Đông Phương Trường Nhật không biết suy nghĩ này của Lam Hi Thần, cho nên không muốn đứng đó dông dài, vừa toan kéo y đi vừa nói "Đừng che dấu bản quân! Bản quân biết ngươi đang đau, phải bôi thuốc cho khỏe, thế mới luyện được kiếm, mới không khiến đế quân đây cất công quản ngươi. Thật là! Nếu gặp bản quân, bản quân sẽ không để thủ hạ như ngươi cực khổ như vậy".
Lam Hi Thần định tiếp tục phản bác thì Nhiếp Minh Quyết đã cười lạnh khiến y rùng mình "Đi đi! Còn muốn chần chờ gì nữa? Đông Phương Ma quân tỉ mỉ như vậy, nếu mà Băng Di tinh quân ngươi cảm thấy tốt thì có thể đi theo hắn, về sau có gì cứ nghe hắn, không cần thiết phải phục lệnh bản quân nữa".
Lam Hi Thần rối đến muốn khóc, nhìn Nhiếp Minh Quyết bằng ánh mắt nửa cầu khẩn nửa trách cứ. Rõ ràng hắn có thể quan sát mọi việc trên bàn cờ Mệnh Cách, vậy sao không bấm ngón tay nhìn xem thủ hạ này của hắn sắp bị đem làm cục thịt bò cho tọa kỵ của đối thủ ăn? Nào có quân chủ nào vô tình như hắn? Hắn xóa luôn ký ức, chẳng nhẽ cũng xóa luôn bản tính rồi? Y còn chưa kịp dặn Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện sau này phải quản tốt Lam gia, còn chưa tạm biệt thúc công với thúc phụ, chưa kịp tạm biệt Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy, chưa kịp nói bọn họ nhủ chút lòng thương thắp cho mình nén nhang mà đã phải vào miệng thú dữ rồi sao? Lẽ nào một đời của mình lại kết thúc bi đát và khó coi như thế?
Đông Phương Trường Nhật cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, ngưng lôi kéo, cũng hơi buông lỏng, cúi người hỏi "Hi Thần, ngươi làm sao? Sao lại khóc?".
Lam Hi Thần càng nghĩ càng phẫn uất, trăm sự cũng tại hắn với con báo đen kia mà ra, cho nên quyết định trước khi chết phải trút ra mới hả giận "Ngươi thử bị ép đem làm cục thịt bò cho con thú khác nó ăn thịt xem, ngươi có khóc không?".
Đông Phương Trường Nhật "???!!!".
Tất cả mọi người đều "???!!!".
Trong lúc ai nấy đều sững sờ, Ngụy Vô Tiện liền cười trừ, vội nói "Lam Trạm, ta đói quá!", vừa nói hắn vừa thúc thúc khuỷu tay vào hông Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ chớp mắt vài cái, như hiểu ra cái gì đó liền đáp "Đã giữa giờ Ngọ, có lẽ nên ăn trưa".
Ngụy Vô Tiện vỗ tay bôm bốp "Đúng đúng đúng, nên ăn trưa, nên đi ăn trưa rồi", sau đó vẫy tay "Huynh trưởng, ngươi có muốn đi ăn trưa với chúng ta không?".
Nam Cung Nguyên Khang cũng phụ họa "Hi Thần, chắc ngươi cũng đói rồi, chúng ta đi ăn trưa đi?".
Lam Hi Thần vùng khỏi tay Đông Phương Trường Nhật, như bắt được cọng rơm cứu mạng, kịch liệt gật đầu "Đi! Đi liền! Ta đói rồi....".
Y toan chạy về phía Lam Vong Cơ, bỗng nhiên có một cánh tay quàng qua vai kéo ngược lại, sau đó chính là ý cười bên tai "Bản quân đúng lúc cũng thấy đói, Hi Thần, "chúng ta" cùng đi ăn trưa vậy. Ăn trưa xong sẽ bôi thuốc sau. Đế quân, bản quân có việc phải đi, không tiện cáo từ".
