Cũng bởi vì mấy lời dọa dẫm đó mà Lam Hi Thần cắm đầu chạy một mạch về lều, bỏ luôn cả bữa tối. Nhưng không biết tên Đông Phương Trường Nhật kia chẳng hiểu bị trúng tà hay gì. Lam Hi Thần trở về, hắn nói muốn gặp, y tìm cách từ chối, sau đó hắn không nói không rằng mà rời đi. Tưởng đâu chỉ có bấy nhiêu là thôi, không ngờ ngay tối đó hắn vô lý ra lệnh cho Tống Lam đổi lều với hắn, chính là chiếc lều ở ngay bên cạnh lều của Lam Hi Thần. Nguyên nhân sao? Lam Hi Thần cho rằng rất rất rất vô lý! Đại để là: bản quân thích vị trí chỗ đó. Tống Lam một là không có ý định sẽ nghỉ ngơi, dù hiện tại hắn không còn là hung thi, nhưng nghe nói gần đây xảy ra vài chuyện làm hắn xáo động, chỉ cần rảnh rỗi sẽ đi luyện kiếm phổ một mình; hai là cảm thấy không cần thiết phải chấp nhất để phát sinh rắc rối. Thế là Đông Phương Trường Nhật đó thành công dọn tới ở ngay sát bên cạnh chiếc lều của Lam Hi Thần. Tất nhiên, đồng nghĩa với việc con báo đen Hắc Dạ kia hết nằm nghiêng đầu sang lại đi lòng vòng cạnh chỗ của y, làm hại y cả đêm không cách nào chợp mắt nổi.
Sáng sớm hôm sau, khi Mão Nhật Kê tinh quân* hóa nguyên hình chạy lên đỉnh núi Bất Chu, ngóng cổ kêu liền mấy tiếng, vỗ cánh liền mấy cái, cửa ở Thái Âm cung đem vầng tinh nguyệt nhốt lại, cửa Thái Dương cung mở ra mang bóng nhật quang soi sáng thế gian, báo hiệu lại một ngày mới bắt đầu, cũng là lúc nhóm người ở Hà Chi đảo chuẩn bị xuất chinh. Nghe tiếng báo gầm gừ rời đi, Lam Hi Thần mới thở phào nhẹ nhõm, còn cố đợi thêm một lúc mới ra ngoài.
*Mão Nhật Kê tinh quân: trong Tây Du Ký nguyên là con gà trống thần được Ngọc đế cho cai quản Mặt Trời trên Thiên Đình, từng giúp thầy trò Đường Tăng vượt kiếp nạn diệt trừ bọ cạp tinh ở Nữ Nhi Quốc. Lại nói trong Tây Du Ký, mẹ ruột của Mão Nhật Kê cũng là gà thần, còn gọi Tỳ Bà Lam Bồ tát, từng giúp thầy trò Đường Tăng trong kiếp nạn "Thất tinh, Bá Nhãn quái".
Tuy rằng Ngụy Vô Tiện khẳng định mấy lần, Kim Lăng cũng khí thế ngất trời, vậy mà Lam Vong Cơ lẫn Giang Trừng đều một vẻ lo lại càng lo. Dù sao đối với bọn họ, lần đầu để hai người quan trọng đi riêng khỏi mình, nhất là còn đi thâm nhập vào một nơi nguy hiểm như Bách Quỷ giới, không lo mới thật là lạ!
Vốn định rủ Lam Vong Cơ cùng ra luyện kiếm phổ, nhưng mắt thấy hắn cứ đi đi lại lại ngóng về hướng Bách Quỷ giới, Lam Hi Thần chỉ còn nước thở dài đi một mình.
Lam Hi Thần tùy ý chọn một chỗ yên tĩnh, đem quyển kiếm phổ ra lật tới lật lui, nghiền nghiền ngẫm ngẫm. Trong đó đều là các động tác xuất kiếm rất khó, nhất là nó còn kết hợp cả dùng tới quán niệm. Một kiếm đánh ra, quán niệm song song biến tới, vận hành theo cung định của bát quái. Nếu mà là người mới học kiếm pháp, ít nhất phải mất mười năm mới học xong, mà bây giờ Lam Hi Thần sợ là cũng gần như vậy. Cũng không phải y kém cỏi, nhưng là gần đây Băng Di phải tu sửa, y đã một thời gian dài không có dùng tới kiếm pháp, huống chi so với sáu người kia chậm nhịp rất nhiều, mà bọn họ thì đã gần như luyện xong, chỉ còn mỗi y chưa luyện một chiêu thức nào. Nếu mà sắp tới cần phải hợp nhất lập ra "bát quái trận", vậy chẳng phải sẽ rất bất lợi, còn y lại trở thành gánh nặng cho tất cả?
