Lão thái tổ mẫu của Dương gia thần tiễn nhất mạch cuối cùng cũng đã xuất quan, không những khỏe mạnh mà dường như còn có chút đột phá. Lúc này trên dưới Dương gia đang náo thành một bầy, bởi vì vừa xuất quan lão thái tổ mẫu bọn họ đã hỏi đến Dương Nguyệt Thiền nhất mạch.

Bây giờ, điều mà Dương Thế Bá, lão tổ Dương gia cũng là phụ thân của Dương Cao Lãng gia chủ đương thời, đang lo lắng về chuyện Dương Nguyệt Thiền còn sống, nên lệnh cho Dương Cao Lãng đến Tần thế gia đòi người và thu hồi lại hai thần khí Nhật Nguyệt và Sơn Hà tinh cung.

Sau đó âm thầm giết chết Nguyệt Thiền, mang thần khí về trả lời lão thái tổ mẫu. Khi mọi chuyện đã xong, lão tin tưởng lão thái tổ mẫu sẽ phải chấp nhận số phận, buông tha cho nhất mạch lão một con đường sống.

Ngày trước lão cũng đã từng ám sát huynh trưởng của mình, thành công ngồi lên vị trí gia chủ, thẳng đến đời con lão, lần nữa rơi vào tay của nhất mạch Nguyệt Thiền. Mấy chục năm trước, nhân lúc lão thái tổ mẫu của bọn họ bế quan, lão lần nữa đứng ở sau màn, chỉ đạo mọi chuyện soán ngôi đoạt vị, đưa vị trí gia chủ về tay Dương Cao Lãng.

Lúc này, ở đại sảnh Tần thế gia, Dương Cao Lãng phách lối nói:

- Tuyết Nguyệt, Tần thế gia các ngươi nên mau chóng giao ra Dương Nguyệt Thiền và hai đại thần khí Nhật Nguyệt và Sơn Hà tinh cung, nếu như chọc giận lão thái tổ mẫu chúng ta mà nói, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.

Bởi vì phụ mẫu Tần Vũ bế quan chưa ra, nên bây giờ Tuyết di thay mặt Tần thế gia tiếp đón khách nhân, nàng nói:

- Xin Dương huynh tự trọng, đây là đại sảnh của Tần thế gia, không phải là nơi huynh muốn làm gì thì làm, nói gì thì nói!

Hắn lại lấy lão thái tổ mẫu ra hăm dọa:

- Lão thái tổ mẫu của ta đang rất cấp bách trị tội phản nghịch chi tử nhất mạch, các ngươi bao che cho nàng chính là đồng đảng.

Tuyết di cười nhạt nói:

- Dương huynh, chúng ta cũng đã có mấy trăm năm tu đạo, uy danh của huynh chẳng lẽ không có, nói một câu liền lão thái tổ mẫu, nói hai câu liền lão thái tổ mẫu, chẳng lẽ là trẻ lên ba hay sao, cứ gọi trưởng bối trong nhà ra thị uy như vậy. Hay Dương huynh nhất mạch có điều gì khuất tất.

Dương Cao Lãng tức giận nói:

- Ngươi đừng có ngậm máu phun người, mau giao người và hai kiện thần khí ra đây!

Tuyết Di hờ hững nói:

- Dương huynh thật là có tật thì giật mình, ta đã nói gì nhất mạch của huynh đâu?

Dương Cao Lãng trong lòng có quỷ, cấp bách lớn lối nói:

- Khốn kiếp, Tần thế gia các ngươi không giao người và hai kiện thần khí ra, Dương gia chúng ta nhất định sẽ huyết tẩy các người.

Hắn nói xong cũng biết mình lỡ lời, đệ nhất thế gia Nhân tộc vực, Tần thế gia, chống lưng trực tiếp có thượng cổ Thanh Vân tông môn, gián tiếp có tam đại thượng cổ gia tộc, mà hơn nữa là ngoại tổ tộc của Tần Vũ, không phải là thứ Dương gia có thể động đến. Dương Cao Lãng định mở lời hòa hoãn, thì Tuyết di vỗ bàn tức giận nói:

- Hảo, Tần thế gia chúng ta đợi Dương gia đến huyết tẩy, người đâu, tiễn khách!

Dương Cao Lãng trong lòng cấp bách lớn tiếng chửi rủa:

- Tần thế gia các ngươi … khốn kiếp … đối xử với khách nhân như vậy sao?

Tuyết di cười lạnh:

- Không bái thiếp, không nói không rằng, ầm ầm xông đến Tần thế gia lớn lối, lại còn dám mở miệng nói là khách nhân! Tiễn khách!

