Tống Lam do dự, không biết nhìn chiếc túi gấm trên tay hay là nhìn chỗ bàn tay thon dài kia áp túi nhỏ lên tay mình, Đông Phương Trường Nguyệt e thẹn rụt tay về, bên khóe môi nở ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp làm người ta khó thể nào dời mắt.
Lam Hi Thần cảm giác mình không nên tiếp tục đứng xem, mất công bọn họ phát hiện thì lại khó xử cho cả hai, cho nên trong đầu liên tục lẩm bẩm mấy chữ "Phi lễ chớ nhìn". Thật là khổ sở! Cảnh "phi lễ chớ nhìn" ngày trước có Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, gần đây là Bắc Đường Lạc Vi và Ôn Ninh, tương lai chắc không phải bôi đầy mắt y là hai người kia nữa đấy chứ? Y còn không được cùng người nào đó thân cận, bọn họ có thể nào hiểu cho nỗi đau của y hay không????
Ấy thế mà vừa nhắm mắt cúi đầu quay lưng, đầu đã đụng phải một khối cơ ngực rắn chắc, hại y suýt chút nữa mất đà ngã về sau, mà rất nhanh lại có vòng tay quàng từ sau lưng đỡ lấy. Nói là đỡ lấy còn không bằng nói là mạnh tay kéo ngược trở lại. Lam Hi Thần kinh ngạc mở mắt ra, lại còn kinh ngạc hơn phải mở miệng "Đông....Đông Phương Ma quân?".
Đông Phương Trường Nhật không nhìn y mà chỉ thêu mi nhìn hai người đang nói chuyện trước mắt, vòng tay theo phản xạ tức giận mà siết lại như muốn ép nghẹt người trong lòng, cất giọng trầm trầm "Quả nhiên như bản quân nghĩ!".
Lam Hi Thần ngoái đầu nhìn, nhớ tên Đông Phương Trường Nhật này cực kỳ kiêng kỵ người ngoại tộc liền tìm cách giải thích giúp Tống Lam "Thật ra Toàn Phong tinh quân chỉ là cùng trưởng công chúa có giao hảo, ngày thường luôn giúp đỡ lẫn nhau thôi, hoàn toàn không có ý đồ xấu với nàng ta. Đông Phương Ma quân không cần phải để bụng!", y tìm cách đẩy vòng tay của hắn ra "Nhưng mà trước hết, Ma quân à, ngươi có thể nào bỏ tiểu tiên ra được không?".
Đông Phương Trường Nhật chuyển tầm mắt sang y, nét giận dữ từ từ dịu lại, thế nhưng vòng tay không hề có dấu hiệu buông lỏng, ngược lại ánh mắt còn không nể nang dội thẳng vào con ngươi của Lam Hi Thần. Trong ánh mắt đó, từ tò mò chuyển sang một loại biểu cảm khó đoán, miệng mấp máy "Đôi mắt này của ngươi thật đặc biệt! Nó làm bản quân liên tưởng tới chuyện đã trôi qua rất lâu.....".
Lam Hi Thần không đợi nữa, trực tiếp lấy lực tay đẩy bật người kia ra, gấp rút nói "Đông Phương Ma quân, tiểu tiên còn có việc, xin cáo lui!", toan dùng kế "tẩu vi thượng sách" chạy thật nhanh, không ngờ người kia nhanh như gió đã bắt lấy cổ tay của y kéo đứng tại chỗ. Hắn chậm rãi kéo kéo khóe môi "Băng Di tinh quân có việc gì gấp? Không ngại cùng bản quân nói chút chuyện chứ?".
Lam Hi Thần cười gượng "Tiểu tiên thật sự gấp! Nếu không đế quân chắc chắn sẽ trách phạt, mong Ma quân lượng thứ. Lúc khác tiểu tiên nhất định sẽ hầu chuyện ngươi....".
Đông Phương Trường Nhật lực tay càng tăng, một bộ nhất quyết không để người chạy thoát "Nếu hắn hỏi tội ngươi, cứ việc nói là chỗ bản quân". Rồi không để y tiếp tục phản kháng, hắn tiếp lời "Ngươi chớ có phải khẩn trương như thế! Chẳng qua tọa kỵ của bản quân lại chạy lòng vòng, bản quân sợ nó gặp trúng ngươi, lại khiến ngươi kinh hoảng thì không hay. Huống hồ, bản quân cũng đang có việc muốn hỏi ngươi?".
