Sâu trong rừng rậm, một cái Thần tượng phát sáng rực rỡ trong đêm, yêu thú chia nhau thành từng đàn trú ẩn ở trong này, không xâm phạm lẫn nhau, có mấy người phàm nhân và tu sĩ không kịp chạy về thành trì, cũng tá túc vào đây, ánh mắt lo lắng sợ hãi nhìn về phía đám yêu thú.

Nhưng bọn chúng dường như không có ý định tấn công bọn họ, có lẽ là e sợ Thần tượng trách phạt bọn chúng gây rối mà đuổi ra ngoài, xung quanh, tiếng yêu thú lẫn con người gào thét dữ dội, rợn cả sống lưng, màn đêm ở Thiên Huyền Đại Lục bây giờ chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.

Một đứa nhỏ nép vào lòng mẫu thân nó, hai tay vẽ vẽ trên mặt đất hình dạng của mấy con yêu thú, đối với nó, đây cứ ngỡ như là giấc mơ, nó cứ ngây ngây ngô ngô hết nhìn con yêu thú này đến con yêu thú khác.

Một lát sau, tiểu hài đồng bạo gan, tay cầm cái màn thầu cắn dở, chìa tay chia cho con cáo nhỏ ở gần đó, con cáo ban đầu còn sợ sệt, ánh mắt láo liên thăm dò nó và đám nhân loại sau lưng, qua một hồi, phần vì đói bụng, phần vì đứa nhỏ trông có vẻ vô hại, nó lao lên nhanh như chớp giật lấy miếng màn thầu cắn dở, rồi nhanh chóng lùi lại.

Đứa trẻ cũng vì thế mà giật mình, té bệt xuống đất, nhưng trên mặt nở một nụ cười thích thú rạng rỡ, nó lại lấy ra một cái màn thầu dụ dỗ con cáo, con cáo ăn một cái rồi lại một cái dần quen, phút chốc bám theo đứa trẻ. Thằng nhỏ được thế, vuốt ve thân hình con cáo, bộ lông của nó truyền đến từng hồi ấm áp, phút chốc cả hai thân thiết, nó cứ vậy ôm con cáo ngủ qua màn đêm lạnh giá.

Sáng sớm, mặt trời lấp ló ở đường chân trời, từng tia nắng ấm áp soi rọi mặt đất, xua tan đi làm sương xám trắng, lần nữa mang lại bình yên cho Thiên Huyền Đại Lục, mấy con yêu thú cũng lục đục rời đi, tiếng bước chân của con người lẫn yêu thú lạo xạo khắp nơi. Đứa trẻ đứng ở một góc khóc nấc lên từng tiếng, con cáo đã bỏ nó đi từ lúc nào rồi, nó cứ đứng đó lấy tay dụi dụi hai mắt, nức nở. Con cáo đứng trong rừng cây, quan sát thấy tiểu hài đồng mếu máo, cũng rên ư ử mấy tiếng, rồi luyến tiếc bỏ đi, nơi nó thuộc về là sâm lâm rộng lớn.

Thằng nhỏ hai tay nắm chặt, nó sẽ cố gắng đầu nhập vào tông môn, luyện thành tu sĩ đỉnh tiêm đại lục, tìm lại con cáo nhỏ. Mẫu thân nó kêu vội:

- Mạc Tà đi thôi!

Nó chần chừ, bước đi chầm chậm theo mẫu thân, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại xung quanh, dáo dác hy vọng thấy được con cáo. Bất chợt từ trong rừng cây, một thân ảnh màu cam, nhỏ nhắn, lao vọt tới, nhảy vào lòng nó, con cáo, chả hiểu sao lại muốn đi theo Mạc Tà, nó mừng rỡ, vừa cười vừa khóc, ôm chặt con cáo, tíu tít nói chuyện với con cáo, mặc kệ đối phương có hiểu hay không.

Mẫu thân Mạc Tà khẽ xoa đầu cả hai đứa nó, nắm tay dắt nó tiếp tục lên đường tiến về Trung Châu thành.

Trước thành lũy phía Nam, mấy con yêu thú cũng lục đục rời đi, con người có đức hiếu sinh, cho nên cũng để cho chúng nó tá túc ở phụ cận thành trì vào ban đêm coi như là làm việc thiện. Mấy đứa trẻ tò mò, đứng ở xa xa nhìn ngó mấy con yêu thú to lớn đang ầm ầm rời đi, từng bước chân của Sơn Ngưu rung chuyển cả mặt đất.

Qua một đêm quan sát Bích Dao cũng mới mơ hồ đoán được một chút mà thôi, vẫn cần có thêm chứng cớ, một bên Tần Vũ chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên tường thành phóng tầm mắt nhìn bao quát quang cảnh bên dưới, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Gió thi thoảng thổi đừng đợt lành lạnh, làm tóc hắn khẽ phập phồng trong gió, một mùa đông khắc nghiệt đang đến với Thiên Huyền Đại Lục, hắn thở dài một hơi, khẽ nói:

- Dù là con người hay yêu thú, cũng chỉ truy cầu một con đường sống mà thôi!

