-Ài, ta cũng không so đo với đệ nữa, vì an toàn của đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông ta nguyện hạ mình theo đệ hành động.
Thường Hi nghe xong câu này của tên họ Khương, biểu thị sự chán ghét ra mặt,
nhưng có lớp vải lụa mỏng che lại, rõ ràng người toan tính thiệt hơn là
tên họ Khương, ấy vậy mà bây giờ lại đổ lên đầu của Tần Vũ, lại lấy đạo
nghĩa che lấp sự xấu hổ vừa nãy, đúng là nguỵ biện.
Chỉ có một số
ít đệ tử tinh tường mới nhận ra được điểm này, còn lại đa số đều cho
rằng tên họ Khương này thật ra dáng thánh tử của một tông môn, hết mình
vì sự an toàn của đồng môn bên dưới.
Tần Vũ nghe xong không nói
gì, nhìn một lượt đồng môn bên dưới, sau đó trầm ngâm suy nghĩ gì đó,
rồi lẳng lặng nở nụ cười bí hiểm. Cơ Huyền Tử híp mắt nhìn Tần Vũ một
cách đầy thâm ý, tên họ Tần này trước giờ hành động rất kín kẽ, lúc
thành sự mọi người mới vỡ lẽ mà thôi.
Lúc này Tần Vũ mới mở lời:
-Khương sư huynh, đệ thấy huynh lo lắng cho đồng môn trong tông như vậy, đệ
cũng lấy làm vui mừng, như thế này đi, hiện tại những đệ tử bị trọng
thương giao lại cho huynh chăm sóc, ở hậu phương hồi phục và phòng thủ,
xây dựng cứ điểm để đồng minh rút lui, như vậy vừa có thể đảm bảo an
toàn cho mọi người, vừa phối hợp được với tiền phương, cũng phù hợp với
tâm tư nguyện vọng của sư huynh.
Khương Duy Ninh mặt đanh lại, từ
nãy đến giờ hắn liên miệng nói đến sự an nguy của đệ tử trong tông, bây
giờ Tần Vũ giao cho hắn nhiệm vụ như thế này cũng là hợp tình hợp lý,
không có gì quá đáng, hơn nữa, những người bị thương đều là người theo
phe hắn, nếu hắn bỏ mặc có chút không đúng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật làm theo lời Tần Vũ, khác nào hắn là con rùa đen ở hậu phương, lo chăm sóc, chữa trị cho tàn binh, còn lại công lao ở tiền tuyến đều do bọn Tần Vũ hắn một mình độc chiếm, thoải mái thể hiện uy
vũ.
Một nỗi chua cay dâng lên trong lòng của tên họ Khương, nhưng
hắn cũng không biết phản bác như thế nào, lời của đối phương nói vô cùng xác đáng, nếu bây giờ hắn từ chối e là bên dưới không phục.
Khương Duy Ninh vội nói:
-Tần sư đệ, ta e là chuyện này có chút …
Tần Vũ không để hắn nói hết câu, vội chắp hai tay hướng hắn mà cảm tạ, đồng thời lớn giọng dõng dạc nói, đủ cho mọi người ở đây nghe rõ:
-Đa
tạ Khương sư huynh, có một vị sư huynh chiến lực mạnh mẽ như huynh trấn
thủ ở nơi đây, hẳn an nguy của sư huynh đệ, sư tỷ muội bị thương cũng an tâm chữa trị hơn hẳn, quả thật đệ ngưỡng mộ tấm lòng bác ái của sư
huynh, không phải ai cũng có thể buông bỏ hư vinh nơi tiền tuyến để bảo
vệ đồng môn như Khương sư huynh đây.
Cơ Huyền Tử nghe xong lời này của Tần Vũ, trong lòng cười hắc hắc mấy tiếng, cái tên Khương Duy Ninh
này miệng lưỡi không tệ, nhưng đấu khẩu với Tần Vũ, quả là tự lấy đá đập chân mình, Cơ Huyền Tử híp mắt nhìn tên họ Khương, hắn muốn xem xem hắn leo xuống như thế nào.
Khương Duy Ninh trong lòng căm tức không
thôi, nhưng Tần Vũ đã dồn hắn đến bước này, hắn không thể nào nói khác
hơn, đành sửa lời sắp nói, nhanh chóng thể hiện vẻ mặt hoà ái tiếp lời:
-Tần sư đệ, chuyện này mặc dù có chút khó khăn, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức
bảo vệ mọi người an toàn, đệ và thế lực đồng minh, cứ an tâm tranh đoạt
bảo vật ở phía trước, phía sau ta sẽ hết mình hỗ trợ.
Cơ Huyền Tử
trên mặt thể hiện nét tiếu ý nồng đậm, cái tên họ Khương này ban đầu còn tự cho là mình thông minh, không ngờ đá trúng thiết bản Tần Vũ, chung
quy mà nói, mang danh là liên minh hành động, nhưng dựa trên tình hình
hiện tại mà nói, phe của tên họ Khương này chính là bị bỏ lại ở phía sau làm hậu cần.
Đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông môn nghe xong mấy lời này của Tần Vũ và Khương Duy Ninh, cũng ù ù cạc cạc, ngộ nhận tên họ
Khương kia thật tâm muốn ở lại hậu phương bảo vệ mọi người, trong lòng
cũng bội phục hắn một chút.
Sau lớp vải lụa mỏng, Thường Hi cũng
khẽ mỉm cười, nàng cũng không ngờ, công phu miệng lưỡi của Tần Vũ lợi
hại như vậy. Ban đầu nàng còn lo lắng tên họ Khương này khi liên thủ sẽ
phá hỏng đội hình, không ngờ Tần Vũ đã tính đến một bước này, một hai
câu nói qua loa, liền lừa gạt đối phương ở lại phía sau.
Tần Vũ không nói gì, đôi mắt sắc bén như ưng nhãn, nhìn thẳng về phía Khương Duy Ninh, làm tên họ Khương cũng có chút chột dạ.
Tần Vũ sớm nhận ra đối phương rất quan tâm đến bảo vệ danh dự, lại một bộ
nguỵ quân tử, vậy thì hắn mượn nước đẩy thuyền, khéo léo đưa hắn vào
tròng. Muốn mượn thế lực của hắn để tranh thủ lợi ích riêng cho bản
thân, vẫn là chưa đủ tuổi!
-Khương sư huynh, mọi việc cứ như vậy tiến hành, đệ xin phép rời đi, trợ uy cho đồng minh ở phía trước, mong sư huynh bảo trọng.
Cơ Huyền Tử vẻ mặt hoà ái, vỗ vai tên họ Khương rồi giọng hết sức tình cảm và bội phục nói:
-Khương sư huynh, có huynh trấn thủ ở đây, đệ cũng an tâm dẫn dắt đội ngũ chiến đấu ở phía trước, thật vất vả cho huynh rồi!
Khương Duy Ninh trong lòng phẫn nộ không thôi, nhưng vẫn phải giả bộ phối hợp:
-Không có gì, hai đệ khách khí rồi, các đệ cũng phải nhớ bảo trọng!
Dứt lời, Tần Vũ đạp cước rời đi, Thường Hi cũng vội vã theo sát bên cạnh
hắn như hình với bóng, ngay cả lời cáo biệt cũng không nói với Khương
Duy Ninh.
Tên họ Khương nhìn bóng lưng hai người ở phía trước, khẽ siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két, đột nhiên, hắn lớn giọng nói:
-Mọi người mau chóng hồi phục, chúng ta sẽ xây dựng cứ điểm ở đây rồi nhanh
chóng tụ họp với tiền tuyến! Chúng ta là đệ tử của thượng cổ Thanh Vân
tông môn, không phải là những tên phế vật yếu đuối, vì vậy, hãy cố gắng
hết sức hỗ trợ đồng minh ở phía trước.
Đệ tử bị thương bên dưới, nghe xong lời này, tinh thần phấn chấn, đáp lời rền vang:
-RÕ!
Khương Duy Ninh cười lạnh.
“Không cho ta đi cùng, nhưng ta vẫn cứ đi đấy, các ngươi làm gì được ta? Khặc Khặc!”
Tai mắt của Tần Vũ ở chỗ này, nhanh chóng truyền tin cho hắn biết, đọc xong tin tức trong ngọc giản, Tần Vũ hừ lạnh, cái tên họ Khương này, thật sự muốn đối đầu với hắn như vậy sao.
Thường Hi rất nhạy bén, nàng liền hỏi Tần Vũ:
-Tần huynh, huynh dự định như thế nào?
Tần Vũ khẽ mỉm cười hắn nói:
-Nếu tên đó thật sự muốn xung phong như vậy, tất sẽ có chỗ cho hắn thể hiện, muội đừng lo!
Cơ Huyền Tử khẽ rùng mình, lời này của Tần Vũ quả thật sâu xa, không lẽ,
tên họ Tần này định dùng đám người đó làm pháo hôi hay sao, dù gì cũng
là đồng môn, đột nhiên, Cơ Huyền Tử nhớ ra chuyện gì đó, hắn cười bất
đắc dĩ, với tính cách của tên Tần Vũ này, sợ là chuyện gì cũng dám làm.
Đối với chuyện này mà nói, Cơ Huyền Tử cũng không quá để tâm, dù gì cũng là phe cánh đối lập với hắn, mượn tay Tần Vũ dẹp bớt địch nhân, cũng bớt
cho hắn mấy cái phiền phức.
Tần Vũ lăng không mà đứng, dõi mắt
nhìn về phía cuộc chiến ở phía trước, trong lòng bắt đầu tính toán đối
sách để hành động, thế lực đồng minh của hắn, sớm đã bao vây nơi này,
nhưng lại không có tham chiến, chỉ giữ khoảng cách nhất định, theo dõi
sát sao động tĩnh của phe Nạp Lan Ngạo Thiên, chờ chỉ thị của Tần Vũ.
Tần Vũ nói với mọi người:
- Đợi thêm một lát nữa, chúng ta sẽ cứu viện cho đám người bọn họ!
Mọi người lập tức ngạc nhiên, đồng loạt nhìn về phía Tần Vũ, hắn đang tính toán cái gì đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT