"Không đúng... sai rồi."
Trần Vũ ngồi trên ghế sô pha da đen, xoa xoa cằm, nhìn chằm chằm người đang cầm điện thoại di động trong giờ làm việc, cậu nhếch mép kinh ngạc, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Trần Vũ đứng dậy sải bước đến chỗ của Vương Nhất Bác, vỗ tay lên bàn, chống người lên cúi đầu về phía trước, hỏi Vương Nhất Bác một cách bí ẩn như thể fan hâm mộ tò mò idol:
"Lúc hẹn hò với Đào Đào đó, anh có bao giờ nhận ra điều gì không ổn không.? "
"Em ấy tên là Tiêu Tiêu." Vương Nhất Bác sửa lại.
Vương Nhất Bác lúc nào cũng dán mắt vào màn hình di động, một tiếng nữa bé con của hắn sẽ tan học. Đối mặt với mấy câu hỏi tầm thường của Trần Vũ, hắn chọn cách trả lời mà chẳng thèm liếc mắt:
"Có chuyện gì sao? Anh nghĩ là chú nhầm rồi. Dạo này chú mày không bắt được bọn tội phạm giả mạo ảnh trẻ em à. Lầm to rồi nhé."
Trần Vũ thấy mình suy luận cũng không hợp lí lắm, nhưng vụ án lại gặp phải nút thắt ngay giữa chặng, cậu xoay người ngồi hẳn lên bàn Vương Nhất Bác, hai tay ôm ngực, trầm ngâm nhìn lên trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, cửa kính trong suốt kéo từ trần xuống sàn.
"Em nghi ngờ chúng ta có thể đã tìm sai hướng rồi."
Vương Nhất Bác mặc kệ cậu, điện thoại rung lên, là Tiêu Tiêu nhắn lại cho hắn, còn kèm một biểu tượng con thỏ lăn lộn, nói muốn đi ăn món Nhật Bản hôm trước.
Vương Nhất Bác vội vàng đáp đồng ý, sau đó ẩn ý hỏi:
"Sau bữa tối bé con có muốn caca đưa em đi xem phim không?"
Sau đó hắn tiếp tục nghiến răng chờ đợi hồi âm, nhân tiện lơ đãng " Ừm" một cái, đáp lại câu hỏi của Trần Vũ. Ai ngờ cậu ta tưởng thật, nghĩ Vương Nhất Bác cũng cảm thấy sai trái như mình.
"Anh cũng nghĩ vậy phải không?" Trần Vũ kích động vỗ bàn đánh đét.
Cùng lúc đó, Tiêu Tiêu trả lời Vương Nhất Bác bằng một biểu tượng con thỏ đang khóc, nói rằng nếu xem phim xong thì muộn quá mất, lúc đó nhóc không thể về ký túc xá được nữa.
Lại bị cự tuyệt, Vương Nhất Bác không khỏi gào thét trong lòng, hắn chính là muốn Tiêu Tiêu không thể về kí túc xá đấy được chưa?!
Hắn không biết bé con quá thông minh hay thực sự đơn thuần. Hai người hẹn hò được một tuần, mỗi lần Vương Nhất Bác đưa nhóc đi chơi là phải đưa về kí túc xá, hắn có thể làm điều gì xấu với con nít chứ, chỉ là bé con cứ chặt môi dưới, đáng thương nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu, nếu không phải là ngày mai có tiết, thì ngày mốt phải ghi sổ điểm...Chờ bao giờ cho đến thứ 6, hôm đấy Tiêu Tiêu sẽ trống lịch, khỏi cần lí do lí trấu về phòng sớm nữa. Vương Nhất Bác muốn Tiêu Tiêu về nhà với hắn ngay tối nay!
"Anh thật sự là đang nghe em nói sao?"
Trần Vũ giật lấy điện thoại di động của Vương Nhất Bác, khiến hắn nóng nảy gào lên, kêu Trần Vũ có gì thì nói lẹ, xong rồi trả điện thoại di động đây, tí nữa hắn còn phải đón bé con ở cổng Đại học.
"Chậc chậc, Vương Nhất Bác, nhìn anh bây giờ đi." Trần Vũ tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh họ, một tên ngốc si tình.
Vương Nhất Bác lười quan tâm Trần Vũ, chỉ cảm thấy con cẩu độc thân như cậu ta đang đố kị ghen ghét mình, thấy mình ngọt ngào phơi phới nên sinh lòng thù hận.
"Tiến triển thế nào rồi?"
Nhìn thấy Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng nghiêm túc, Trần Vũ hỏi hắn,
"Đào... Tiêu Tiêu có nói với anh là cậu ta có một người anh họ tên Cố Ngụy không?"
