng nói tràn ngập cảm giác bất bình.

Bé con rõ ràng thích ăn nhiều như vậy, nhưng vẫn hơi gầy, ngón tay mảnh khảnh chỉ có mỗi một chút thịt, Vương Nhất Bác nắm cục băng mềm nhũn nhẹ như bông, cả người cảm thấy vô cùng buồn bã.

Cuối cùng tay cũng hơi ấm một chút, Vương Nhất Bác buông tay Tiêu Tiêu ra, lấy ra một củ khoai lang bẻ đôi, món khoai lang nướng rất hấp dẫn, mùi thơm ngào ngạt tràn khắp khoang xe, ánh mắt Tiêu Tiêu sáng lên thèm thuồng. Thẳng thắn thật đấy, Vương Nhất Bác cười nhạo nhóc là đồ tham ăn nhỏ, đưa khoai lang tới miệng Tiêu tiêu, bé con há miệng cắn một miếng lớn, hai má phồng lên như chuột đồng tích trữ đồ ăn.

Cảm giác thành tựu từ việc cho người yêu ăn khiến Vương Nhất Bác vô cùng hạnh phúc, hắn bàn với bé con đang ăn khoai lang rằng:

"Hôm nay chúng ta không ăn đồ Nhật nữa nhé? Trời lạnh quá, caca dẫn em đi uống súp được không?"

Tiêu Tiêu còn đang ngậm khoai lang trong miệng, không tiện nói chuyện, liền trừng lớn hai mắt nhìn Vương Nhất Bác, gật gật đầu. Nhóc không phải là người kén ăn, dù sao chỉ cần Vương Nhất Bác đưa Tiêu Tiêu đi ăn, thì nhất định phải là loại đắt nhất và ngon nhất, vậy nên ăn gì cũng được.

Vương Nhất Bác kêu Tiêu Tiêu lấy nốt phần khoai lang còn lại để ăn dần, trước khi khởi động xe, hắn phát hiện Tiêu Tiêu chưa thắt dây an toàn, bèn vươn người đứng dậy, cố gắng kéo dây từ bên hông Tiêu Tiêu, định buộc chặt bé con.

Ngón tay nắm lấy đai an toàn, Vương Nhất Bác định kéo lại, nhưng cảm giác có thứ gì đó mềm mại, thoáng chạm nhẹ vào một bên mặt mình, động tác thắt dây sững lại, nửa thân trên gần như đang che trước mặt Tiêu Tiêu, tư thế có chút không thoải mái, Vương Nhất Bác tự tin quay đầu lại nhìn Tiêu Tiêu, thấy Tiêu Tiêu trên tay vẫn đang cầm củ khoai lang, nhưng gương mặt xấu hổ nhất thời thụt vào trong chiếc khăn quàng cổ rộng rãi, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn lộ ra ngoài, bé con cùng Vương Nhất Bác đối diện mà thấy tội lỗi khắp nơi.

Bé con lén liếc nhìn bạn trai ngốc, cuối cùng cúi xuống vì ngượng, nhóc muốn vùi cả khuôn mặt vào chiếc khăn để che đi.

Vương Nhất Bác vốn cho rằng đó là ảo giác, bây giờ thì hắn dám chắc chắn rằng Tiêu Tiêu vừa hôn mình.

Dù chỉ là một cái chạm thoáng nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng đã đủ khơi dậy sự dịu dàng và tình yêu thương vô bờ bến của Vương Nhất Bác, hắn buông dây an toàn trên tay, quay người ôm lấy bé con đang mắc cỡ. Suýt nữa thì đụng trán Tiêu Tiêu rồi, Vương Nhất Bác có thể ngửi thấy cảm giác bất an cùng lo lắng của nhóc, vì vậy không truy hỏi Tiêu Tiêu chuyện gì đã xảy ra nữa, thay vào đó dùng tay kéo chiếc khăn che khuất gương mặt đỏ ửng, nhìn bé con lông mi hơi run lên, hắn nói:

"Anh muốn hôn em."

Lần này không phải là một lời thăm dò, mà là một thông báo.

Lúc Vương Nhất Bác hôn Tiêu Tiêu, hắn nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh khẩn thiết của bé con, sau đó là những tiếng rên rỉ vì căng thẳng mà trở nên đứt quãng. Không gian Tiêu Tiêu còn lại quá hẹp, bàn tay cầm khoai lang không có chỗ nào để đặt, Vương Nhất Bác đè lên hai chân nhóc, Tiêu Tiêu bị khóa trên ghế da mà rùng mình một cái, như thể bức tượng bị chặn ở góc tường, ngay cả tiếng meo meo cũng chỉ dám phát ra cực nhỏ.

Vương Nhất Bác kiên nhẫn dìu dắt mèo con đáng yêu trong vòng tay, đầu tiên là hôn nhẹ lên môi hai lần, sau đó phủ lên đôi môi mềm mại mát lạnh của Tiêu Tiêu, đợi đến khi thân thể run rẩy không còn căng thẳng, động tác kiên quyết không cưỡng lại được mà cạy mở hàm răng ra. Với tình yêu mạnh mẽ và sự ấm áp, đem tất cả mùi vị ngọt ngào thuộc về bé con cuộn vào miệng của chính mình.

