Lam Hi Thần tưởng như sét đánh ngang tai, mây mù u ám giăng đầy trước mắt. Y lắp bắp "Sao.....sao có thể.....như thế được?".
Ngụy Vô Tiện xua tay "Làm gì mà không được? Nếu người đó không phải là ngươi, thì hắn sẽ không trưng ra cái thái độ phân biệt đối xử giữa ngươi với Lam Trạm, đối với một người thì nhìn bằng nửa con mắt chỉ hận không thể ném đi thật xa, đối với người kia thì đích thân tìm gặp hỏi chuyện lại còn ôm nữa? Cơ mà, hắn ôm ngươi thật?".
Lam Hi Thần đỏ mặt, huơ huơ hai tay lên mô tả "Đúng là có, nhưng ta đã ngay lập tức đẩy bật hắn ra như thế này này!" Rồi lúng túng giải thích thêm "Đó là bởi vì trước đó hắn bày ra bộ dáng xúc động, còn nói ta và Vong Cơ có đôi mắt khác nhau, cho nên làm ta kinh ngạc không để ý, mới..... mới....như vậy đó!".
Ngụy Vô Tiện vỗ đùi cái "bốp", tấm tắc "Vậy thì không còn gì phải bàn cãi nữa! Đứa bé hắn gặp ngày trước, bây giờ chính là ngươi. Nếu không, làm sao có thể vừa gặp đã nhận ra Lam Trạm đôi mắt không phải như hắn đã thấy trước đó?".
Lam Hi Thần im lặng nghĩ một chút, khều khều huyệt thái dương "Nhưng mà ta không có ấn tượng gì với hắn cả".
Ngụy Vô Tiện đứng dậy, lại bàn rót một chung trà đem đến, vẻ mặt vô cùng hớn hở "Chắc là chuyện này đến bất ngờ quá, với lại chiếu theo lúc đó ngươi cũng mới mười một mười hai tuổi, cũng đã hơn ba mươi năm rồi còn gì? Không nhớ ra cũng là chuyện thường. Nào, ngồi lại, uống một ngụm trà, từ từ rồi sẽ nhớ ra".
Lam Hi Thần cầm chung trà, còn đang định uống bình tâm lại thì bật đứng lên, kinh hô "Thôi tiêu rồi!".
Ngụy Vô Tiện nôn nóng "Sao? Ngươi nhớ ra rồi? Nhanh đến vậy?".
Lam Hi Thần rối rít nhét chung trà vào tay Ngụy Vô Tiện hồ hởi đi về phía cửa "Không phải, là ta quên mất còn phải mang trà tới cho đế quân. Thật tình! Tất cả đều tại Tống huynh, tại trưởng công chúa, còn tại tên Đông Phương Trường Nhật đó nữa, suýt nữa làm ta quên luôn rồi! À phải Ngụy công tử, nhà bếp ở đâu vậy?".
Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ đi tới vén mành cửa, chỉ chỉ "Ở hướng đó, lúc sáng ngươi tới đã kéo ta đi nấu trà thảo gì gì kia mà".
Lam Hi Thần cười trừ "Xin lỗi, ta quên!".
Toan muốn rời đi thì Lam Vong Cơ lên tiếng gọi "Huynh trưởng".
Lam Hi Thần chớp mắt "Vong Cơ, có chuyện gì? Quan trọng không? Ta hiện tại đang gấp!".
Lam Vong Cơ do dự một chút rồi nói "Về chuyện Đông Phương Ma quân, nếu ngươi không nhớ, sao không đến hỏi đế quân một chuyến?".
Lam Hi Thần sửng sốt "Tại sao lại hỏi hắn?".
Lam Vong Cơ chậm rãi nói "Bởi vì lúc nhỏ, ngươi thường xuyên ra ngoài cùng hắn. Những chuyện ngươi không nhớ, hắn có khi lại nhớ".
Lam Hi Thần nghe vậy liền lặng đi mấy giây, không biết nên cười hay nên khóc, lắc đầu "Hắn cũng không nhớ đâu!". Thấy Lam Vong Cơ trợn mắt, y cười gượng "Vì bây giờ, hắn đã không còn ký ức gì ở kiếp trước, kể cả ta. Nghe nói, là do hắn tự mình xóa đi ký ức".
Ngụy Vô Tiện hỏi "Vậy thời gian trước ngươi đến Linh Chiếu cung, chẳng phải......".
Phí công vô ích? Bốn chữ này, tuy rằng Ngụy Vô Tiện không dám nói ra, nhưng mà Lam Hi Thần cũng thừa hiểu. Cảm thấy mình sắp khóc đến nơi, y quệt ngón tay bên khóe mắt, cố nở một nụ cười như có như không "Có sao đâu? Tại vì ta cam lòng muốn vậy mà!", sau đó lon ton chạy đi mất.
