Bách Quỷ chiến thiếp đã hiện, tù và đã vang lên hôm nay nhất định phải đổ máu!

Tần Vũ cũng không thể nào để bọn chúng phách lối vả lên mặt hắn như vậy được. Phút chốc, Tử Yên huyễn hóa thành Bàn Cổ Chân Long, tứ chi đạp lên tử sắc vân vụ, lôi điện chớp động quanh thân, bầu trời chuyển sang một màu đỏ tía. Từ trong hư không, Tần Vũ bắt lấy Nhật Nguyệt Tinh Cung, thần khí vừa hiện, không khí liền trở nên ngưng trọng, nhật nguyệt như hội tụ về trên tay Tần Vũ.

Lão thái tổ mẫu hứng thú nhìn Tần Vũ, nàng muốn xem xem, hắn có thể dùng Nhật Nguyệt đến bực nào.

Một tay cầm chắc thân cung, một tay kéo căng dây cung, Hàn Độc Tiễn vừa hiện, thiên địa đang ban trưa, bỗng chốc tối hẳn đi, xung quanh phương viên mười dặm, gió đã ngừng thổi, tất cả tập trung vào đuôi tiễn.

Đạo bào Tần Vũ bay phần phật trong gió, kim nhãn có thần khẽ chớp động, [Thần Ma Thủ] kích hoạt, lân giáp ẩn ẩn hiện hiện trên cánh tay Tần Vũ, Tam Long trườn từ trong tay áo ra ngoài, phụ lên thân thể Tần Vũ, nhìn cực kỳ trang bức dọa người.

Hai mắt lão thái tổ mẫu hiện lên vẻ thưởng thức nồng đậm, Giao Long phụ thể, tên nhị thế tổ đứng trước mặt của nàng, quả nhiên đủ bản lĩnh, xưng hùng xưng bá một góc Trung Nguyên, danh xứng như thực.

Một tiếng long ngâm vang lên rền trời!

UÔNGGGGGG!

Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu! Xiu!

BÀNH! UỲNH UỲNH! ĐOÀNG!

Cửu trùng tiễn một màu cam sắc, chớp mắt oanh kích lên quang mang hộ tráo của đám người Dương Cao Lãng, xuyên thủng qua lớp phòng ngự cương khí, oanh thẳng lên nhục thân của hắn, thân thể hắn nát bấy nhầy, kinh hãi gào thét bỏ chạy. Nếu như không có cao thủ trong nhà bảo hộ, giảm bớt uy lực của cửu trùng tiễn, hẳn là hắn đã vong mạng.

Nhưng đã chậm, Bách Quỷ binh đoàn đã oanh tới, vây sát bọn họ, Tần Hạo nhanh như chớp một kiếm chặt đầu của Dương Cao Lãng, bởi vì nhục thân hắn đã yếu ớt đến cực hạn, nên không thể nào chống cự được một kiếm này của Tần Hạo, hai mắt trợn ngược, đầu lâu hắn bị Tần Hạo nắm lấy, giơ lên trời cao, ngạo khí hét lớn:

- SÁT!

Nguyên Anh bản mệnh của Dương Cao Lãng dùng bảo vật hộ thân của Dương gia cổ tộc, hoảng hốt chạy trốn, đám thủ hạ của hắn chật vật chiến đấu với thủ hạ của Tần Vũ và cao thủ ở Hoàng Đô thành, liên tiếp bỏ mạng, hơn năm mươi mấy người, hùng hổ đi đến, bây giờ toàn diệt.

Ban đầu hắn còn ngỡ có thể dùng uy danh ẩn thế thượng cổ gia tộc và lão thái tổ mẫu hù chết tên tiểu tử này, ép hắn sợ hãi mà giao người và thần khí rồi nhanh chóng rời đi trước khi quá muộn. Nhưng mà có chết Cao Lãng cũng không ngờ Tần Vũ lại là một tên nhị thế tổ, nghé con không sợ cọp, trực tiếp cho thủ hạ oanh sát hắn như vậy, đúng là tên điên.

Trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, Dương Cảnh Lan, lão thái tổ mẫu Dương gia, hắn hét thảm thiết, vu oan giá họa:

- Lão thái tổ mẫu, hắn khinh thường Dương gia chúng ta, ta đến đây một bộ hòa hòa khí khí, lễ nghĩa đón Nguyệt Thiền trở về gia tộc, mượn lại thần cung để người định đoạt… vậy mà hắn dám cho thủ hạ oanh sát toàn bộ người của ta, còn xem thường người ra mặt.

Dương Cao Lãng uất ức kêu oan, toàn trường thấy vậy, liên tục mắng hắn vô sỉ, sát khí phút chốc càng trở nên nồng đậm, đang ban trưa mà người ta chỉ cảm thấy từng đợt buốt giá, lạnh thấu tâm can.

Tần Vũ thu cung, chắp hai tay về phía lão thái tổ mẫu Dương gia, cung kính nói lớn:

- Tần Vũ tiểu chất tham kiến lão thái tổ mẫu.

Tay của lão thái tổ mẫu nắm lấy Nguyên Anh bản mệnh của Dương Cao Lãng từ từ hiện thân, nàng thanh âm trầm thấp vang vọng khắp không trung trấn áp toàn trường:

- Hay cho một vị thế tử!

Nàng đảo mắt nhìn quanh chiến trường, ngỡ đâu sự xuất hiện của nàng sẽ chấn nhiếp bọn họ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra, trong ánh mắt bọn họ bây giờ của có sát khí nồng đậm. Lão thái tổ mẫu Dương gia tin rằng, chỉ cần có hiệu lệnh từ Tần Vũ, bọn họ sẽ liều chết xông lên oanh sát nàng ngay lập tức. Bất tri bất giác nàng thở ra một ngụm trọc khí, cái tên nhị thế tổ này, bản lãnh thật là vượt sức tưởng tượng của nàng.

Nàng khẽ nhấc tay định thử hắn và ba quân xung quanh, nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, một luồng uy áp cực đại tỏa ra từ đình viện của Tần Vũ, làm nàng thoáng chốc giật mình, trên miệng nở một nụ cười khổ. Thì ra là như vậy, hắn có người hộ đạo, cho nên dù biết nàng ở đây, vẫn ngạo khí mà ra tay, buộc nàng phải lộ diện, tâm cơ bực này, không thua gì phu quân của nàng.

Lão thái tổ mẫu Dương gia, ánh mắt tán thưởng nhìn Tần Vũ, nàng buộc miệng khen một câu chân thành:

- Hảo, là ta đã xem thường tiểu tế nhà ngươi!

Tần Vũ híp mắt cười, lão bà bà trước mặt đã gọi hắn là tiểu tế, khác nào công nhận hắn là cháu rể Dương gia đâu chứ, hắn mỉm cười, hai tay tế lên Nhật Nguyệt tinh cung, cung kính nói:

- Mời lão thái tổ mẫu kiểm tra thần cung!

Nàng khẽ nhích ngón tay, thần cung như có linh, bay lượn xung quanh người nàng, như cảm nhận lại được người thân của chủ nhân cũ của nó, liên tục phát sáng lập lòe. Nàng niệm chú ngữ, thần cung rực sáng, đồ hình trên tay Tần Vũ cũng phát sáng rực rỡ theo, mặt nàng hiện lên nét vui vẻ rõ ràng, lẩm bẩm nói khẽ:

- Thì ra phu quân cũng chọn hắn!

Nàng nhu hòa nhìn Tần Vũ, trả lại thần cung cho hắn, phong ấn trên thần cung đã gỡ bỏ, cả thân cung hiện lên phù văn kỳ dị, tam tầng phù văn phong hệ, Tần Vũ hít một khí lạnh nhìn thần cung trước mặt, vội vàng cảm tạ lão bà bà trước mặt:

- Đa tạ lão thái tổ mẫu ưu ái!

Nàng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Nguyệt Thiền, con ra đây, lão thái gia muốn nghe con bày tỏ!



Nguyệt Thiền hai mắt đẫm lệ, xuất hiện trên không trung đứng cạnh Tần Vũ, cung kính hành lễ:

- Nguyệt Thiền bái kiến lão thái tổ mẫu.