"Cố Ngụy?" Vương Nhất Bác lắc đầu nghi ngờ, nói về cuộc hẹn hò với bé con, hầu như toàn là Tiêu Tiêu đang ăn, hoặc Vương Nhất Bác đang cố tìm cách để được "ăn". Sau khi hỏi rõ một sô vấn đề riêng tư, hắn hỏi Trần Vũ:
"Có chuyện gì sao?"
Trần Vũ lấy một tập tài liệu đưa cho Vương Nhất Bác xem, là một bản sơ yếu lý lịch cực kỳ xuất sắc.
Người trong hình mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng thẳng thớm, ngực cài huy hiệu. Gương mặt của Cố Ngụy gần giống với Tiêu Tiêu, nhưng trên mắt lại đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất lạnh lùng, tạo cảm giác vừa hấp dẫn vừa xa cách, không giống như Tiêu Tiêu mềm mại, làm cho người ta muốn tới gần ăn tươi nuốt sống.
"Đây là Cố Ngụy?" Vương Nhất Bác hỏi Trần Vũ, chỉ vào người trong hồ sơ.
Trần Vũ gật đầu giải thích:
"Sau khi tìm thấy địa chỉ ip của Đào Đào, em đã đến bệnh viện tư nhân để kiểm tra, nhưng ngoài anh ra không có người nào gặp phải trường hợp tương tự cả, dù trước đó tụi em đã bắt đầu nghi ngờ bệnh viện, vẫn có khả năng nguồn gốc không phải tư nơi này. Có điều, trước khi đi em đã gặp Cố Ngụy.
"Em phát hiện ra Cố Ngụy là anh họ của Tiêu Tiêu. Nhiều chuyện không phức tạp như chúng ta nghĩ."
"Vậy nên, kẻ ăn cắp ảnh của Tiêu Tiêu và giả làm Đào Đào nói chuyện với anh là... Cố Ngụy?" Vương Nhất Bác được khai sáng.
"Lúc đầu em cũng nghĩ vậy." Trần Vũ lấy ra bản ghi âm từ trong tay Vương Nhất Bác, cau mày trầm tư.
Rốt cuộc, cậu không bao giờ có thể tưởng tượng nổi Cố Ngụy- người lạnh lùng như tảng băng, lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu, lại làm ra chuyện như tán gẫu với Vương Nhất Bác để gạt tiền. Nghĩ đến vẻ khinh thường của mỹ nhân lạnh lùng Cố Ngụy khi phát hiện ra Trần Vũ đang rình rập, anh ta đã túm lấy cà vạt của cậu và nói:
" Tôi không hứng thú với mấy em trai nhỏ như cậu. Đừng có mà lãng phí thời gian rình mò nữa."
Trần Vũ dù có bị đánh chết cũng không muốn tin người lừa tiền là Cố Ngụy, hơn nữa với gương mặt mỹ mạo và thủ đoạn tinh vi của anh ta, dù có là đàn ông cũng phải đưa tiền không chút do dự, vậy thì Cố Ngụy cần gì đi lừa đảo?
Ít nhất thì...nếu anh ta yêu cầu Trần Vũ đưa tiền, Trần Vũ sẽ dâng hiến cả thẻ lương lên ngay lập tức.
Nói Trần Vũ ích kỉ hay có tâm tư riêng cũng được, nói tóm lại cậu cho rằng người lừa Vương Nhất Bác chắc chắn không phải Cố Ngụy, cho nên Trần Vũ mới có phỏng đoán khác, nhưng phỏng đoán này cũng không hợp lý lắm. Bây giờ thì hay rồi, ngồi nói chuyện với Vương Nhất Bác một hồi, Trần Vũ ánh mắt nhìn về phía anh họ, nhàn nhạt thở dài, quyết định trả điện thoại cho người ta. Nhìn thấy cậu ta như vậy, Vương Nhất Bác cười đùa:
" Không phải Cố Ngụy thì còn ai vào đây nữa? Chẳng nhẽ là Tiêu Tiêu đến chỗ Cố Ngụy trộm thông tin của anh, sau đó lừa tiền anh mày...bây giờ lại tiếp tục lừa anh một lần nữa?"
Vương Nhất Bác giỏi nhất là kiếm tiền, hắn ước gì Tiêu Tiêu mau chóng lừa hết cả người lẫn tiền đi giùm cái. Vã lắm rồi có biết không?
Trong tài liệu mà Trần Vũ đưa cho Vương Nhất Bác vẫn còn một trang khác, đó là tình hình tài chính của Tiêu Tiêu, nhưng khi nhìn thấy Vương Nhất Bác đã trở nên nghiện ngập thế kia, Trần Vũ nhất thời câm nín.