Bích Dao lâm vào trầm mặc, nàng không nói gì, lặng lẽ nhìn mấy gốc cổ thụ, bây giờ trên mặt đất đã ngập tràn lá khô, trên cành cây cũng chỉ còn lác đác vài chiếc lá già cỗi, không biết có thể chống cự được bao lâu trước cơn gió lạnh buốt giá đang thổi từng đợt lạnh lẽo như này.

Tần Vũ nói:

- Trở về thôi!

Nói rồi Tần Vũ gọi Tam Long, nó huyễn hóa thành một con Giao Long to lớn, che lấp cả bầu trời, dân chúng và tu sĩ trong thành phút chốc hoảng sợ, còn ngỡ là Giao Long Đại Thừa kỳ tiến công thành. Nhưng bọn họ cũng sớm nhận ra thân ảnh bên trên, Tần thế tử, Tần Vũ, vì vậy mà thở ra một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn hẳn, vào lúc hung hiểm như thế này, yêu thú công thành thì thật là khó khăn trăm bề.

Bích Dao và Tố Tố phi thân lên trên lưng Tam Long, theo Tần Vũ trở về Trung Châu thành, lão Thái bà, nhìn xa xăm về phương Nam, thở dài, rồi cũng cất bước rời đi.

Mùa đông năm nay, Tần Vũ cũng đã 87 tuổi, cũng vừa tròn 10 năm kể từ lúc hắn bắt đầu bế quan đột phá Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên, vật phẩm “Dược dịch lĩnh ngộ thuộc tính” trong cửa hàng hệ thống cũng đã được làm mới, hắn phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực.

Ba năm sau, Trung Châu thành, Đông vực.



Tần Vũ lúc này cũng đã đột phá đến Luyện Hư kỳ thất trọng thiên, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi thất hệ thuộc tính chân khí, thực lực lại tinh tiến thêm một bậc.

Mấy cái lão bà của hắn, lần trước bế quan đột phá đi ra, thay hắn quản lý sự vụ thế lực dưới trướng trên dưới một năm, lại tiếp tục bế quan tiềm tu đột phá, hy vọng kịp nâng cao thực lực hỗ trợ Tần Vũ đối phó với Hắc Ám trường dạ.

Bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại Tần Nhược Tuyết, sau khi nàng đột phá đến Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên, liền gặp bình cảnh, nên ở bên ngoài quyết định phụ Tần Vũ quản lý sinh ý của Bảo Tín thương đoàn và quản lý sự vụ thuộc hạ bên dưới. Hắn thấy nàng vất vả, liền quyết định dẫn nàng ra ngoài đi dạo cho thoải mái tâm trạng.

Trên phố, hai cái nhân ảnh, lặng lẽ hòa vào dòng người, thưởng thức quang cảnh xung quanh, Tần Vũ đi song song bên cạnh nàng, một tay cầm quạt thư sinh nho nhã, tay còn lại nắm lấy tay nàng, chậm rãi bước đi trên nền đá. Nhược Tuyết hai má khẽ ửng hồng, đôi khi nàng cảm thấy, nam nhân của nàng vô cùng hiền lành, phúc hậu.

Hai người tấp vào một cái gian hàng nhỏ, bày mấy món đồ chơi bằng gỗ trông khá bắt mắt, ông lão thấy có khách quan ghé lại, vô cùng mừng rỡ, liên tục giới thiệu từng món đồ cho Tần Vũ. Hắn nhấc một ngôi nhà nhỏ được điêu khắc tỉ mỉ, tả lại cảnh đôi vợ chồng son, đang ôm nhau dưới tán cây trước sân lên ngắm nghía một hồi, hắn hỏi lão:

- Vật này, lão bán bao nhiêu ?

Lão mặt mày hớn hở nói:

- Thế tử, cái này chỉ có mười đồng thôi.

Tần Vũ gật đầu vui vẻ, lấy một thỏi bạc đưa cho lão, hắn nói:

- Chỗ còn lại, ta tặng cho lão.

Lão rối rít cảm ơn Tần Vũ:

- Đa tạ thế tử, đa tạ thế tử.

Tần Vũ đối với người nghèo khổ, vốn dĩ luôn hào phóng như vậy, bởi ngày trước, hắn cũng từng có một thời khốn khó, chạy ăn từng bữa ở cô nhi viện. Nhược Tuyết nhận quà từ tay Tần Vũ, yêu thích ngắm nhìn không rơi mắt, mãi một lúc sau mới chịu cất vào trong không gian giới chỉ, lòng nàng cảm thấy thật ấm áp, nàng khẽ nói:

- Thiếp muốn ăn hồ lô ngào đường.

