Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Chua xót và đau đớn đồng thời đâm vào trái tim cô, nước mắt của Dung Nhan lại trào ra.

Rốt cuộc cô đã thất bại đến cỡ nào, khiến cuộc hôn nhân này biến thành như vậy, khiến hình ảnh của người bố trong mắt con gái thành như thế!

Bởi vì anh không yêu cô, nên mới không yêu đứa con gái do cô sinh ra, nến mới không thân thiết cùng con, cho dù con gái có cùng huyết thống với anh.

Cô không thể tiếp tục nghe con gái kêu khóc nữa, đành nhẫn tâm nói với người ở đầu bên kia điện thoại một câu:

"Tối nay tôi không về, anh dỗ con bé đi!"

Sau đó trực tiếp cúp máy.

Cô ngắt điện thoại, vứt di động xuống, ngồi trên sofa cắt chặt môi mình kiềm nén cảm xúc, nhưng nước mắt nóng hổi vẫn chảy xuống từng giọt.

Tô Tương ở bên cạnh nhìn, đưa tay nhẹ nhàng cầm tay cô:

"Muốn khóc thì cứ lớn tiếng khóc đi."

Cùng là người làm mẹ, Tô Tương thấu hiểu rất rõ cảm giác chia xa với con cái này.

Tô Tương cho rằng Dung Nhan sẽ tiếp tục khóc, nhưng cô lại giơ tay lau nước mắt trên mặt, sau đó cong môi nở nụ cười giữa những giọt lệ nhạt nhòa:

"Em không khóc, em còn lâu mới khóc, kết thúc cuộc hôn nhân này, đối với em mà nói là sự giải thoát, tại sao phải khóc chứ?"

Giọng điệu cô bướng bỉnh mà quật cường:

"Về sau em sẽ không rơi nước mắt vì chuyện này nữa, sở dĩ em đau lòng, là bởi vì Noãn Noãn, nhưng mà thay vì để đau tiếp sau này chẳng bằng đau mỗi đêm nay, em đã nghĩ thoáng rồi."

Tô Tương thấy dáng vẻ dứt khoát của cô, bất đắc dĩ thở dài:

"Em phóng khoáng thật đấy, chị phải dùng khoảng 1 năm mới có thể bước ra khỏi chuyện này, cũng phải dạo gần đây mới buông xuống để nghĩ thoáng."

Ngày đó, sau khi Tô Tương biết chồng cũ nɠɵạı ŧìиɦ, đã thế còn nɠɵạı ŧìиɦ với một người phụ nữ quá quắt như vậy, chưa kịp nói gì đã ngất tại chỗ, hơn nữa sau khi tỉnh dậy thì tinh thần sụp đổ, vọt lên sân thượng suýt thì nhảy từ trên đó xuống.

Mà bây giờ, Dung Nhan chỉ dùng vài ba câu đã vứt bỏ được cuộc hôn nhân 5 năm, Tô Tương khâm phục sự phóng khoáng và dứt khoát của cô.

Nhưng Tô Tương không biết, đấy là vì trái tim đã hoàn toàn bị tổn thương, không còn ôm bất kì mong đợi gì với mối hôn nhân này, không còn ôm bất kì nhớ nhung gì với người đàn ông ấy, nên mới có thể nghĩ thoáng như vậy.

Tô Tương vừa dứt lời, di động của Dung Nhan lại vang lên, chữ nhấp nháy trên màn hình vẫn là cái tên của Mục Viễn Hàng.

Dung Nhan thẳng tay ấn cúp máy, thuận tiện tắt nguồn, sau đấy đứng dậy nói với Tô Tương còn đang ngồi đó:

"Em mượn nhà vệ sinh tắm một cái, tiện cho em mượn thêm bộ quần áo để mặc."

Sau đó liền đứng dậy rời đi.

Tô Tương nhìn thoáng qua màn hình điện thoại tắt nguồn tối om, cô ấy càng thêm hiểu được sự quyết tâm ly hôn của Dung Nhan, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy vào phòng ngủ tìm bộ quần áo cho cô mặc.

Ly hôn thì ly hôn thôi, sống với nhau mà khổ cực áp lực như thế, việc gì phải tiếp tục duy trì chứ, trên đời này nhiều người ly hôn xong vẫn sống rất tốt kia mà.

Dung Nhan với Mục Viễn Hàng mới chỉ kết hôn 5 năm, cô và chồng cũ Tôn Đào đã yêu nhau 10 năm mà nói ngừng liền ngừng, huống chi là 5 năm.

Dung Nhan tắm rửa, đổi sang bộ đồ ngủ ở nhà mà Tô Tương cho mượn, cảm giác toàn thân thư thái hơn nhiều, tinh thần cũng thêm phần minh mẫn.

Tô Tương còn cầm một bộ quần áo mới tinh đưa cho cô:

"Đây là bộ chị mới mua mấy hôm trước, em cầm mặc tạm đi, đừng chê giá rẻ là được."

Dung Nhan nhận lấy, khẽ cười:

"Sao lại ghét bỏ được chứ, em bây giờ đâu còn gì trong tay."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play