Lúc này lão thái tổ mẫu Dương gia tiếu ý nói:

- Tiểu tế định đón tiếp ta bằng đại tiệc sát khí hay sao ?

Tần Vũ giả bộ thất thố, hắn nói:

- Mọi chuyện ổn cả rồi, mọi người lui lại, đa tạ chư vị đã ra mặt bảo hộ ta!

Toàn trường đồng thanh hô lớn trợ uy cho hắn.

- THẾ TỬ VẠN TUẾ!

Lão thái tổ mẫu nhìn hắn vô cùng thích thú, tên tiểu tử này, quả nhiên danh bất hư truyền. Bách Quỷ quân doanh và mọi ngươi lui lại, nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng oanh sát địch nhân, không khí vô cùng khó chịu và mập mờ, Tần Vũ cười cười nói:

- Mời lão thái tổ mẫu vào đại sảnh thưởng trà!

Nàng khẽ gật đầu, chầm chậm tiến vào trong thành, Tần Vũ khẽ gật đầu ra hiệu cho mọi người rút lui, hắn nói lớn:

- Ban thưởng toàn thành!

Dân chúng và tu sĩ trong thành hô vang từng đợt:

- Thế tử vạn tuế!

- Thế tử vạn tuế!

- Thế tử vạn tuế!

- …

Một màn vừa rồi hắn muốn chứng minh với phu nhân của Dương Tiễn rằng hắn xứng đáng để cầm thần khí Nhật Nguyệt tinh cung, và Dương Cảnh Lan lão thái tổ mẫu cũng đã đồng ý điều đó với hắn.

Lúc này Dương Cảnh Lan đang nghe Nguyệt Thiền kể về sự vụ ngày trước, nàng nghe xong vô cùng tức giận, cái tên Dương Thế Bá quả là nghịch tử bất trị, liên tục giết hại đồng tộc, huynh trưởng cũng đã ám sát, bây giờ đến con cháu cũng dám xuống tay, quả thật tâm ngoan thủ lạt, mấy ngày trước hắn còn dám diễn kịch trước mặt nàng, nàng nói:

- Con theo ta trở về, ta sẽ cho con một câu trả lời thích đáng!

Nguyệt Thiền lo lắng nhìn Tần Vũ, hắn khẽ gật đầu. Dương Cảnh Lan nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng vui thay cho tiểu chất của nàng, ít ra Nguyệt Thiền còn có một người để mà gửi gắm và dựa dẫm, cũng như nàng và Dương Tiễn ngày xưa vậy.

Nàng thở dài, trìu mến nhìn cả hai, rồi nói:

- Từ nay, ta chính thức gả con cho Tần Vũ! Hy vọng tiểu tế nhà ngươi đối xử với nàng tốt một chút!

Tần Vũ đứng dậy chắp tay cung kính nói:

- Đa tạ lão thái tổ mẫu ban hôn!

Nàng gật gù nhìn hắn, cái tên này miệng lưỡi thật trơn tru, từ lúc nàng xuất hiện đến nay, còn chưa kịp ban hôn, hắn đã một câu cũng lão thái tổ mẫu, hai câu cũng lão thái tổ mẫu, quả là da mặt dày.

Cảnh Lan nhìn lên ấn ký trên tay hai người, khẽ cười, tên này thật là to gan, nàng nói:

- Ta chưa gả nàng cho ngươi, ngươi ngược lại dám đem nàng gạo nấu thành cơm ?

Tần Vũ cười khổ vội vã minh oanh:

- Quả thật oan cho tiểu tế, ngày đó lão thái tổ gia đã ban hôn cho tiểu tế và Nguyệt Thiền ở truyền thừa bí cảnh.

Mắt nàng thoáng chút buồn, mồm miệng Tần Vũ nhanh nhảu nói:

- Lão thái tổ gia vẫn rất nhớ người!

Dương Cảnh Lan liếc hắn một cái, cái tên này thả ra ngoài, đúng là một hồi tai họa cho chúng nữ, miệng lưỡi thật là dẻo.



Hắn ngượng ngịu cười cười, Nguyệt Thiền cũng lên tiếng:

- Lão thái tổ gia liên tục hỏi tiểu chất về lão thái tổ mẫu người.

