Ở bên trong bãi loạn thạch, Tần Vũ chậm rãi thu công, thương thế của hắn đã khôi phục hoàn toàn, ba phần tư thủ hạ bên dưới cũng đã khôi phục trạng thái đỉnh phong,lúc này đã ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Tần Vũ nhìn xung quanh một lượt rồi nói:

-Những người đã bình phục thì theo ta viện trợ đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông đối phó ma tộc.

Đệ tử Tần thế gia nhanh chóng đứng dậy, vận chuyển pháp quyết Bách Quỷ Dạ Hành, và Bách Quỷ Chi Thuật dung nhập vào cái bóng của Tần Vũ một cách quỷ dị.

Tần Vũ vỗ vai Tố Tố rồi căn dặn nàng:

-Muội ở lại đây cùng mọi người trấn thủ nơi này, ta sẽ quay lại ngay.

Tần Vũ khẽ thở dài, chuyện của Tố Tố đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tích cực, nên trước mắt hắn phải hạn chế để nàng giao tranh với địch nhân, tránh cho nàng tao ngộ nguy hiểm đến tính mạng.

Hoa Hướng Tâm khẽ gật đầu với Tần Vũ, ý bảo hắn an tâm rời đi, chuyện ở đây đã có hắn lo, Tần Vũ thấy vậy cũng khẽ gật đầu, nở một nụ cười với đối phương, sau đó điểm nhẹ chân xuống mặt đất, thân thể hắn loé lên rồi biến mất, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phương hướng phát ra tín hiệu cầu cứu vừa nãy.

Trong phút chốc Tần Vũ đã tiếp cận chiến trường, lúc này, Cơ Huyền Tử đang toàn lực đối chiến với Bỉ Bỉ Đông, đối phương thông thạo huyễn trận cho nên có chút khó khăn, hơn nữa, liên tục bị Duy Nhĩ Mục tập kích mấy lần, đã bắt đầu thụ thương.

Ngược lại, tên Khương Duy Ninh khá là nhàn nhã, mặc dù luôn miệng đòi đánh giết đối phương, khí thế hừng hực, nhưng chỉ có chiến đấu cùng mới biết, hắn ra chiêu rất là hời hợt qua loa, chủ yếu đứng ở phía sau hô hào, lại không hỗ trợ đồng đội bọc hậu.

Tần Vũ từ khoảng cách ba dặm đã nắm được tình hình của Cơ Huyền Tử, hắn hừ lạnh, tên Khương Duy Ninh này đúng là kẻ nguỵ quân tử, nếu không sớm diệt trừ, sẽ để lại mối hoạ ngầm trong tông môn, dễ có khi tên này sẽ gây bất lợi cho Tần thế gia.

Tần Vũ chọn một vị trí vô cùng thuận lợi cho cung thủ, tế lên thần khí Nhật Nguyệt Tinh Cung, nhằm vào Duy Nhĩ Mục mà oanh sát. Lần này Tần Vũ áp súc chân khí đến cực điểm, lấy xuyên phá làm chủ, thu hẹp phạm vi quần công của chiêu thức, muốn nhất kích tất sát, hạ gục đối phương.

Phong Lôi Long Diệm áp súc đến cực điểm, ở trên đầu mũi tên Hàn Độc Tiễn, hình thành một cái đầu nhọn nhỏ như mũi kim, không gian trước mũi tên cũng bị uy áp của dị hoả làm cho vặn vẹo, dần dần xuất hiện vết nứt nhỏ, có dấu hiện lan ra xung quanh.

Mấy lão giả quan sát liên tục gật gù.

-Hảo tiểu tử, haha … dị hoả bậc này cũng có thể áp chế đem thu vào đan điền để sử dụng, quả là tuổi trẻ tài cao.

-Một chiêu này đã tiệm cận cấp độ bán tiên cấp vũ kỹ, quả là không tầm thường.

-Ha ha, thú vị, thú vị, ta nhớ ở mấy vạn năm trước cũng có một vị tiên đế sử dụng Dị Hoả chứng đạo, không lẽ tên này là truyền nhân của hắn?

-Khà khà, cần gì suy đoán, đợi xong chuyện này, chúng ta trực tiếp đi hỏi đối phương là được, …

-Hừ, huynh lỗ mãng quá đấy, nếu là truyền nhân của hắn, chúng ta không nên động vào, ta không muốn phiền phức quấn thân đâu …

Tần Vũ lạnh lùng buông tay, cửu trùng tiễn như một, xé gió mà lao đi, nhanh như lôi kiếp, trong nháy mắt đã đến chỗ Duy Nhĩ Mục ẩn nấp.

“Truỵ Nhật Tiễn Pháp – Cửu Trùng Tiễn”

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

Xoẹt!

UỲNH! UỲNH! BÀNH!