Nhiếp Minh Quyết hơi cười cười, trừng Đông Phương Trường Nhật một cái, lại liếc sang Lam Hi Thần, cười càng lúc càng lạnh thêm, hai mắt mở thật lớn, giọng phát ra như đang nhai cái gì trong miệng, mặc dù lúc nói chuyện, môi hắn mấp máy mở có thể thấy hai hàm răng dính chặt vào nhau "Vậy nên, Băng Di tinh quân sớm như vậy đã nghe theo tân chủ của ngươi?".
Lam Hi Thần vừa nghẹn họng không biết giải thích kiểu gì, vừa tìm cách đẩy cánh tay đang vòng trên vai mình ra, nhưng mà y không có thời gian để suy nghĩ mình phải nói cái gì thì đã bị Đông Phương Trường Nhật kéo mạnh đi.
Trước khi rời khuất, còn nghe giọng Nhiếp Minh Quyết loáng thoáng ở phía sau, hỏi Lam Vong Cơ "Giáng Vân tinh quân, lần trước bản quân thấy ngươi dùng lực tay không nhỏ nên cứ nghĩ các ngươi giống nhau, thế mà không biết huynh trưởng ngươi lực tay lại vô dụng như vậy, đẩy có một cánh tay cũng không xong".
Giọng Ngụy Vô Tiện lắp bắp "Đế.....đế quân..... sắc mặt của đế quân.... hình như....không tốt lắm?".
Giọng Nhiếp Minh Quyết lần này còn hơn cả lúc nãy, trầm nặng như mang hàng vạn tấn chùy đá, giống như vừa nói xong liền chuẩn bị xông lên đánh một trận đến nơi, cất lên bốn chữ "Bản quân vẫn ổn!".
Đợi khi đến khu vực dùng bữa, Giang Trừng cùng Kim Lăng và Tống Lam đều đã ở đó. Bích Điệp đang đứng ra hiệu cho các tiểu tiên nga mang thức ăn lên, tất cả đều úp trong một cái lồng nhỏ đan bằng tre. Tống Lam bước tới nói cái gì đó với nàng ta rồi rời đi. Lam Hi Thần nhanh chóng quan sát địa phương. Đây là nơi gần lều bếp, được đặc cách để dùng bữa, nghỉ ngơi trò chuyện riêng của bảy người bọn họ, ngoài ra còn để mấy vị tướng lĩnh của Thần tộc hay quân chủ Ma tộc dùng tạm khi cần thiết.
Có tổng cộng mười hai cái bàn xếp thành một hình vuông lớn, mỗi bên ba bàn, mỗi bàn vừa vặn hai người ngồi. Mắt thấy vị trí Tống Lam vừa rời đi đã trống, Lam Hi Thần bèn nghĩ ra một cách. Trước hết gạt tay Đông Phương Trường Nhật ra, không để hắn kịp phản ứng mà ấn vai hắn ngồi đại xuống một vị trí, còn bản thâ thì chạy tới ngồi cái phịch xuốnh chiếc bàn cách hắn một cái bàn khác, y dự định sẽ kêu Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ngồi vào hai chỗ của cái bàn đó, vì vậy liền hướng hắn cười giả lả "Tiểu tiên sẽ ngồi ở đây".
Đông Phương Trường Nhật thấy vậy chỉ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà chỉ nhếch nhẹ khóe môi. Bích Điệp trông thấy hắn xuất hiện, cũng là nửa sợ nửa ngạc nhiên nhưng vẫn thủy chung cúi đầu không dám mở miệng, chuyên chú làm việc của mình, phân phó mấy tiên nga dọn thêm một phần cho hắn. Giang Trừng ban đầu không có để tâm, nhưng khi thấy một đoàn người theo sau Lam Hi Thần đến, hắn vội vỗ cánh tay Kim Lăng, nói "A Lăng, ngươi qua bàn bên cạnh ngồi đi".
Kim Lăng ngờ vực "Cậu, ngươi đuổi ta qua bên kia làm gì? Ngồi đây cũng có chật chỗ ngươi đâu?".
Giang Trừng cau có "Im miệng! Kêu ngươi qua đó ngồi thì qua đó ngồi đi, được ăn một bàn hai phần, hỏi nhiều làm gì?". Mắt thấy Kim Lăng chuẩn bị mở miệng nói tiếp, Giang Trừng vung tay "Còn nói nữa, ta lấy Tử Điện hầu ngươi! Không phục thì chút nữa lấy Hiệp Quang ra đánh với ta?".
Kim Lăng mặc dù bây giữ nắm giữ thần khí thực lực tuyệt không thua kém Giang Trừng, lại mang một bụng ấm ức, nhưng trước sau đối với người cậu này cũng chỉ dâm cãi chứ chẳng dám làm gì ngỗ nghịch hơn, do đó chỉ đành hậm hực dọn sang chỗ bàn bên cạnh.
Dường như trước khi Lam Hi Thần từ Linh Chiếu cung đến đây, chỗ ngồi đã có định trước là ai ngồi ở vị trí nào. Hình như chỗ bàn Kim Lăng vừa ngồi là của Lam Hi Thần cho nên lúc ngồi xuống cậu ta hơi lấm lét nhìn y, còn chỗ kế bên thì để trống do bọn họ không đủ tám người.
Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện và Nhiếp Hoài Tang vừa vặn đến. Lam Hi Thần phấn khích chỉ vào hai chỗ ngồi bên cạnh, ở giữa y và Đông Phương Trường Nhật "Nào, đến đến, Vong Cơ, Ngụy công tử, ngồi chỗ này, ngồi chỗ này này.....".
Thế nhưng bọn họ còn chưa bước tới, Đông Phương Trường Nhật phất nhẹ tay một cái, toàn bộ thức ăn bày trên bàn bay hết qua một chiếc bàn khác nằm bên trái Giang Trừng, dĩ nhiên là không có đổ bể. Lam Hi Thần trợn tròn mắt, Đông Phương Trường Nhật thì tỏ ra vô cùng bình thản, chống tay đỡ huyệt thái dương, nói "Bản quân không thích có quá nhiều người ngồi gần mình. Hai ngươi đều qua đó ngồi đi".
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nhìn nhau, lại nhìn Lam Hi Thần bằng ánh mắt áy náy, kết quả vẫn phải qua chỗ bên kia ngồi, hại Lam Hi Thần khóc không ra nước mắt, nhưng nhìn lại thấy mình vẫn còn cách Đông Phương Trường Nhật một khoảng, lập tức được che lấp bởi sự tự trấn an rằng sẽ chẳng có gì tiếp tục xảy ra.
Nam Cung Nguyên Khang đến, Lam Hi Thần cũng muốn kêu hắn ngồi cùng, nhưng còn chưa mở miệng, thức ăn chỉ có duy nhất một phần vốn là của Tống Lam đã bay hết qua chỗ trống ở một góc khác, và Đông Phương Trường Nhật tiếp tục câu nói lúc nãy, nhưng hơi khác một chút "Nam Cung Ma quân, ngươi biết tính bản quân như nào thì qua đó ngồi đi, mà bản quân nhớ ngươi không cần ăn cũng được mà?".
Nam Cung Nguyên Khang cười lấp liếm "A.... đúng là vậy, nhưng đôi khi cũng phải nuốt một thứ gì đó, thế Đông Phương Ma quân ngồi đây không phải cũng thế?".
Đông Phương Trường Nhật nhướn mày "Đồ ăn trước mặt của bản quân, không nhất thiết bản quân là người ăn".
Nam Cung Nguyên Khang nghẹn lời, đành nhìn Lam Hi Thần lắc lắc đầu sau đó miễn cưỡng qua chỗ đã được chỉ định.
Nhiếp Hoài Tang đến cuối cùng, hình như chỗ ngồi của hắn là cùng bàn với Lam Hi Thần, và y cảm thấy thật may vì lúc nãy không có ngồi bừa chỗ đó. Nhiếp Hoài Tang không thấy Lam Hi Thần ngồi mới thẳng thừng bước tới. Tuy nhiên, mắt thấy Kim Lăng ngồi ngay chỗ mình liền nhìn nhìn một cách khó hiểu.
Giang Trừng thấy vậy liền nói "Ngươi đừng ngạc nhiên, A Lăng sức đang lớn, hắn lại nói muốn ăn nhiều hơn một chút mới có sức ra trận lập công, cho nên kiên quyết giành hai phần ăn. Ngươi đừng chấp với hắn". Đoạn, vỗ vỗ xuống chỗ trống bên cạnh "Ở bàn ta còn dư một chỗ, ngươi ngồi đây cũng được".
Kim Lăng nghe đến đó thì sặc cả miếng cà chua vừa nuốt xuống cổ, vừa ho kịch liệt, vừa cố trợn mắt nghiêng đầu nhìn sang người cậu yêu quý của mình bằng ánh mắt quái dị.
Nhiếp Hoài Tang vỗ vỗ Mộc Phù, ung dung bước tới "Thế thì không sao. Bàn này của Hiệp Quang tinh quân còn dư một chỗ, ta ngồi đầu bàn bên này, sẽ ăn phần bên này. Hiệp Quang tinh quân ngồi giữa ta và Chước Thủy tinh quân ngươi, mà bàn bên kia của ngươi vừa vặn cũng dư một phần ăn. Vậy hắn sẽ ăn một phần bên đó, một phần bên đây, cũng đủ hai phần".
Nói xong liền định hướng chỗ đầu bàn ngồi xuống, Kim Lăng hơi liếc sang Giang Trừng, khó khăn nuốt một ngụm xuống cổ họng, sau đó lướt qua giành chỗ Nhiếp Hoài Tang định ngồi, vuốt ngực cười trừ "Thật ngại quá! Ta bình thường ăn hay vung khuỷu tay lên cao, nhất định sẽ trúng mặt người ngồi cạnh, ngươi ngồi bên trái thể nào cũng vô tình bị ta vung trúng, ăn cũng không ngon lành gì. Cho nên.....". Cậu ta chỉ vào chỗ ngồi bên Giang Trừng "....Cho nên Mộc Phù tinh quân ngồi bên đó là hợp lý nhất".
Lam Hi Thần hồn nhiên cười, hỏi "Chỉ là ngồi ăn một bữa cơm, ngồi đâu cũng được mà, các ngươi không nên đặt nặng vấn đề như vậy chứ?".
Lời vừa dứt xong, Giang Trừng quay qua nhìn y bằng sắc mặt đen úa, ánh mắt đằng đằng sát khí, mà y lại chẳng hiểu nguyên nhân mình nói sai cái gì, vấn đề thật sự là như vậy mà?
Cuối cùng, Nhiếp Hoài Tang đi vòng lại, ngoài dự đoán ngồi đúng ngay chỗ Kim Lăng vừa lướt qua đầu bàn bên kia, cười, nói với cậu ta "Không sao, ngồi đâu mà chẳng được? Ta ngồi đây, ăn phần ở trước mặt, còn Hiệp Quang tinh quân ăn xong, có thể nói ta nhờ Chước Thủy tinh quân chuyển qua cho ngươi. Ngươi cũng đâu thể vừa ăn lại vừa vung cùng lúc cả hai tay, có đúng không?".
Sắc mặt Kim Lăng cứng đờ nhìn qua Giang Trừng, mà Giang Trừng lúc này lại không ngừng sừng sộ nhìn Lam Hi Thần.
Ngụy Vô Tiện xoa trán, cười khổ, thì thầm "Cái gì thế này? Kiếm cớ đi ăn cũng ăn không yên là sao?".
Nhưng mà chuyện không chỉ có vậy, tình huống của Giang Trừng không kéo dài lâu, lại xảy ra một màn mới khi Bích Điệp kinh hoảng cất tiếng "Đế quân! Sao....sao đế quân lại.....".
Nàng ta còn chưa nói hết câu, Nhiếp Minh Quyết đã ngồi xuống cái bàn vuông góc với bàn của Lam Hi Thần và Nhiếp Hoài Tang, hắn phất tay "Ngươi giúp bản quân chuẩn bị thêm một phần nữa đi. Kể từ bây giờ cho đến khi kết thúc trận chiến, bản quân sẽ dùng bữa chung với chư vị tinh quân".