Muốn hỏi ta? Lại là hỏi ta? Ta đâu phải là cái kho tàng sách của thế gian? Nhiếp Minh Quyết thì đã đành, bây giờ lại rơi đâu xuống thêm một cái hung thần tra khảo thế này?
Nhưng mà bởi vì hắn nhắc tới con vật kia, Lam Hi Thần mới mường tượng mang máng mà lông tơ đều đã dựng đứng lên, ngó quanh ngó qua ngó đi ngó lại xem con vật kia có ở gần đó hay không, thật là thở phào nhẹ nhõm vì chẳng thấy dấu hiện của con báo đen đó, nhưng mà cuối cùng lại biến thành nhược điểm để người kia áp chế kéo đi. Vì không muốn mất thời giờ, Lam Hi Thần vừa nhân lúc đi vừa hỏi "Không biết Đông Phương Ma quân muốn hỏi tiểu tiên việc gì? Nếu là những chuyện như văn tinh địa lý gì đó thì Ma quân lầm người rồi, tiểu tiên chỉ là phàm nhân may mắn thăng tiên, kiến thức nông cạn không bằng được....".
Đông Phương Trường Nhật không có quay lưng lại nhìn y mà chỉ hỏi cắt ngang "Ngươi tên gì?".
Một câu hỏi ngắn gọn súc tích, thế nhưng Lam Hi Thần không trả lời mà chỉ hồ nghi nhìn nửa bóng lưng của hắn.
Đông Phương Trường Nhật tưởng y nghe không rõ, đạm mạc hỏi lại "Bản quân muốn biết tên của ngươi, kể cả húy tự nữa, dĩ nhiên không phải là cái phong hiệu Băng Di kia".
Lam Hi Thần nổi dậy bất an, tìm cách đánh lảng "Ma quân là người cao quý, tục danh của tiểu tiên rất bình thường, nói ra sợ làm bẩn tai của Ma quân. Hay là...".
Lại một lần nữa Đông Phương Trường Nhật cắt ngang với một câu ngắn gọn "Nói cho bản quân nghe!". Lần này, còn kèm theo uy áp nặng nề, hắn cũng đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm bằng vẻ lãnh tĩnh làm người ta khó có thể không quy phục.
Lam Hi Thần né tránh ánh mắt của hắn, ngập ngừng đáp "Là...Lam Hi Thần".
Đông Phương Trường Nhật không nhận được câu trả lời toàn vẹn, bắt đầu cảm thấy khó chịu mà lạnh giọng, tuy nhiên nghe kỹ thì dường như có một chút run rẩy "Húy tự?".
Lam Hi Thần cân nhắc một chút mới nói "Xin Ma quân thứ tội mạo phạm, húy tự, tiểu tiên không thể nói ra".
Đông Phương Trường Nhật hỏi "Tại sao?".
Lam Hi Thần cúi mặt xuống "Bởi vì, trong nhà tiểu tiên ở Nhân giới có quy tắc: chỉ có phụ mẫu, huynh, tỷ, đệ, và người mình tâm duyệt, tức đạo lữ cùng mình kết tóc trăm năm mới có thể biết, có thể xưng hô bằng húy tự. Nên xin Ma quân hiểu cho điều khó xử này".
Cứ ngỡ với câu trả lời không mấy thỏa đáng của y, với tính cách của Đông Phương Trường Nhật thì sẽ ép buộc mình khai ra cho bằng được, nhưng hồi lâu sau chỉ nghe hắn đè thấp giọng, nói ngắn gọn "Bản quân hiểu rồi".
Lam Hi Thần tò mò, lại như có sở giác ngẩn lên, lập tức giật mình tát tay người kia chỉ kém một lóng tay nữa là chạm vào mạt ngạch. Y kinh hoảng, lùi lại hai bước, trợn mắt "Ma quân... ngươi.... ngươi không thể chạm vào".
Đông Phương Trường Nhật rất bình thản, nhìn y không chớp mắt "Lý do?".
Lam Hi Thần nghiêm trọng giải thích "Bởi vì nó cũng giống húy tự, người ngoài không thể tùy tiện động tới".
Đông Phương Trường Nhật vô thức bước lên, miệng không ngừng lẩm bẩm "Đúng rồi! Chính là câu này! Lúc đó ngươi cũng đã nói như vậy! Là ngươi....".
Lam Hi Thần bước lùi theo từng bước của hắn, trố mắt hỏi "Tiểu tiên đã gặp qua Đông Phương Ma Quân bao giờ sao?".