Cao thủ Đại Thừa kỳ của Tần thế gia ào ào tế lên pháp bảo, ý mời đám người Dương Cao Lãng rời đi, hắn trong lòng vô cùng bức bối, nhưng cũng không thể làm gì, hậm hực rời đi.

Ở bên trong hậu viện, Tuyết di lệnh cho thủ hạ:

- Theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng! Thông báo cho thế tử một tiếng.

Tên thủ hạ cúi đầu nhận mệnh.

- Vâng thưa chủ nhân.



Tần Vũ đứng ở lầu cao, híp mắt nhìn đám người Dương Cao Lãng rời đi, hắn nở một nụ cười tà dị, đến Tần thế gia phách lối cấp bách đòi người như vậy, nhất định là trong lòng có quỷ. Hắn ra lệnh cho thủ hạ:

- Theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng!

Tần Vũ hai mắt sát khí nồng đậm, rồi gọi ra Tam Long, mang Tần Nhược Tuyết và Tử Yên tiến về Hoàng Đô thành ở Đông Tấn Quốc, có Liễu thần tọa trấn ở đó, lão thái tổ mẫu của Dương gia dù có đích thân ra mặt, cũng phải nhịn xuống ba phần.

Hệt như hắn và Tuyết di phán đoán, đám người Dương Cao Lãng mang theo nhân thủ tiến về Hoàng Đô thành nơi Dương Nguyệt Thiền đang bế quan, muốn ám sát nàng ở đây.

Một lão già đi bên cạnh Dương Cao Lãng nói:

- Gia chủ, ở Hoàng Đô thành, có Bách Quỷ Quân Doanh, một nước tính sai, vạn kiếp bất phục!

Hắn gắt gỏng nói:

- Nếu không thì mời lão tiền bối nói thử xem, chúng ta còn cách gì ?

Lão khẽ nhíu mày, hai mắt lạnh lẽo nhìn hắn, một cái tên bất tài, nhờ cậy cha hắn mà lên chức vị gia chủ thôi, có gì mà lớn lối, lão nói:

- Tại hạ tự nhận ngu dốt, chuyện lần này tại hạ lực bất tòng tâm, xin phép rút lui!

Dứt lời, lão đã bay đi, bỏ lại Dương Cao Lãng ở đó hai mắt long sòng sọc nhìn lão, hắn gào thét:

- Khốn nạn, lũ chó chết!

Nhất mạch của hắn đang như ngọn đèn đứng trước gió, loe lói chập chờn từng giây từng phút, ngàn cân treo sợi tóc, nếu để Dương Nguyệt Thiền còn sống trở về đối chứng, hơn nữa, nếu chẳng may nàng lấy được truyền thừa, bọn họ chỉ có một con đường chết.

Hắn cắn răng nói:

- Đi thôi!

Lúc này lão thái tổ mẫu của Dương gia đứng trên một vách đá cheo leo, nàng thở dài thườn thượt, cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa con của mất của nàng, mạng của hắn, nàng cũng không giữ được, nhất mạch của hắn, nàng cũng không bảo hộ tốt, bây giờ còn một đứa cháu gái duy nhất, cũng không rõ sống chết ra sao, lưu lạc đến chân trời nào.

Thủ hạ của lão thái tổ mẫu, cung kính quỳ một gối trên mặt đất nói:

- Dương Nguyệt Thiền hiện tại là thê tử của Tần Vũ, thế tử Tần thế gia Đông Vực, đang bế quan tu luyện ở Hoàng Đô thành, Đông Tấn Quốc.

Nàng nhàn nhạt nói:

- Ta biết rồi! Mau cho người chuẩn bị, ta muốn đích thân đến đây!

Thủ hạ của nàng, cung kính nói:

- Vâng, thưa chủ nhân!

Đột nhiên lão thái tổ mẫu Dương gia lên tiếng:

- Mang toàn bộ thông tin về tên Tần Vũ đến cho ta.

Dương gia lão thái tổ mẫu sau khi xem xong thông tin về Tần Vũ, ánh mắt thoáng chút hài lòng, tên này thực lực và mưu trí cũng không tệ, xứng danh hai chữ thiên kiêu. Nói rồi, nàng biến mất tại chỗ, thủ hạ của nàng ào ào tiềm hành đuổi theo sau, thẳng hướng Trung Nguyên mà đến.

Dương Nguyệt Thiền ôm chặt cánh tay của Tần Vũ, nàng nói:

- Xin lỗi phu quân, là thiếp liên lụy đến chàng!