Ngay lúc Duy Nhĩ Mục phát hiện điểm bất thường, thì giữa trán của hắn đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ, vừa bằng thân tên Hàn Độc Tiễn, Dị Hoả Phong Lôi Long Diệm lấy cái lỗ thủng này làm trung tâm, bắt đầu phân tán ra bốn phương tám hướng, sinh sinh thiêu đốt thân thể của Duy Nhĩ Mục.

Dị Hoả thiêu đốt một vùng rộng lớn hơn hai mươi trượng, bởi vì chiêu thức được Tần Vũ áp súc đến cực điểm, cho nên nhiệt độ vô cùng cao, mọi thứ bên trong hoả hoàn bị thiêu đến thành vụn phấn, không khí chung quanh bị ảnh hưởng đến vặn vẹo, ba người Cơ Huyền Tử, Khương Duy Ninh, và Bỉ Bỉ Đông đều cảm nhận được sức nóng kinh hồn này.

Tên họ Duy đến hét lên cũng không kịp mở miệng, chết ngay tại chỗ, thần hồn vừa ly thể, đã bị chân hoả nuốt lấy, biến mất hoàn toàn trong hư không, Bỉ Bỉ Đông nhìn thấy một màn này, vô cùng kinh hãi, hắn không còn tâm tư chiến đấu nữa, trực tiếp quay đầu bỏ chạy.

Một chiêu này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng thời gian súc thế khá lâu, cho nên rất hiếm khi có cơ hội thi triển, tỷ như vừa rồi, cũng may có hai người Cơ Huyền Tử và Khương Duy Ninh thu hút sự chú ý của địch nhân, Tần Vũ mới có thời gian để thi triển chín tiễn kinh thiên này.

Khương Duy Ninh hiếp mắt nhìn về phía Tần Vũ đang đứng, trong lòng dâng lên một cỗ bực tức hung ác, sự xuất hiện của Tần Vũ đã phá hỏng đi chuyện tốt của hắn, nên hắn âm thầm ghi thù Tần Vũ.

Tần Vũ thấy ánh mắt của đối phương, liền cười nhạt, bây giờ Tần Vũ nhìn tên họ Khương, chẳng qua là nhìn một cái xác di động mà thôi, nhưng hắn cũng nhịn xuống, bây giờ không phải lúc thích hợp để ra tay.

Bỉ Bỉ Đông quay đầu bỏ chạy, làm cho đám đệ tử ma tộc cũng nháo nhác theo, chủ tử đã bỏ trốn, bọn họ cũng không còn lý do gì để ở đây liều mạng, nhanh chóng tìm đường rút lui.

Tên họ Khương muốn lập công lấy chút uy danh, liền lớn tiếng nói:

-Mau truy theo bọn chúng.

Ngược lại, Tần Vũ hừ lạnh nói:

-Không cần, trước ổn định tình hình, nhanh chóng tìm nơi an toàn hồi phục thương thế!

Khương Duy Ninh con ngươi long sòng sọc, khẽ hỏi Tần Vũ:

-Tần sư đệ, lời này của đệ là có ý gì ? Chỗ này không phải là chỗ để đệ ra uy!

Tần Vũ cười nhạt, hắn nói:

-Khương sư huynh, mọi người đã bị thương không nhẹ, nơi này tứ phía là địch nhân, huynh có dám chắc sẽ đắc thủ tiêu diệt được đám ma tộc hay không? Hay lại rơi vào mai phục của một thế lực khác?

Một lời Tần Vũ nói ra lập tức chấn nhiếp toàn trường, đệ tử của thượng cổ Thanh Vân tông, không nói không rằng đều ủng hộ Tần Vũ, bởi bọn họ bị tập kích bất ngờ, trên người sớm đã thụ thương, không nhẹ thì cũng nặng, bây giờ còn liều mạng đuổi theo bọn chúng, khẳng định không có kết quả tốt đẹp.

Khương Duy Ninh nhất thời á khẩu, Tần Vũ nói không hề sai, vốn dĩ hiện tại hơn phân nửa là viện binh của Cơ Huyền Tử, Tần Vũ và Thường Hi phái tới, không phải là người theo phe hắn, hắn có ra lệnh cũng chỉ đám tàn binh của hắn nghe theo, nhưng mà một mình hắn xông lên giết địch, chắc chắn sẽ thất bại.

Khương Duy Ninh trong lòng hừ lạnh, hận ý với Tần Vũ càng thêm sâu, hắn vốn định mượn chuyện này lập uy, một mình đứng ra điều động đệ tử các thế lực, để lại ấn tượng sâu đậm cho chúng đệ tử bên dưới về mình, nào ngờ bị Tần Vũ một hai lời qua loa phá hỏng.

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn nói:

-Ài, Tần sư đệ là ta đã quá nóng vội, muốn đuổi giết ma tộc trả thù cho đồng môn đã chết dưới tay bọn chúng, nhất thời kích động, an nguy của mọi người vẫn là hơn.