Đông Phương Trường Nhật trong chớp mắt bắt trọn hai cánh tay y siết chặt, trừng mắt "Chẳng lẽ ngươi không nhớ đã từng gặp qua bản quân?".
Lam Hi Thần vùng vẫy, nửa thật nửa bừa đáp "Không nhớ! Thật sự không nhớ! Có..... có... có thể người ngươi từng gặp là đệ đệ của tiểu tiên, Giáng Vân tinh quân chăng?".
Kỳ thực lời vừa thốt ra, Lam Hi Thần nội tâm khóc ròng. Vong Cơ, huynh trưởng có lỗi với ngươi, nhưng mà ta hết cách rồi đành phải mượn danh ngươi ra khiến hắn quay vòng rối trí giữa hai dung mạo, không thì ta khó thoát. Ngươi vạn lần đừng có hận ta nha!
Ngờ đâu, Đông Phương Trường Nhật siết chặt cánh tay, gần như gầm lên "Không phải là hắn! Khẳng định không phải hắn! Bản quân từ lần đầu nhìn thấy, đã biết không phải hắn. Ngươi và hắn, đôi mắt rất khác nhau".
Lam Hi Thần sững sờ. Người này hay như vậy, có thể nhận ra khác biệt lớn nhất bên ngoài của y và Lam Vong Cơ ngay từ cái nhìn đầu tiên? Là nên khen hắn trí nhớ siêu phàm, hay là khen hắn tầm nhìn có một không hai đây?
Nhìn thấy y ngơ ra, Đông Phương Trường Nhật cũng không chần chừ, một cái chớp mắt đã kéo ngay Lam Hi Thần vào một cái ôm rất chặt, chặt đến mức y sắp thở không nổi. Y lần nữa lâm vào trạng thái sững sờ, một chữ cũng không biết thốt ra làm sao, lại cảm nhận người này vùi mặt vào mớ tóc sau vai, hô hấp vừa hỗn độn vừa dồn dập, thanh âm chẳng còn là lạnh lùng khí thế bức người mà là khàn khàn run rẩy như sắp khóc đến nơi, nói ở bên tai "Bản quân biết, là ngươi! Chính là ngươi không sai! Cuối cùng sau từng ấy thời gian đợi chờ, bản quân khó thể tin lại dễ dàng tìm được ngươi nhanh đến vậy. Cuối cùng cũng gặp lại rồi. Ngươi có biết bao lâu nay, bản quân phải chờ đợi khổ đến mức nào không?".
Lam Hi Thần cứng đờ trong chốc lát liền phát hiện tình huống không ổn, lập tức đẩy bật hắn ra, quay đầu vừa chạy vừa nói "Lời của Ma quân, tiểu tiên nghe không hiểu gì hết! Ma quân chắc chắn nhận lầm rồi, tiểu tiên ký ức thực sự không hề có sự hiện diện của ngươi. Thế gian này người giống người nhiều vô kể, nhất định gặp qua ngươi không phải là tiểu tiên".
Đằng sau lưng nhanh chóng vọng lại âm thanh trầm đục "Vậy thì bản quân sẽ dùng mọi cách khiến cho ngươi nhớ ra!".
Rốt cuộc thì hắn muốn ám chỉ cái gì?
Y trối chết vừa chạy vừa tự hỏi, kết quả lủi vào một chiếc lều bạt. May mắn, người trong lều là Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện. Hai người một ngồi trên giường lau kiếm, một lim dim nằm gối đầu lên đùi người kia. Mắt thấy Lam Hi Thần hớt hải chạy vào, suýt nữa ngã nhào ra đất, Lam Vong Cơ còn chẳng kịp quản y có phải vừa phạm quy hay không, lập tức đỡ đầu Ngụy Vô Tiện xuống giường, chạy tới hỏi "Huynh trưởng làm sao vậy?".
Ngụy Vô Tiện cũng bước xuống, nhìn nhìn ra ngoài, nửa trấn an nửa trêu chọc "Chắc không phải ngươi lại gặp phải con báo đen kia nữa đi? Nó dọa ngươi à? Có cần ta ra ngoài bẻ răng nó hay không?".
Lam Hi Thần thở hồng hộc, vịn vào Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện đứng dậy, lắc đầu "Không phải con báo đen đó đâu, mà lại chủ nhân của nó".
Lam Vong Cơ đỡ y ngồi lên giường, nhíu mày "Ngươi nói Đông Phương Ma quân?".