Ngụy Vô Tiện nhìn người vừa vụt đi, cảm thấy không khí có chút ảm đạm liền cười trừ, chuyển đề tài "Lam Trạm, ngươi xem huynh trưởng cũng thật là! Chuyện mới vừa làm ban sáng còn không nhớ, vậy mà cứ một hai khẳng định chuyện quá khứ không hề xảy ra. Trời đất, dáng vẻ của huynh trưởng kìa! Nếu mà để thúc phụ nhìn thấy, cũng không biết thúc công kiên quyết bao nhiêu mới để thúc phụ tha cho huynh trưởng không chép phạt?".
Không thấy Lam Vong Cơ trả lời, hắn ngoái đầu lại mới nhìn thấy người kia đăm chiêu ngồi trên giường, bèn tiến lại hỏi "Ngươi đang nghĩ gì đó?".
Lam Vong Cơ nhìn tấm mành cửa bay lất phất, thấp giọng miên man "Nếu đế quân thật sự không nhớ ra huynh trưởng, sau này cùng với Đông Phương Ma quân kia cũng tốt, hắn chọn ai ta đều ủng hộ". Dừng một lúc lại nói thêm "Nhưng là đi vào tình huống khác, thật không ổn chút nào".
Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, gật đầu "Ân. Khoan hãy nói tới uy lực hay địa vị cao thấp, chỉ riêng tính cách của cả đế quân và Đông Phương Ma quân thôi, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đủ biết sẽ khiến cho trời long đất lở, so với lần trước La Hầu Ma tổ diệt thế khẳng định không có thua kém. Chuyện này, đúng là không ổn chút nào. Nhưng quan trọng, còn phải phụ thuộc tâm ý của huynh trưởng ra sao nữa".
Lại nói Lam Hi Thần theo chỉ dẫn của Ngụy Vô Tiện tới nhà bếp, định là phải gấp rút nấu nước pha trà, không ngờ đầu óc cứ hiện lên mấy chuyện vừa rồi, khiến cho y suy tư căng đầu óc ra để nhớ lại từng sự việc thuở nhỏ, cho nên nấu đến cạn ấm nước lúc nào không hay. Ba lần có ba tiểu tiên nga bước vào chuẩn bị bữa tối là ba lần Lam Hi Thần bị nhắc nhở coi chừng kẻo cháy, thành ra phải nấu tới lần thứ tư khi mà mặt trời đã ráng mỡ gà, ly trà thảo môi mới được châm hoàn thiện. Vì thế mà lúc bưng trà tới, sắc mặt Nhiếp Minh Quyết không hề tốt, còn cao giọng hỏi "Ngươi đi bưng trà, hay là đi ngủ một giấc rồi mới tới?".
Lam Hi Thần lúng túng "Không.... không phải như thế đâu. Là lúc nãy.... trên đường đi gặp.... gặp phải....".
Nhiếp Minh Quyết giọng thiếu kiên nhẫn "Gặp phải cái gì?".
Lam Hi Thần không nói dối hắn được, cho nên thành thành thật thật nói lại cả một quá trình từ đi ra bắt gặp Tống Lam với Đông Phương Trường Nguyệt, sau đó đụng phải Đông Phương Trường Nhật, kế đó đi nói mấy câu với hai người Lam Vong Cơ, cuối cùng là vội vàng nấu nước pha trà.
Nhiếp Minh Quyết nghe xong, mặt mày tối sầm lại, nhướn mắt, khóe môi cong lên "À, nói vậy thì ngươi đi lâu như vậy, chính là đứng nói chuyện với Đông Phương Ma quân kia suốt một buổi? Coi bộ ngươi cũng thích tán gẫu lắm! Ai cũng bắt chuyện được! Đến cả Đông Phương Ma quân nổi tiếng sắt đá kia cũng chịu đứng lại huyên thuyên, chắc câu chuyện của hai ngươi vui lắm hả? Cho nên ngươi mới quên mất nhiệm vụ, bắt bản quân ngồi đây chịu khát đến khô cổ? Nếu thấy vui như vậy sao không đứng nói luôn tới ngày mai? Giờ này còn bưng trà chạy tới làm gì?".
Bởi vì đang cúi đầu xuống đọc sách, mà hai mắt kia lại nhướn lên cao cộng thêm ý cười lạnh lẽo khiến cho khuôn mặt Nhiếp Minh Quyết lúc này cực kỳ khủng bố. Lam Hi Thần cảm thấy lành lạnh sống lưng, trong đầu thầm nghĩ hắn nhất định là đang luận tội mình tắc trách, lơ là, không được tích sự gì mà đuổi thẳng mình về Nhân giới thì nguy to, cho nên vội cúi đầu giải thích "Đế quân thứ tội! Oan cho tiểu tiên quá! Không phải tiểu tiên lôi kéo Ma quân nói chuyện. Thật ra là Đông Phương Ma quân hỏi chuyện trước, tiểu tiên cũng là bất đắc dĩ nên mới phải đứng nói".