Tử Yên một bên cũng chen chúc nói:

- Ca ca, muội cũng muốn ăn!

Miệng thì nói vậy, nhưng trên tay nó vẫn còn hai ba xâu, thật là ham ăn hết chỗ nói, Nhược Tuyết cúi xuống, lấy ra một cái khăn lụa, lau miệng cho Tử Yên và Kim Mao. Hai đứa nó ăn mà đường dính đầy mép, trông thật là buồn cười. Tần Vũ nhìn nàng trìu mến, hắn cũng không rõ tại sao, nguyên khí của hắn dồi dào sung mãn như vậy mà mãi vẫn chưa có tin vui, cái thế giới này thật là lạ, chuyện con cái của tu sĩ dường như rất khó khăn.

Lau miệng xong xuôi cho hai đứa nhỏ, Tần Vũ cũng đã cầm tới một xâu hồ lô ngào đường cho nàng, Nhược Tuyết bẽn lẽn ăn, cái xâu hồ lô này thật là ngọt.

Đang tản bộ, thì bỗng dưng một người phụ nữ, dắt theo một đứa nhỏ chạy lại quỳ trước mặt hai người, nàng cẩn thận lên tiếng:

- Thế tử, cầu xin thế tử nhận con ta vào làm nô bộc ở Tần thế gia, tư chất của nó cũng rất tốt.



Mạc Tà một bên cũng vội vàng quỳ bên cạnh mẫu thân nó, con cáo hai mắt láo liên, hết nhìn Tần Vũ lại nhìn Nhược Tuyết. Đứng ở một bên, Tần Vũ sử dụng [Thần Nhãn] kiểm tra tư chất đứa trẻ.

[Thông tin nhân vật: Mạc Tà – Khí Vận Chi Tử 4 sao]

[Thân phận: độc đinh của vợ chồng Mạc Kinh Vân và Lý Nguyệt Nga, tán tu]

[Thiên phú tu luyện: cao cấp]



[Đang bị Liệt thế gia đuổi giết, phụ thân Mạc Tà vì chặn hậu mà táng mạng, huyết hải thâm thù với Liệt thế gia]

Tần Vũ không nói gì, khẽ cúi người chìa tay về phía con cáo, nó cảm nhận được khí tức dị hỏa ấm áp, liền nhảy lên tay Tần Vũ trườn tới trườn lui, Mạc Tà lo lắng, khẽ kêu nhỏ:

- Sở Mộ, không được làm loạn!

Nó như nghe hiểu Mạc Tà, lập tức lui về, nhảy vào trong lòng đứa nhỏ, hai mắt mở to khao khát nhìn Tần Vũ.

Con cáo trong lòng Mạc Tà là Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ, huyết mạch hung thú thượng cổ, rất hiếm, dường như đã nhận Mạc Tà làm chủ.

Tần Vũ thích thú nhìn Mạc Tà rồi hắn nói:

- Từ nay ngươi theo Nhược Tuyết tu luyện và bảo hộ nàng.

Mẫu thân Mạc Tà dập đầu liên tục cảm tạ Tần Vũ:

- Tạ ơn thế tử, tạ ơn thế tử!

Nói rồi, một giọt tinh huyết bản mệnh của Mạc Tà lơ lửng trên không trung rơi vào tay của Nhược Tuyết, nàng cúi người đỡ hai người đứng dậy.

Ở phía xa, mẫu thân Mạc Tà dặn dò nó kỹ lưỡng, tiểu hài đồng liên tục gật đầu, luyến tiếc không nỡ rời xa mẫu thân nó. Xong xuôi mọi việc, nàng cúi đầu thật sâu cảm tạ hai người, rồi sau đó liền rời đi, hắn biết nàng đi đâu, nhưng không cản lại, âu cũng là số mệnh.

Trong rừng cây, ráng chiều, từng tia nắng còn sót lại trên mặt đất, soi sáng khuôn mặt đẫm nước mắt và máu của Lý Nguyệt Nga, nàng đã thành công trả thù cho phu quân nàng, nhưng cũng bị trọng thương, lưng dựa vào gốc cây, hấp hối, nặng nhọc thở từng hồi.

Nước mắt nàng lặng lẽ rơi, thầm hy vọng Mạc Tà sẽ có một cuộc sống tốt ở Tần thế gia, nàng đánh cược vào nhân phẩm của Tần Vũ. Lúc nàng chuẩn bị nhắm mắt buông xuôi, một thân ảnh xuất hiện, che đi ánh nắng chói chang trước mặt nàng, một luồng sinh cơ bừng bừng chậm rãi truyền vào cơ thể Lý Nguyệt Nga, nàng mở hai mắt nhìn hắn, khó khăn kêu lên:

- Thế tử …

Hắn chỉ nói:

- Từ nay ngươi là người của Ám Dạ Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play