Trong lòng Dương Cảnh Lan truyền đến từng hồi ấm áp vui vẻ, nàng cũng nhớ lão.

Một lúc sau, Dương Cảnh Lan mang Nguyệt Thiền rời đi, lão thái tổ mẫu nói với hắn, đợi khi ổn định xong sự vụ trong gia tộc sẽ đến Trung Châu thành gặp trưởng bối trong nhà Tần thế gia, bàn chuyện hôn sự chính thức.

Chuyện Nguyệt Thiền cuối cùng cũng đã giải quyết xong, ban đầu hắn cứ nghĩ là lão thái tổ mẫu bọn họ sẽ ngã xuống, lúc đó hẳn sẽ mất một hồi công phu để minh oan và trả thù cho nàng, nhưng không ngờ lão thái tổ mẫu Dương gia vẫn còn sống, mọi chuyện liền đơn giản hơn rất nhiều.

Một là, chuyện trong nhà, chắc chắn lão thái tổ mẫu sẽ nắm rõ, bởi vì còn có thủ hạ của lão ở trong gia tộc, không thể nào nàng không hề hay biết một chút gì. Hai là, Nguyệt Thiền còn sống, chỉ cần còn nhất mạch nàng còn tồn tại, thì lão thái tổ mẫu vẫn có thể xuống tay được với nhất mạch Dương Thế Bá. Lần nữa đưa mọi chuyện về với quỹ đạo ban đầu bởi vì truyền thừa sẽ không bị đứt đoạn.

Còn về việc Dương Cao Lãng, từ biểu hiện nóng nảy gấp gáp và hùng hổ giả tạo của hắn, Tần Vũ đã sớm biết trong lòng hắn có quỷ, hơn nữa, từ miệng của Nguyệt Thiền hắn biết được nhất mạch của lão, là người gây ra chuyện này, nên mới phải gấp gáp “đón giết” Nguyệt Thiền như vậy.

Chỉ cần hắn câu kéo đủ thời gian cho Dương Cảnh Lan truy tới, liền sẽ chấm dứt màn kịch dối trá kia của hắn. Lúc nãy, bằng [Thần Nhãn] Tần Vũ đã sớm phát hiện ra lão thái tổ mẫu, nhưng nàng không trực tiếp ra mặt đòi người, chứng tỏ rằng nàng đang thử thách hắn và đứng về phía Nguyệt Thiền.

Đặc biệt là lúc hắn giương cung, cố tình kéo dài thời gian, không chỉ là để trang bức mà còn là để thăm dò động thái của lão thái tổ mẫu, nhưng nàng một mực vẫn không có động thái ra tay, hắn liền biết mình đã đoán đúng, dứt khoát mà làm.

Ngược lại, nếu như hắn đoán sai, vậy thì Liễu thần sẽ ra mặt, bức lui Dương Cảnh Lan ra khỏi Hoàng Đô thành, hắn sẽ thay Nguyệt Thiền tuyên bố rời khỏi Dương gia, nước sông không phạm nước giếng. Lão thái tổ mẫu của Dương gia sẽ vì uy áp của Liễu thần mà phải án binh bất động, không dám hành sự lỗ mãng với Tần thế gia trong một thời gian, nhưng hắn chỉ cần vậy là đủ.

Sau đó sẽ nghĩ cách minh oan cho Dương Nguyệt Thiền, đưa mọi thứ về đúng quỹ đạo, còn nếu như Cảnh Lan nhất mực muốn đòi người và thần khí, thì Tần Vũ buộc phải chiến đấu đến cùng, sau lưng hắn ngoài Liễu thần còn có lão sư phụ Kiếm Tiên Lý Bạch, Dương Cảnh Lan muốn giết hắn, cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Mặt khác, có lão Thái bà ở đây, hắn còn sợ ai nữa chứ.

Nhưng Tần Vũ không ngờ là mọi chuyện lại vô cùng thuận lợi, đỡ hắn phải nhọc lòng hao phí một hồi tâm tư và công phu. Và hơn hết, thu hoạch ngoài dự đoán của Tần Vũ là thủ hạ của hắn, bây giờ đã trên dưới một lòng đoàn kết bảo vệ danh dự và uy nghiêm cho chủ tử, đây là điều hắn hằng mong đợi.