Tần Vũ hừ lạnh, cái tên họ Khương này miệng lưỡi cũng không vừa, một câu nói ra liền lấy đại nghĩa làm đầu, lại lấy an nguy của đồng môn làm trọng để thoái lui, quả nhiên xứng danh một trong những thánh tử của tông môn.

Nói đoạn, đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông nhanh chóng tập hợp lại một chỗ, tranh thủ hỗ trợ nhau hồi phục thương thế, lúc này tên họ Khương lại nói:

-Hiện tại tách ra hành động có chút không phù hợp nữa, thiết nghĩ chúng ta nên hợp tác với nhau, cũng an toàn hơn cho mọi người, các vị sư đệ cảm thấy như thế nào?

Khương Duy Ninh chính là muốn mượn sức mạnh của thế lực xung quanh Tần Vũ tranh thủ một chút lợi ích cho riêng mình, đặc biệt là bảo toàn tính mạng của hắn.

Tần Vũ cười cười nói:



-Chuyện này có thể, nhưng mọi sự đều phải do đệ quyết định, nếu Khương sư huynh không ngại chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.

Khương Duy Ninh lập tức chen lời:

-Ài, Tần sư đệ, chỗ này đa số là đệ tử trong tông, đệ đứng đầu chỉ huy có chỗ không hợp tình hợp lý.

Khương Duy Ninh không thể để mất cơ hội lập uy được, nếu như để Tần Vũ chỉ huy, chẳng phải nói hắn tài nghệ không bằng Tần Vũ sao.

Tần Vũ đáp lời:

-Có chỗ nào không hợp tình hợp lý? Đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông sẽ do Cơ sư huynh và Khương sư huynh quản lý, đệ tử của các thế lực khác sẽ do thiếu chủ, tiểu thư các nhà quản lý, còn đệ sẽ là người quyết định sách lược cuối cùng…

Khương Duy Ninh cắt ngang lời Tần Vũ:

-Tần sư đệ, nói đi cũng phải nói lại, thượng cổ Thanh Vân tông là tiên môn thượng cổ đứng đầu, nói ra cũng phải trên cả các thế gia, ngay cả tam đại thượng cổ thế gia, để người thượng cổ Thanh Vân tông đứng đầu mới là hợp lý.

Tần Vũ cười lạnh, hắn chờ chính là câu này:

-Ý của huynh là đệ không phải là người của thượng cổ Thanh Vân tông môn hay sao? Vậy sư phụ của đệ lại là cái gì?

Khương Duy Ninh lập tức á khẩu, nói qua nói lại, lại dọn đường cho tên Tần Vũ vả mặt mình, hắn nói:

-Ấy, ta không có ý như vậy, nhưng đệ xem ở đây chỉ có ta và Cơ sư đệ là thánh tử, thống lĩnh đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông môn mới là hợp lý.

Tần Vũ cười nhạt, hắn nói:

-Đúng vậy, đệ cũng đã có nói, đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông môn do huynh và Cơ sư huynh chỉ huy, đệ là người quyết định đại cục của các thế lực đồng minh ở đây, chứ nào có nói đệ sẽ thống lĩnh đệ tử thượng cổ Thanh Vân tông môn, hơn nữa, nếu mọi người đồng ý cho huynh thống lĩnh đại cục của các thế lực, ta nguyện ý nhường huynh, chỉ e là mọi người không chịu mà thôi.

Khương Duy Ninh lúc này thật sự là thúc thủ vô sách, Tần Vũ nói không sai, hắn không có cách nào điều động các thế lực khác ngoài đệ tử trong tông, trong lòng hắn chợt dâng lên một cỗ ghen ghét nồng đậm, hắn vội quay sang Thường Hi nói:

-Thường Hi muội muội, muội thấy như thế nào?

Thương Hi lạnh nhạt đáp lời:

-Xin Khương huynh tự trọng, tên của muội, không phải huynh muốn gọi là gọi.

Cơ Huyền Tử khẽ cười thầm trong lòng, cái tên họ Khương này muốn làm thân với Thường Hi, cho nên luôn mồm gọi nàng là Thường Hi muội muội, nhưng hết lần này đến lần khác bị đối phương nhắc nhở, thật là mất mặt.

Thường Hi cũng không đáp lại câu hỏi của hắn, mà chỉ nhắc nhở về chuyện xưng hô, cũng đã biểu đạt câu trả lời, Tần Vũ chỉ huy thì có thể, hắn thì không.

Khương Duy Ninh trong lòng vô cùng bức bối, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ nói:

-Ài, là ta đã lỗ mãng, mong muội lượng thứ bỏ qua.

Thường Hi lãnh đạm gật đầu, cũng không có đáp lời hắn, làm hắn vô cùng mất mặt, trong lòng chợt nổi lên tà niệm.

“Mẹ nó, rồi có ngày lão tử cũng cưỡi ngươi dưới hạ thân”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play