Lam Hi Thần gật đầu, lại bắt lấy tay hắn, hỏi gấp "Vong Cơ, lúc ngươi nhìn thấy hắn, hắn có nói gì không? Có....ôm ngươi không?".
Ngụy Vô Tiện nghe đến đó liền nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nheo nheo con ngươi chờ đợi, giống như nếu Lam Vong Cơ nói "Có" một tiếng, hắn liền cầm theo Hỏa Vũ chạy ra sống chết với kẻ nào đó.
Lam Vong Cơ vẻ mặt vẫn vô sắc vô vị, chậm rãi lắc đầu khẳng định "Không có", rồi nói "Hắn chỉ nhìn một chút liền dời mắt", lại ngồi xuống bên giường, trầm giọng "Hắn làm vậy với ngươi? Hắm dám?".
Lam Hi Thần không có trả lời mà hỏi ngược lại "Nhưng mà Vong Cơ, ngươi có nhớ lúc nhỏ từng gặp qua hắn lần nào không?".
Lam Vong Cơ không nghĩ ngợi nhiều mà ngay lập tức lắc đầu.
Lam Hi Thần hỏi tiếp "Ngay cả sau khi Xạ Nhật chi chinh kết thúc, ngươi ra ngoài cũng chưa từng gặp qua?".
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu.
Ngụy Vô Tiện kéo cái ghế ngồi cạnh Lam Vong Cơ, chống cằm hỏi "Huynh trưởng, ngươi sao tự nhiên lại hỏi Lam Trạm mấy câu này?".
Lam Hi Thần nói "Bởi vì ban nãy ta gặp Đông Phương Trường Nhật, hắn cứ liên tục tra hỏi ta tại sao không nhớ ra hắn, lại nói cái gì mà chờ đợi đã lâu.......Ta thực không hiểu hắn đang nói cái gì, vì sao lại nhắm vào ta, ta còn tưởng hắn nhầm lẫn ta với Vong Cơ".
Ngụy Vô Tiện thở phào mấy hơi, đưa tay vuốt ngực, nghiêng đầu nhìn Lam Vong Cơ "Nếu nói vậy, thì "người đó" xác thực không phải là ngươi nha Lam Trạm", rồi ôm chầm lấy cổ Lam Vong Cơ ngân nga "Cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm rồi, làm từ nãy tới giờ ngươi trấn an kiểu gì ta cũng cảm thấy không yên tâm".
Lam Hi Thần nhăn mi "Ngụy công tử, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu?".
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau rồi lại nhìn y, sau đó dè dặt hỏi "Huynh trưởng, ngươi quên rồi à?".
Lam Hi Thần chớp mắt "Quên cái gì? Ta đã nói ta còn không gặp qua hắn thì làm sao nhớ để quên?".
Ngụy Vô Tiện xua tay "Ý của ta không phải như thế, mà là chuyện hắn nhắm vào ngươi...." hắn chum tay nói nhỏ "Lẽ nào ngươi đã quên trước đây Phách Xương công chúa từng kể qua, tên Đông Phương Trường Nhật đó từng gặp một nam hài, đem lòng yêu thương, nhưng lại không thể kết duyên cho nên mới họa ra một bức chân dung, lại còn đang chờ thời gian gặp lại người đó để.... để....".
Thấy hắn ngập ngừng kéo dài, Lam Hi Thần càng sốt ruột "Để làm cái gì?".
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bất lực trước vị huynh trưởng này, cho nên tặc lưỡi nói thẳng luôn "Còn để làm gì nữa? Đương nhiên là cưới về Ma giới, lập làm Ma hậu rồi. Chuyện hắn bỏ trống chiếc ghế Ma hậu, không phải đã truyền khắp Lục giới bấy lâu ư? Lúc trước ngươi cũng có nghe qua rồi còn gì?".
Lam Hi Thần nghe xong ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ liền gật đầu liền mấy cái, sau đó chỉ vào mình "Nhưng mà như thế thì có liên quan gì đến ta?".
Ngụy Vô Tiện lẫn Lam Vong Cơ "!!!???".
Một lúc sau Ngụy Vô Tiện mới cúi mặt, đưa tay xoa xoa trán, lẩm nhẩm "Chắc không phải do ngươi bất chấp đi theo đế quân lâu quá, cho nên mức độ càng ngày càng tăng đó chứ? Nói đến thế mà cũng không hiểu sao?".
Lam Vong Cơ thở mạnh một hơi, nói "Huynh trưởng, người hắn đang tìm, chính là ngươi".