Nhìn vào ánh mắt của bọn họ vừa nãy, Tần Vũ thấy được bọn họ sẵn sàng liều chết với Dương Cảnh Lan bảo vệ hắn bằng mọi giá. Là người đứng đầu một thế lực, điều hắn mong chờ cũng chỉ có vậy, chính vì thế mà hắn vui vẻ ban thưởng toàn thành cho một chiến công nhỏ xíu như này.

Khắp nơi trong Hoàng Đô thành bắt đầu ban tán xôn xao chuyện vừa nãy.

- Huynh đài, chuyện vừa nãy là sao, sao ta cảm thấy thật lú lẫn!

- Ngươi ngốc quá, hẳn là tên Dương Cao Lãng tự ý hành động, muốn cướp thần khí của thế tử. Ai ngờ đâu lão thái tổ mẫu đã công nhận ngài là tiểu tế của Dương gia, lại còn đứng về phe của thế tử.

- Làm ta hết hồn, cứ tưởng sẽ xảy ra một hồi khổ chiến chứ!

- Haha, chiến thì chiến, chúng ta sợ gì, hơn vạn binh sĩ, hơn năm ngàn tu sĩ ở Hoàng Đô thành, sẵn sàng theo thế tử oanh sát địch nhân. Cuộc sống ấm no bình yên của Hoàng Đô thành là thế tử ban cho, chúng ta không thể phụ lòng ngài ấy được.

- Đúng, đúng, …

Tu sĩ xung quanh nghe chuyện liên tục gật gù đồng ý, hơn mấy chục năm qua, bọn họ dần dần xem Tần Vũ là minh vương của bọn họ, vinh nhục của hắn là vinh nhục của bọn họ, chính vì vậy, mà lúc này toàn thành đồng lòng như vậy.

Ở trên phố, trai tráng thanh niên đang hào hứng vác từng bao lương trở về nhà, mấy đứa trẻ cũng được mẫu thân cho mấy hào ăn vặt, chốc chốc mấy nàng lại đếm xếp ngân phiếu trên tay, hôm nay thế tử mở bảo khố, phát thưởng toàn thành, dân chúng và tu sĩ trên dưới một mảnh vui vẻ náo nhiệt.

Bích Dao và Nhược Tuyết ở trên lầu cao nhìn quang cảnh bên dưới, bất giác cũng thấy vui lây, nam nhân của mấy nàng thật là khí phách.

Xa xa, mấy lão già bán hồ lô chạy hộc hơi, đuổi theo Tử Yên và Kim Mao hét lớn:

- Đứng lại, trả lại hồ lô cho ta.

- Ài, tiểu nãi nãi à, ít ra cũng phải tiền chứ!

Tử Yên và Kim Mao, bốn tay cầm cả đống xâu hồ lô, ba chân bốn cẳng chạy cho lẹ, tìm một ngõ nhỏ, lén la lén lút ăn, có mấy tiểu hài đồng thân hình cỡ cỡ Tử Yên, cũng bạo gan lân la đến ăn ké, tiểu la lỵ cũng không keo kiệt chia cho chúng nó mấy xâu, nàng tính ra, cũng là đại tỷ ở cái xóm này.

Tử Yên quệt quệt cái miệng, hai tay chống nạnh chỉ huy đám nhóc tỳ:

- Theo ta!

Mấy lão ngoài mặt thì khóc lóc vậy thôi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, hôm nay lại được nghỉ sớm, chốc nữa nô tỳ của Tần gia sẽ đến tận mấy nhà lão bồi hoàn lại tiền mà thôi.

Đuổi chán chê, lão vươn vai, ngáp ngáp cái miệng vui vẻ trở về nhà, mấy cái nô tỳ chật vật đuổi theo Tử Yên hô lớn:

- Tiểu thư, đừng chạy nữa!

Ở một góc phố, đám trẻ theo chân Tử Yên náo đến gà bay chó chạy, một người nô tỳ thở hồng hộc nói:

- Mau báo cho thế tử!

(Tử Yên là muội muội Tần Vũ, nên hạ nhân phải gọi là tiểu thư)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play