Đáng ghét!

Vương Nhất Bác lẽ ra phải phát hiện ra có điều gì đó sai sai từ lâu rồi! Tại sao Đào Đào không bao gọi audio hay chat video với hắn? Tại sao Đào Đào- một sinh viên đại học, vẫn có thể rep tin nhắn tốc độ bàn thờ 24/24. Lại làm sao mà hai người yêu nhau ba tháng rồi mà đối phương vẫn từ chối việc gặp offline...!?

Tất cả những điều này nhẽ ra Vương Nhất Bác nên đoán được từ lâu mới phải.

Vương Nhất Bác nhìn vào giao diện WeChat đã bị xóa và bị block sau khi chuyển 200.000 nhân dân tệ. Phản ứng đầu tiên trong đầu không phải là báo cáo jing, mà là nếu như hắn rộng lương hơn chút nữa, bồi cho tiểu lừa gạt thêm một con số 0, liệu Đào Đào có miễn cưỡng suy nghĩ lại, bỏ ý định block mình hay không?

Trần Vũ nói rằng Vương Nhất Bác là một tên nhà giàu mất não, hỏi hắn rốt cuộc thích quả Đào dối trá đó ở điểm nào?

Vương Nhất Bác đang cầm điện thoại di động, lật xem những bức ảnh mà Đào Đào đã gửi, Đào Đào trong hình có đôi mắt to và cái miệng chúm chím.

Cậu trai có vẻ ngoài non nớt ngây thơ, dễ thương như một chú thỏ nhỏ, và anh ta có thể mê hoặc Vương Nhất Bác đến chết đi sống lại qua màn hình.

Vương Nhất Bác có thể thích điều gì khác ở Đào Đào? Tất nhiên là hắn thích khuôn mặt xinh đẹp khả ái kia rồi. Nếu không còn vì cái gì được nữa? Chẳng nhẽ lại thích cậu ta dụ dỗ mình, bị lừa mất cả chì lẫn chài xong lại ăn một quả block đầu óc choáng váng?

Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn Trần Vũ, nghiêm nghị trả lời:

"Anh thích vẻ đẹp trai của Đào Đào."

Trần Vũ câm nín, nhưng vì Vương Nhất Bác là anh họ của cậu, cho nên không thể không nhắc nhở hắn:

"Trong trường hợp như của anh, đầu dây bên kia có khả năng là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp."

"Ý của cậu là?" Vương Nhất Bác cầm trong tay điện thoại một hồi, mắt phượng mở tròn vo, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Vũ, "Trời ạ! Đừng nói với anh mày, người anh hẹn hò trên mạng ba tháng qua không phải là Đào Đào thật?!

"Là Đào Đào." Trần Vũ đính chính lại, "Ý em là, người anh đang hẹn hò trên mạng là Đào Đào, nhưng mấy bức ảnh gửi cho anh có thể không phải là anh ấy. Kẻ này đã ăn trộm ảnh của người khác. Thử nghĩ mà xem, nếu Đào Đào thực sự trông ưa nhìn như vậy, tại sao lại muốn xóa tin nhắn và block anh? Khả năng cao là sợ anh yêu cầu gặp mặt, sợ lúc đó kiểu gì cũng lòi đuôi cáo.

Vương Nhất Bác hất điện thoại xuống bàn, bắt đầu không ngừng mắng chửi, Trần Vũ tưởng rằng tên đại gia não tàn này đã được giác ngộ, đang tính thuyết phục hắn ta quay đầu là bờ, nhưng hai mắt Vương Nhất Bác đột nhiên sáng như sao, hắn nói:

" May quá, hóa ra kẻ lừa đảo block anh không phải Đào Đào!"

Trần Vũ:...

Vương Nhất Bác bảo rằng hắn sẽ đi tìm Đào Đào thật trong bức ảnh, Trần Vũ khuyên anh họ trước tiên hãy bình tĩnh lại, vì người đó chưa chắc đã tên Đào Đào, mặc dù đúng là gương mặt ấy, nhưng danh tính thực hẳn có sai khác.

Mỹ nam thật sự kia thậm chí còn không biết mình đã hẹn hò trên mạng suốt ba tháng, chứ đừng nói chuyện biết Vương Nhất Bác là ai. Lùi lại 10000 bước, giờ thì ăn cả block rồi, Vương Nhất Bác đòi đi đâu tìm được người trong ảnh???

"Ngay cả những cảnh sát chuyên nghiệp như tụi em cũng phải rất vất vả mới phát hiện ra kiểu lừa đảo trực tuyến này. "

Vương Nhất Bác rất coi thường những gì Trần Vũ nói, động tác tay thoải mái mở một bức ảnh của Đào Đào, phóng to logo Thư viện Đại học A ở góc.

Vương Nhất Bác nói với Trần Vũ, "Quả đào của anh mày đang học Đại học A."

Trần Vũ cảm thấy Vương Nhất Bác bị điên rồi, còn kéo cậu đến trường đại học A ngồi rình Đào Đào xuất hiện, hai người trú sau con xe sang trọng hàng chục triệu của Vương Nhất Bác, cùng nhai bánh mì nguội.

Trần Vũ không khỏi bất mãn hỏi anh họ: " Sao anh không ngồi xổm một mình đi, lại còn bắt em rúc chung vào đây??"

Vương Nhất Bác nhìn chăm chú chỗ cổng trường, không quay đầu lại, nói:

"Nếu bên kia lừa đảo, chú mày tới mà bắt hắn."

"... Không được, cho dù anh ta có lừa đảo, cũng chưa chắc đã lừa tiền anh!"

Vương Nhất Bác nhìn Trần Vũ với vẻ mặt đau khổ, tha thiết nói:

"Anh ta có thể không lừa tiền anh, nhưng lại đi lừa gạt trái tim chân thành của anh. Như vậy còn chưa đủ để kết tội sao? Hả?"

Trần Vũ cạn lời, cảm thấy Vương Nhất Bác đối với tình yêu điên cuồng quá mức.

Trần Vũ nói rằng việc rình mò của họ chẳng khác nào mò kim đáy bể, kết quả là tối hôm sau, Vương Nhất Bác đã tóm được Đào Đào.

Nam sinh ngoan hiền sau khi tan học đứng ở ven đường, kiễng chân nhìn xung quanh như đang đợi ai đó. Bên cạnh có vô số người đang chờ giống như anh, nhưng họ đa phần đều đang nhìn xuống điện thoại di động, chỉ có Đào Đào thỉnh thoảng chớp đôi mắt to tròn, mím miệng nghiêm túc, trông vô cùng đáng yêu.

Trần Vũ nhìn lướt qua ảnh chụp so sánh trên điện thoại di động, xem chừng âm dương cách biệt với Vương Nhất Bác đang sửng sốt,,mắt chữ O mồm chữ A kêu lên:

"Yoooo, người này so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều."

"Thế còn muốn em bắt tên tiểu lừa gạt này không? "

"Cút!" Vương Nhất Bác đẩy Trần Vũ ra, nói hôm sau sẽ mời cậu ăn tối, giờ hãy lượn về trước đi. Hắn mở cửa xe đứng do dự một lúc mới dám đi về phía mấy đứa nhóc bên đường.

Dù trong bụng đã âm thầm gõ 10000 cái kịch bản, nhưng khi đứng bên cạnh Đào Đào nhỏ, Vương Nhất Bác lại không nói được lời nào.

Lòng bàn tay nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại, Đào Đào đứng cách hắn cả mét mà Vương Nhất Bác cứ như bị đá đập vào đầu. Hắn thực sự ngửi thấy mùi đào thoang thoảng, cả người im re không dám thở mạnh, sợ làm xáo động đến mấy đứa nhóc xung quanh.

Buổi tối đầu đông hơi lạnh, bé con đút hai tay vào túi, có vẻ hơi sốt ruột sau khi đợi một lúc, cọ mũi rồi khẽ lẩm bẩm: "Tại sao vẫn chưa đến nhỉ? "

Giọng nói vừa mềm vừa dính, giống như một viên kẹo ngọt ngào ngon lành, y chang giọng nói mà Vương Nhất Bác tưởng tượng ra khi ngắm ảnh Đào nhỏ. Chìm xong hoang tưởng màu hường phấp phới, Vương Nhất Bác tiến đến đứng chéo sau Đào Đào, cười phát ngốc.