Hắn ôm nàng vào lòng, khẽ nói:

- Dương gia tính là cái gì ? Lão thiên có đến đây đòi người, ta cũng bảo hộ nàng !

Dương Nguyệt Thiền cảm động, hai mắt ngấn lệ, bây giờ người quan tâm nàng họa may ra cũng chỉ còn có hắn.



Nhược Tuyết đến bên cạnh Nguyệt Thiền, cầm tay nàng nói:

- Tỷ đừng lo lắng, có chúng muội và phu quân ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cho tỷ!

Nguyệt Thiền khẽ gật đầu, cảm tạ Nhược Tuyết:

- Đa tạ muội!

Dương Cao Lãng hống hách đứng trước cổng Hoàng Đô thành, vận khí lực nói lớn:

- Ẩn thế thượng cổ gia tộc, Dương gia nhất mạch Thần Tiễn đến đây đòi người, Tần Vũ tiểu tử mau giao ra Dương Nguyệt Thiền và hai kiện thần khí Nhật Nguyệt và Sơn Hà tinh cung. Nếu không lão thái tổ mẫu bọn ta sẽ huyết tẩy Hoàng Đô thành.

Tần Khang, biểu ca của Tần Vũ lăng không bá khí nói lớn:

- Tên của thế tử không phải là thứ để ngươi hô to gọi nhỏ!

Cao thủ trong thành, ào ạt xuất hiện, danh khí của Tần Vũ ở Đông Tấn quốc rất lớn, là minh vương của bọn họ, đám người Dương Cao Lãng dám gọi húy danh của hắn, chính là điều đại kỵ. Mấy vị đại thừa kỳ cao thủ của Tần thế gia cũng đã tầng tầng lớp lớp xuất hiện, sẵn sàng chiến đấu.

Đám người Dương Cao Lãng nuốt từng ngụm khí lạnh, bọn hắn không ngờ, danh khí của Tần Vũ ở đây lại lớn đến như vậy, hắn ngoan cố nói:

- Hừ, thế tử cái gì ? Trước cơn tức giận của lão thái tổ mẫu chúng ta, các ngươi cũng chỉ là lũ tép riu mà thôi! Tiểu tử Tần Vũ lăn ra đây cho ta.

Lần thứ nhất mạo phạm, mọi người có thể bỏ qua, lần thứ hai mạo phạm chính là động tới sát tâm của bọn họ. Bách Quỷ quân doanh ồ ạt xuất hiện, chiến kỳ Bách Quỷ đỏ rực như máu phong tỏa bốn phương tám hướng, sát khí đằng đằng nhìn vào đám người Dương Cao Lãng, sẵn sàng lao vào chém giết bọn chúng.

Một lão giả Đại Thừa trung kỳ lên tiếng nhắc nhở Dương Cao Lãng:

- Gia chủ, chúng ta nên rút thôi, nếu không sẽ không ổn !

Dương Cao Lãng điên tiết kêu lớn:

- Tần Vũ ngươi chỉ biết núp sau thủ hạ sao ?

Bành!

Lão cao thủ của Dương gia hộc ra máu tươi, kinh hãi nhìn về phía trước, tên ngu xuẩn Cao Lãng đã chọc giận bọn họ. Lão biết rằng không phải Tần Vũ sợ bọn họ không ra gặp, mà hắn đang vô cùng khinh thường bọn họ, không thèm nhìn mặt. Lão run rẩy nói:

- Gia chủ, người còn hồ ngôn loạn ngữ nữa, chúng ta chắc chắn sẽ chết ở đây!

Tên Dương Cao Lãng càng bức bối:

- Tên tiểu tử kia ngươi muốn chọc giận Dương gia nhất mạch Thần tiễn, và lão thái tổ mẫu của chúng ta hay sao.

Lão thái tổ mẫu Dương gia đứng từ xa quan sát, chính nàng cũng không ngờ, danh hào của Tần Vũ ở Trung Nguyên lại lớn đến bực này.

Một tiếng tù và tín hiệu chiến tranh vang lên khắp Hoàng Đô thành, Bách Quỷ chiến thiếp đỏ rực một góc trời.

Ùuuu!

- Sát, sát, sát !

- Sát, sát, sát !

- Sát, sát, sát !



Bốn phương tám hướng nhất tề đồng loạt hô vang, sát sát sát, kinh hồn táng đảm, đám người Dương Cao Lãng bị dọa cho vỡ mật, thủ hạ của tên nhị thế tổ này, dường như không biết sợ là gì, dù cho hắn đã nói ra danh hào gia tộc và lão thái tổ mẫu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play