Sau một hồi suy nghĩ, rốt cuộc Lam Hi Thần đành tự mình mày mò, cầm Băng Di ra luyện. Tuy rằng mỗi lần xong một chiêu thức phải chạy lại nghiền ngẫm chiêu thức tiếp theo, có thể đảm bảo độ chính xác nhưng lại cực kỳ mất thời gian. Cho nên mãi cho đến tận trưa, Lam Hi Thần chỉ luyện xong bảy trong tổng số hai mươi bốn chiêu thức của quyển phổ. Vốn còn đang muốn luyện tiếp, bên tai đã nghe tiếng Nam Cung Nguyên Khang gọi vào ăn cơm. Hỏi ra mới phát hiện nhóm người Ngụy Vô Tiện đã trở về từ sớm, chỉ là đi nghị sự cho đến bây giờ. Hẳn là Lam Vong Cơ với Giang Trừng mới thấy nhẹ nhõm.
Lúc Lam Hi Thần đi vào giữa quân doanh, nhìn thấy một toáng quân thú mình mặc chiến giáp đen bị trói thành hơn hai mươi hành quỳ trong sân, y kinh ngạc "Đó là những kẻ nào vậy?".
Nam Cung Nguyên Khang giải thích "Đó là quỷ tướng mà Đông Phương Ma quân bắt được sáng nay. Nếu không phải có lệnh trước đó của Chính Chương Thánh đế, chỉ e số tù binh đó đã huyết nhuộm một phần của Huyết Sát Vực".
Lam Hi Thần tròn mắt "Hắn làm được sao? Hôm trước không phải nói phía Thần tộc chỉ huy đánh nhử còn bị Quỷ hậu kia đem Kim Bát Vu đánh úp, hắn thế mà có thể không gặp khó khăn sao?".
Nam Cung Nguyên Khang cười nửa miệng, sẵ mặt trầm trầm "Ngươi không biết về hắn đâu. Bởi nếu có một lần gặp khó khăn trên chiến trường, thì hắn sẽ không còn mang danh là "La Hầu hậu tử" nữa".
Lam Hi Thần tò mò "Nhưng bằng cách nào? Cái Kim Bát Vu đó lợi hại đến thế.....Khoan đã! Hỏa Vũ tinh quân cùng Hiệp Quang tinh quân, hai người đó ổn chứ?".
Nam Cung Nguyên Khang cười, vỗ vai y "Không phải lo! Đông Phương Ma quân đánh xong, còn dư thời gian giúp bọn họ cầm chân nữa mà. Chỉ là Hiệp Quang tinh quân kia tính tình không tốt lắm, suýt nữa thì chọc giận Đông Phương Ma quân. May mà trước giờ hắn không bao giờ đi chấp những người, những việc không vừa mắt, cho nên cái tên họ Kim đó coi như lớn mạng".
Lam Hi Thần nghe vậy thì thấy hơi lo, thiết nghĩ không biết mình có nên nhiều lời đi nói với Giang Trừng, kêu hắn dặn dò cháu trai hắn nên cẩn thận một chút, chớ nên động vào con người đáng sợ kia thì hơn. Mặt khác, y lại nhịn không được cảm thán "Có thể trận đầu lần xuất chiến đã bắt được tù binh của Quỷ tộc, giúp hai người kia làm nhiệm vụ. Đông Phương Ma quân này quả nhiên lợi hại!".
Chợt có âm thanh khác truyền đến "Nếu sau này ngươi đi cùng bản quân, nhất định sẽ còn thấy nhiều thứ khác khiến cho ngươi trầm trồ hơn thế nữa".
Lam Hi Thần giật mình ngẩn lên, nhìn hoàng y nam tử cao lớn đang chắp tay sau lưng đi về phía mình, y kinh hoảng nhìn xung quanh, phát hiện Hắc Dạ không xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn kín đáo lùi lại, cung tay chào hắn "Tiểu tiên gặp qua Đông Phương Ma quân!".
Đông Phương Trường Nhật tiến tới định đỡ tay nhưng Lam Hi Thần đã vội thu tay lại, khiến cho hắn trên mặt lạnh như băng, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên "Hi Thần không phải đa lễ như vậy, sau này gặp bản quân cứ việc tự nhiên, bản quân không câu nệ tiểu tiết".
Nam Cung Nguyên Khang nghe câu này xong liền lén trợn tròn mắt, âm thầm dùng biểu cảm "không thể tin được" nhìn hắn, sau đó nhìn qua Lam Hi Thần với biểu cảm lo ngại. Mắt thấy Đông Phương Trường Nhật không ngừng bước tới, hắn liền tiến lên chặn trước nửa người Lam Hi Thần, cười cười "Đông Phương huynh, ngươi vừa chinh chiến trở về, lại mới cùng đế quân nghị sự xong, hay là trở về nghỉ ngơi trước. Hi Thần còn phải đi......".
Đông Phương Trường Nhật liếc hắn một cái, cất giọng âm lãnh "Thế liên quan gì tới ngươi?".
Nam Cung Nguyên Khang ý cười trở nên gượng gạo nhưng rất nhanh xem như chẳng có gì, ngược lại còn vui vẻ đáp "Là như thế này, Hỏa Vũ tinh quân cùng Giáng Vân tinh quân là người thân của Hi Thần, mà Hỏa Vũ tinh quân cũng vừa từ chiến trường trở về, Hi Thần định tới thăm hỏi hắn vài câu đó mà".
Đông Phương Trường Nhật "Ồ" nhẹ một tiếng, gạt ra Nam Cung Nguyên Khang, vươn tay nắm chặt cổ tay của Lam Hi Thần kéo về phía trước, bình thản nói "Vậy thì bản quân dẫn ngươi đi gặp".
Lam Hi Thần hốt hoảng tìm cách gỡ tay hắn ra "Không...... không cần phiền Ma quân..... tiểu tiên tự đi cũng được".
Đông Phương Trường Nhật ra sức niết chặt cổ tay "Bản quân chẳng thấy phiên chút nào, ngược lại....". Hắn ngoái đầu, nhìn y bằng ánh mắt đầy ý vị "Đi theo bản quân thật lâu, ngươi có thể nhớ ra chuyện ngày xưa".
Lam Hi Thần cố gắng phản bác "Nhưng mà.....khoan....khoan đã, Ma quân, ngươi buông ta ra trước đi đã!".
Nam Cung Nguyên Khang chạy theo hô "Đông Phương huynh....ngươi không nên gượng ép......ngươi sẽ làm Hi Thần sợ đấy!".
Đông Phương Trường Nhật bỏ ngoài tai, Lam Hi Thần thấy hắn một mực kéo mình đi nhưng không phải hướng lều bạt nghị sự mà đáng lẽ nhóm Ngụy Vô Tiện đang ở đó, trái lại hắn dẫn y rẽ sang một hướng khác, phía sau là Nam Cung Nguyên Khang chạy theo nói cười. Một nhóm ba người hẳn là lôi kéo huyên náo cho nên làm mấy người của Thần tộc ở vài lều chú ý bước ra xem, dĩ nhiên với khoảng cách khá là gần, nhóm người ở lều nghị sự kia cũng bị mớ âm thanh này đánh động. Đến khi tấm mành cửa được vén lên, Nhiếp Minh Quyết bước ra, theo sau hắn là Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Nhiếp Hoài Tang. Nhiếp Minh Quyết thấy một màn này, mi tâm nhíu chặt nhưng dưới miệng lại bật ra một tiếng cười "Xem nào, Băng Di tinh quân, không phải ngươi nói mình sẽ chăm chỉ luyện kiếm pháp cả ngày sao? Bây giờ ngươi đang làm gì ở đây thế? Nói bản quân nghe đây là lần thứ mấy ngươi lơ là trách nhiệm rồi?".
Lam Hi Thần cuống quít "Cái.... cái này.... đế quân.... không phải tiểu tiên lơ là..... mà.... mà là vì....".
Đông Phương Trường Nhật không chần chừ cắt ngang "Đế quân không cần trách Hi Thần, là bản quân muốn dắt hắn đi theo mình. Có vấn đề gì không?".
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nghe vậy, đồng nhăn mày cắn môi tặc lưỡi, thầm nhìn nhau nói "Có vấn đề là đằng khác!".