Nếu Trần Vũ mà nhìn thấy Vương Nhất Bác đang nhếch mép cười sau đầu người ta, cậu nhất định sẽ chụp ảnh tên anh họ ngâu si này, sau đó in ra cả trăm bức treo đầy nhà. Chưa hết, cậu còn muốn thuê người rải ảnh đầy tầng dưới biệt thự vào ngày tổ chức tiệc gia đình, cho cả họ biết bộ mặt thật của chủ tịch mặt lạnh Vương Nhất Bác!

Sau một lúc thấp thỏm, ngay khi Vương Nhất Bác thu hết can đảm bắt chuyện với lũ trẻ, xung quanh hắn bỗng nhiên náo động.

Nhiều sinh viên từ trường đại học A đã tập trung lại, tất cả đều nhìn về một hướng, bàn tay giơ lên của Vương Nhất Bác chưa kịp chạm vào vai Đào Đào, cậu nhóc đã theo đám đông chạy về phía trước.

Một âm thanh dài lê thê cùng lúc vang lên:

"Bảy đồng một miếng, khoai lang bự nóng hổi tới đây, nhanh lên kẻo cháy hàng!"

"Ông chủ, tôi muốn hai củ!"

"Tôi muốn năm!"

"Cho cháu mười cái, cháu tới trước!"

...

Vương Nhất Bác bất lực nhìn bạn nhỏ lao tới xe hàng trước mặt, lại bị bức tường người chặn lại một cách đáng thương, vội vàng kiễng chân nhảy lên.

Chú thỏ con giơ bàn tay nhỏ bé của mình ra ngoài đám đông và hét lên: "Cho tôi một cái! Tôi muốn một cái! Chỉ một cái thôi cũng được!"

Vương Nhất Bác muốn mua cho bé con cả một xe đầy ú khoai lang, nhưng chủ quầy thậm chí còn không có cơ hội gói một củ khoai lang bự cho nhóc.

Bảo vệ trường chạy ra tuýt còi.

Mình chỉ thiếu mỗi củ khoai lang, không thành vấn đề nhỉ?

Vương Nhất Bác còn nhớ trong những tấm ảnh hàng ngày do "Đào Đào" gửi cho hắn, hình ảnh có tỉ lệ xuất hiện cao nhất đều là những loại snack nhỏ và khoai tây chiên, Vương Nhất Bác nghĩ xem sau này có nên mang đồ ăn vặt theo hay không.

Bạn nhỏ có khoai lang nóng hổi ăn chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Khi đám người giải tán, Vương Nhất Bác nhìn thấy bé con thất vọng quay đầu lại, chớp mắt ghen tị nhìn miếng khoai lang trong tay người ta, trong lòng có chút tê dại.

Cảm giác vỡ tan trong tích tắc.

Một cơn gió lạnh lướt qua, bé con cảm thấy cay mắt, nhóc đưa mu bàn tay lên xoa xoa, nghĩ bụng hay là đi ăn lẩu đi, hôm nay lạnh quá.

Nhưng ai ngờ ngay khoảnh khắc tiếp theo, nhóc đã đụng phải một vòng tay ấm áp, thầm nghĩ rằng mình đã va vào ai đó, Đào Đào đưa đôi mắt đỏ hồng lên, thận trọng xin lỗi người đằng trước.

"Xin lỗi, tôi không cố ý."

"Không sao đâu." Vương Nhất Bác không nhịn được nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng, xoa xoa mái tóc bị gió lạnh làm cho bông xù, xấu hổ nói:

"Đừng buồn nữa nhé. Bây giờ anh dẫn Đào Đào đi mua đồ ăn ngon khác, được không? "

Bé con hơi nghiêng đầu, lông mày thanh tú cau lại, ánh mắt tò mò cẩn thận dò xét Vương Nhất Bác. Nhóc thật sự không thể nhớ ra mình quen anh chàng này khi nào, bèn nhắc nhở:

"Anh ơi, anh nhận nhầm người rồi. Em tên là Tiêu Tiêu, không phải Đào Đào".

"Tiêu Tiêu..." Vương Nhất Bác nhỏ giọng lặp lại tên bé con, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, nhưng lại không muốn buông bàn tay đang ôm lấy eo người ta.

Nghĩa là...

Hắn lại gần đứa trẻ ngây thơ và khờ khạo, dập tắt nụ cười trong nháy mắt, khuôn mặt mười phần nghiêm nghị mà nói với nhóc:

" Không lầm đâu, tôi chính là đang tìm cậu, tiểu lừa gạt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play