Nhiếp Minh Quyết hơi trừng mắt "Bất đắc dĩ? Ngươi định qua mặt bản quân sao? Ngươi không muốn thì có thể tìm cách rời đi, còn có chuyện không muốn cũng phải đứng đó?".
Lam Hi Thần ấm ức phát khóc nhưng lại không dám bùng hỏa, chỉ có thể rưng rưng giải thích "Thật sự là bất đắc dĩ! Chính là... tọa kỵ của hắn chạy loạn, lúc đó không có ai nên tiểu tiên mới phải đi cùng hắn. Không thôi......đi một mình.....nó mà xuất hiện chắc chắn sẽ ăn thịt tiểu tiên mất......Tiểu tiên sợ con báo đen đó lắm!". Càng nói càng sợ hắn không chịu tin, lại nhịn không được cục ấm ức, kết quả là ở trước mặt hắn khóc váng một trận.
Hồi lâu sau mới nghe có tiếng tằng hắng, kế đó là một câu không liên quan, giọng cũng nhẹ hơn trước "Trà kia chắc nguội luôn rồi phải không?".
Lam Hi Thần cuống quít lắc đầu, mũi giọng "Không nguội! Không nguội! Tiểu tiên vừa mới pha dưới bếp...".
Nhiếp Minh Quyết không nói không rằng, gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho y đặt ly lên đó, Lam Hi Thần lập tức làm theo, trong thời gian hắn cầm lên, thì lau lấy lau để nước mắt. Hắn mở nắp trà, hơi nhíu mày "Trà này ngươi lấy ở đâu? Sao trước giờ không thấy có người dâng lên?".
Lam Hi Thần quan sát khí sắc bắt đầu quay lại bình thản của hắn, cho nên hoảng sợ cũng mất đi không ít, hồn nhiên nói "Ngày đó Băng Di kiếm vừa sửa xong, tiểu tiên không biết đường đi, Tự San quản sự nói không biết đường thì có thể hỏi mấy con vật trên biển hoặc là Thổ Địa công công. Cho nên tiểu tiên lặn xuống kẹt đá hỏi lão rùa và bọn cá, chờ Thổ Địa công công ăn cơm xong mới biết đường là phải đi dọc theo các hoang đảo. Có lần tiểu tiên tấp vào một hoang đảo nghỉ ngơi, tình cờ phát hiện loại quả này, nghĩ đế quân dạo gần đây nhất định cảm thấy áp lực nặng nề, cũng muốn giúp mọi người làm thuốc nên mới hái một mớ đem tới".
Nhiếp Minh Quyết dùng nắp trà khuấy nhẹ mặt nước, thấp giọng "Cho nên lúc sáng ngươi làm vỡ ly trà, cũng chính là trà này?".
Lam Hi Thần gật đầu cái rụp, lại ỉu xìu tiếc nuối "Nhưng mà vỡ mất rồi, thảo môi cũng phải vứt đi một ít".
Nhiếp Minh Quyết chậm rãi uống một ngụm, gấp lại quyển sách, không lạnh không nhạt nói "Về sau cứ pha trà này đem lên đi. Còn nữa, ngày mai không cần phải đi theo Đông Phương Ma quân ra trận, ngươi cùng mấy vị tinh quân còn lại ra biển luyện kiếm pháp đi".
Lam Hi Thần tròn mắt "Tại sao phải ở lại? Tiểu tiên cũng muốn ra trận xem đánh, còn muốn giúp sức cho....".
Y còn chưa nói hết câu, Nhiếp Minh Quyết đã chắp tay sau lưng đứng dậy, do chiều cao hai người có chênh lệch mà hắn cúi đầu, ở trên cao nhìn xuống, hai mắt nửa trừng nửa trợn, kèm theo ý cười lạnh "Nếu ngươi muốn bị con báo đen kia ăn thịt thì cứ việc đi. Đến lúc đó nhớ phải đi sát bên Đông Phương Ma quân, còn phải nói chuyện với hắn cho nhiều vào, phải nói sao cho hắn vui thì mới được bảo vệ, chứ không ngươi kêu khản cổ cũng không ai cứu ngươi đâu ".
Lam Hi Thần lông tơ đều dựng đứng, lắc đầu nguầy nguậy "Không đi! Không muốn đi nữa! Ngày mai tiểu tiên liền đi luyện kiếm phổ với mấy vị tinh quân là được!".