Môi răng quyến luyến vừa nhẹ nhàng vừa độc đoán, khiến Tiêu Tiêu thở hổn hển, thút thít không chịu nổi nữa, lúc này Vương Nhất Bác mới kiềm chế được mà buông bé con ra. Lông mi Tiêu Tiêu ướt đẫm nước mắt, phải cố gắng lắm mới mở ra được. Đôi mắt đen trong veo vô ngần, những giọt nước mắt to như hạt đậu lặng lẽ chảy xuống hai bên gò má, như muốn lăn vào lòng Vương Nhất Bác, dọa hắn phát hỏa, thất thần một lúc, ôm lấy mặt Tiêu Tiêu, vừa lau nước mắt cho người yêu vừa rối rít nói xin lỗi:

"Caca hôn em chỉ vì anh thích em thôi." Vương Nhất Bác muốn nhìn vào mắt Tiêu Tiêu và giải thích, nhưng Tiêu Tiêu luôn hạ mi, có vẻ không muốn nhìn hắn. Vương Nhất Bác lại nói:

" Cho anh xin lỗi nhé, được không? Đáng ra không nên như thế này, nhưng anh trót lỡ thích em nhiều quá."

"Em mới quen anh được vài ngày, nhưng anh đã yêu em từ rất lâu."

"Dối trá, người anh yêu là Đào Đào, không phải em." Tiêu Tiêu nói với Vương Nhất Bác, theo một cách gượng gạo. Nhóc biết mình không nên làm vậy, nhưng nghĩ tới lời nói ngọt ngào của Vương Nhất Bác lại không kiềm được. Ngay cả quả đào đó cũng là mình mà...

Vương Nhất Bác không biết mình nói sai chỗ nào, khiến Tiêu Tiêu liền hiểu lầm hắn. Vương Nhất Bác nhanh chóng hôn hai cái thật kêu lên má bé con:

"Cái gì mà Đào với Mận chứ, chẳng lẽ phía sau có một đại ca lừa đảo, một kẻ nói dối chuyên nghiệp? Caca của em thích Tiêu Tiêu, rất thích em, từ đầu chí cuối chỉ thích một mình Tiêu Tiêu xinh đẹp, không còn ai khác hết."

Sợ rằng Tiêu Tiêu vẫn còn hiểu lầm, Vương Nhất Bác nói:

"Dù sao thì anh cũng đã điều tra rồi. Khi em họ anh bắt được kẻ giả danh bé con, anh nhất định sẽ đánh cho hắn một trận nhừ tử!"

"Anh sẽ cho hắn nổi tiếng luôn, không phải thích đi lừa đảo bằng ảnh của người khác lắm sao? Chừng nào tóm được hắn, caca sẽ đưa ảnh tên đó lên trang nhất, cho cả đất nước này xem. Chà chà, cái gương mặt xấu xa đó chết chắc rồi!"

"...Hả? Sao bé con run dữ dội vậy, có lạnh không?"

Vương Nhất Bác cởi áo khoác khoác lên người bé con đang run rẩy đột ngột, tăng nhiệt độ trong xe lên, định đưa người yêu đi uống súp thì bàn tay trên vô lăng bất ngờ bị nắm lấy, Tiêu Tiêu nhìn hắn với một khuôn mặt tái nhợt.

Vương Nhất Bác kiên nhẫn mở miệng, định bụng chuyển sang chủ đề ăn uống, nhưng đợi một lúc lâu, bé con lại gấp áo khoác của Vương Nhất Bác đặt lên đùi, đem khoai lang còn sót lại nhét vào túi ni lông trong túi áo.

Cuối cùng, nhóc cắn chặt môi dưới, thu hết can đảm ngẩng đầu nói với Vương Nhất Bác:

"Em không muốn đi ăn súp."

Vương Nhất Bác cười vỗ đầu nhóc rồi lùi xuống.

"Được rồi, caca sẽ dẫn em bé của chúng ta đi ăn đồ Nhật...

"Em cũng không muốn ăn đồ Nhật." Tiêu Tiêu cắt ngang lời Vương Nhất Bác, khịt khịt mũi, xoa xoa ngón tay buồn bực như đứa trẻ mắc lỗi, nói:

"Em về đây."

"Tại sao... tại sao?" Vương Nhất Bác hoảng sợ, không biết chuyện gì đã khiến cho Tiêu Tiêu tức giận,

"Do caca vừa rồi hôn em nhiều quá sao?

Tiêu Tiêu cúi đầu không nói, trái tim của Vương Nhất Bác bắt đầu tê dại từng mảng, đau đớn quá. Hắn trấn an bé con rằng sau này sẽ không bao giờ dám hôn Tiêu Tiêu nữa, xin em đừng tức giận, em có thể ăn bất cứ thứ gì em muốn. Vương Nhất Bác sẽ đưa bé con đi ăn, và quy củ đưa nhóc trở về đúng giờ trước khi kí túc xá đóng cửa.

Tiêu Tiêu nghe Vương Nhất Bác nói xong mới chậm rãi mở miệng, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện mình cùng Vương Nhất Bác chia tay.

Trái tim Vương Nhất Bác lạnh đi một nửa, hai tay cầm vô lăng run lên, hỏi Tiêu Tiêu tại sao, nhóc cố hết sức nặn ra một ý cười, nói với Vương Nhất Bác:

"Em vừa mới hôn anh, em không có cảm giác."

"Em không thích anh."

"Đào Đào dối trá kia... cứ tùy tiện mà xử lí hắn, đừng làm phiền em giúp anh tìm người trả thù."

"Em..em đi trước. Tạm biệt. "

Trans+Edit: Yisanse 🐽

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play