Cậu nhìn Vương Nhất Bác, giọng nói hắn nhẹ nhàng như người ta vuốt lông mèo:
" Bây giờ caca đi đón em, sau khi tan học đừng ra ngoài, cứ chờ ở phòng học nhé, lúc nào anh đến sẽ nói với em. À, nhớ mặc thêm áo vào, đừng để lạnh đóng băng mất."
Vương Nhất Bác vơ lấy chiếc áo khoác từ trên mắc, chào Trần Vũ bằng một kí hiệu tạm biệt, quay đầu liền rời khỏi văn phòng.
Ngài chủ tịch từng tăng ca từ 9h tối đến 5 giờ khuya để gánh vác tương lai của gia tộc họ Vương đã thay đổi rồi, giờ ngài chỉ là một tên thế hệ N giàu có bỏ việc sớm vì tình yêu.
Trần Vũ xem thường Vương Nhất Bác, bĩu môi chế nhạo, tay lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Ngụy, sau đó nói với Cố Ngụy đang thiếu kiên nhẫn đầu bên kia:
"Bác sĩ Cố, tôi thật sự không muốn theo dõi anh, tôi chỉ là...có một số việc, tôi cần sự hợp tác của bác sỹ Cố. "
"Nếu không phiền, tôi có thể đến nhà anh không?"
"A, nhà của anh không tiện lắm thì phải? Anh muốn ở đâu?"
"Quán rượu..? Có chút ồn ào, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều. Vậy mấy giờ chúng ta gặp nhau?"
Vương Nhất Bác tan làm sớm chưa kịp giờ cao điểm buổi tối, khi phóng xe đến cổng đại học A, hắn tình cờ gặp một quầy hàng rong nhỏ bán khoai lang. Vương Nhất Bác- người trưởng thành chưa bao giờ ăn quán ven đường, đã kêu ông chủ bán cho mình hai củ khoai lang bự nhất và ngọt ngào nhất. Vương Nhất Bác nóng lòng muốn gặp bé con quá nên không lên xe nữa, lại sợ khoai lang nguội nên đã cho vào áo khoác để ủ ấm.
Vào mùa đông, bầu trời thường sáng muộn tối sớm, những đám mây xám xịt sẽ tối sầm lại, đèn đường lần lượt sáng lên, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng con đường quanh cổng trường Đại học.
Vương Nhất Bác đứng dưới ngọn đèn gần cổng nhất, và đợi bé con của mình gần hai mươi phút đồng hồ. Hôm nay nhóc mặc một chiếc áo khoác denim màu trắng sạch sẽ, cổ quàng chiếc khăn màu xám, đầu đội một chiếc mũ ngư dân, nhóc đã nhìn thấy Vương Nhất Bác ngay trước mặt, ra khỏi cổng trường liền vui vẻ nhảy dựng lên, vẫy tay chào bạn trai ngốc, cười toe toét trông rất đáng yêu.
Bé con chạy về phía Vương Nhất Bác, bước qua không gian và thời gian lạnh lẽo xám xịt, dừng lại ngã vào vòng tròn ánh sáng ấm áp, nơi có người đang chờ mình.
Trong nháy mắt đồng tử hắn lóe sáng lên, Tiêu Tiêu nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt cười lấp lánh ánh nước, hắn xoa xoa hai tay trước mặt, dịu dàng thổi vào một luồng hơi ấm.
Vương Nhất Bác rất muốn mở áo khoác ấm áp của mình ra ôm bé con vào lòng, hôn một cái, nhưng trước khi làm như vậy, hắn trước tiên phải bọc lại bàn tay lạnh cóng của nhóc, sau đó mới nhét củ khoai lang nóng vào bàn tay.
Tiêu Tiêu nhìn thấy củ khoai lang liền ồ lên một tiếng, đôi mắt tròn xoe và nụ cười trên môi thật đẹp đẽ, đẹp hơn bất cứ thứ gì Vương Nhất Bác từng thấy trên đời.
Vương Nhất Bác cởi áo khoác choàng cho người yêu nhỏ. Hai người ở gần nhau đến nỗi, khi Vương Nhất Bác cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy hàng mi run rẩy của Tiêu Tiêu, cả cái miệng xinh xắn hơi bĩu ra của nhóc, rất dễ thương!
Gió lại nổi lên, lá bay xào xạc, Tiêu Tiêu đang ôm củ khoai ấm co vào trong vòng tay của Vương Nhất Bác, miệng lẩm bẩm "Thật lạnh". Vương Nhất Bác gật đầu tán đồng, rồi yết hầu lại bất chợt lăn lộn, hắn hồi hộp đến mức hỏi thẳng Tiêu Tiêu:
"Anh muốn... hôn em, có được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT