Vậy mà anh lại không chịu bỏ qua, cuối cùng cô nhận máy.

Giống như cô tưởng tượng, từ trong giọng nói lạnh băng, cô mơ hồ nhận ra được cơn tức mà anh đang đè nén:

"Ở đâu?"

Cô không trả lời câu hỏi của anh, chỉ lãnh đạm hỏi lại:

"Có việc?"

"Noãn Noãn tỉnh rồi, đang khóc tìm em!"

Cô cảm nhận được cơn thịnh nộ của anh càng sâu hơn, có vẻ đang nghiến răng nghiến lợi, Dung Nhan nghĩ, nếu như lúc này cô đang đứng trước mặt anh, chắc chắn anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.

Anh vừa dứt lời, tiếng khóc thảm thiết của con gái xuyên qua điện thoại truyền vào màng nhĩ của cô, chỉ trong chớp mắt trái tim cô đau đớn khôn cùng.

Noãn Noãn là con gái của bọn họ, năm nay hơn 3 tuổi, khoảng thời gian trước mới vào nhà trẻ, là một bé gái vừa hoạt bát đáng yêu lại thông minh lanh lợi, cực kì giống với... cô của trước kia.

"Mẹ ơi——"

"Mẹ ơi——"

"Mẹ đang ở đâu rồi? Nhanh về với Noãn Noãn—— Hu hu——"

Con gái ở đầu bên kia điện thoại khóc nức nở gọi cô, cô cảm thấy trái tim đau đớn của mình bắt đầu run rẩy, Từ lúc con gái sinh ra, cô rất ít khi rời xa con mình, trước khi con gái đi nhà trẻ, cả ngày cô chỉ ở nhà chăm con, chơi cùng con, lặng lẽ giúp chồng dạy con.

Mục Viễn Hàng từng mời người giúp việc nhưng cô không muốn để con gái mình cho người khác chăm, thế là lại từ chối, tự mình chăm sóc con từng li từng tí.

Thế nên lúc này, vừa nghĩ đến tối nay phải bỏ lại con gái, cô liền khó chịu muốn chết, nước mắt cũng không khống chế được mà tràn ra.

Nhưng lần này cô đã quyết tâm cắt đứt cuộc hôn nhân này rồi, cô an ủi chính mình, qua vài hôm đợi bọn họ ly hôn xong, cô sẽ không bao giờ rời xa con gái nữa.

Cô sẽ đưa con gái rời khỏi chỗ này, đi thật xa, để anh với Hạ Du được ở bên nhau.

Thế là, đối diện với tiếng kêu gào của con gái, cô nuốt nước mắt, khống chế tốt tâm trạng của mình, nhẹ giọng vỗ về con:

"Noãn Noãn ngoan, cô Tương Tương bị ốm rồi, mẹ tới chăm sóc cô Tương Tương, đêm này không trở về, con ngủ với bố đi."

Tô Tương cũng có một đứa con gái với chồng cũ, lớn hơn Noãn Noãn 2 tuổi, lúc ly hôn Tô Tương giành quyền nuôi dưỡng con, nhưng bây giờ Tô Tương còn phải đi làm, cho nên con gái được gửi về quê cho bố mẹ Tô Tương chăm sóc.

Trước đây Dung Nhan thường đưa Noãn Noãn tới tìm con gái Tô Tương chơi, hai bé gái khá thân với nhau, vì thế Noãn Noãn cũng biết Tô Tương, hơn nữa cũng có cảm tình khá tốt với cô ấy.

Dung Nhan cũng hết cách, để an ủi con gái đang khóc lớn cũng chỉ đành nói như vậy.

Cô tưởng con gái hiểu chuyện, nghe được cô Tương Tương bị ốm sẽ thông cảm phần nào, kết quả chẳng ngờ con gái càng khóc lớn hơn:

"Không muốn, con không muốn——"

"Con không muốn ngủ với bố, bố đáng sợ lắm——"

Con gái kêu như vậy, chớp mắt Dung Nhan liền hiểu ra vì sao đột nhiên con bé lại khóc nức nở như thế.

Là một người bố, Mục Viễn Hàng chưa từng ở riêng với con gái như bây giờ, chưa từng ngủ cùng con vào buổi tối, cũng chưa bao giờ có giây phút dịu dàng gì với con.

Con gái vốn đã xa lạ với anh, lại thêm việc lúc này sắc mặt và biểu cảm của anh chắc chắn rất xấu xí, thế nên con bé mới bài xích như vậy.

"Mẹ ơi, mẹ mau về cứu con——"

Là tiếng con gái tiếp tục khóc đòi ở đầu dây bên kia.

Vậy mà con gái lại dùng từ "cứu con", có thể thấy được trong mắt đứa con gái, người làm bố như Mục Viễn Hàng đáng sợ cỡ nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play