Riêng Nhiếp Hoài Tang chỉ hơi thu hẹp con ngươi, bung Mộc Phù ra che trước nửa mặt dưới, phe phẩy vài cái nhẹ như quạt mà không quạt, thành ra không rõ biểu cảm của hắn lúc này là gì.
Nhiếp Minh Quyết không chuyển tầm mắt, ý cười bên môi cũng không tắt, ngược lại lời nói có chút trầm lãnh "Đông Phương Ma quân, ngươi vừa nói với bản quân là buồn chán không muốn nghe nghị sự, nhưng sao lại đi tìm thủ hạ dưới trướng của bản quân? Đây có xem như ngươi đang trốn việc chính sự không? Đừng quên, người của Thần tộc đang cùng Ma tộc chung một chỗ, ngươi hẳn là không muốn bọn họ nghĩ xấu mình đâu nhỉ?".
Đông Phương Trường Nhật cười khinh một tiếng, đáp "Nếu bọn họ có thời gian nghĩ xấu bản quân, vậy bản quân sẽ cảm phiền bọn họ trận tới thay Ma tộc đi lo chính sự, khỏi phải dư dả thì giờ đi xía mũi vào chuyện người khác, như lũ chuột chỉ biết rình trộm nghe ngóng".
Người nào người nấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Nhiếp Minh Quyết thu lại ý cười, nhướn mày "Nói thì nói vậy, nhưng hiện tại là ở ngoài chiến trường, mọi người đều không thể lơ là chủ quan. Nhất là người như Băng Di tinh quân đây càng phải chăm chỉ luyện tập, không được để tâm trí vào mấy việc không đâu".
Đông Phương Trường Nhật hơi trợn mắt "Đế quân quản hàng vạn sinh linh trong Thiên Địa, có cần thiết phải kỹ lưỡng với một mình Hi Thần như thế không? Bản quân lại cảm thấy không cần thiết thay ngươi".
Nhiếp Minh Quyết vô thanh vô sắc đáp "Hắn là thủ hạ dưới trướng, cần phải bồi dưỡng thật tốt của bản quân, tất nhiên là cần thiết. Đông Phương Ma quân, dù sao cũng không phải thủ hạ của ngươi. Bản quân mới là thấy không cần thiết quản thay ngươi".
Đông Phương Trường Nhật hơi nghiêng đầu, nói "Luyện kiếm phổ gì đó cũng phải năm dài tháng rộng mới đạt thành, không phải ngày một ngày hai hoặc là ngay lập tức liền có thể luyện xong. Đế quân, ngươi cũng áp đặt thủ hạ quá rồi! Theo bản quân thấy Hi Thần từ sáng đến giờ cũng không phải là không siêng năng luyện tập". Đoạn, hắn đem cổ tay đang bị giữ chặt của Lam Hi Thần giơ lên gần ngực, bàn tay hơi lướt về phía trước xoa nắn mấy ngón tay của y, tấm tắc "Nhìn xem, mấy ngón tay cầm kiếm đều bị chai sần hết rồi. Chắc là ngươi mệt mỏi lắm! Hiện giờ cần phải đi nghỉ ngơi một lúc, đi, bản quân dẫn ngươi đi bôi thuốc mỡ, sẽ đỡ đau mỏi hơn rất nhiều".
Lam Hi Thần lúng túng, dùng sức muốn rụt tay lại "Không! Không cần! Tiểu tiên không cần bôi thuốc! Tay của tiểu tiên cũng rất khỏe, Ma quân đừng để tâm, để tiểu tiên đi luyện kiếm đã".
Y không có ngốc nhé! Y biết thừa Đông Phương Trường Nhật này muốn dẫn dụ mình về lều, để không một ai chú ý đem mình ra làm mồi cho con báo đen kia ăn chứ gì? Dù sao ở đây cũng chẳng có bò hươu nai thỏ gà, con báo kia đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ, nó hẳn là đói rồi, mà Đông Phương Trường Nhật lại không có ý sẽ quy phục Nhiếp Minh Quyết, muốn loại bỏ đi thế lực của hắn trong âm thầm nên trước hết đem mình ra làm cục thịt bò cho vật cưỡi của hắn, chưa biết chừng ngày mai lại tới Lam Vong Cơ hay những người khác. Hừ! Lam Hi Thần này còn lâu mới dính bẫy của ngươi! Ta cho con vật cưỡi của ngươi đói mục xương!