Chuyện của thần tiên gì đó, Lam Hi Thần không quan tâm lắm, y chỉ hồi hộp xem Nhiếp Minh Quyết xử sự ra sao. Hẳn là phải khó khăn lắm mới xử cho êm thấm, vừa để phía Thần tộc cam bái, vừa khiến Đông Phương Trường Nhật hạ phong, và quan trọng nhất có thể làm mọi người phớt lờ chuyện này, bỏ qua xem xét khả năng của Lam Vong Cơ cùng ba người kia.
Nhiếp Minh Quyết từ khi bọn họ tranh cãi vẫn luôn im lặng quan sát miếng vụn vỡ trên tay, tựa như chuyện ồn ào trước mắt không có gì đáng phải để tâm. Lúc này hai con ngươi khác màu như chợt lóe lên ẩn dấu một tia thâm trường, hắn nâng mắt nhìn hết một lượt rồi phất tay "Được rồi! Chuyện này dù sao cũng nằm ngoài suy tính. Toàn Phong tinh quân, ngươi cùng ba vị tinh quân không cần tự nhận lỗi! Chuyện này cốt không phải do các ngươi thực lực không đủ. Vật kia là pháp bảo Phật môn, thần khí các ngươi là linh vật Huyền môn, tất phải có đối phạm lẫn nhau. Nhị Lang chân quân cũng không cần lo lắng, nếu ngươi đã biết nghỉ đến đại cục, lo lắng cho an nguy của Thần tướng, mà sẵn đây lại có người nổi danh là chiến tướng bất bại, vậy trận kế tiếp sẽ để cho Đông Phương Ma quân dẫn binh, các ngươi cứ việc ở lại chỉnh đốn quân ngũ, tạm thời không cần xuất trận. Đông Phương Ma quân, ngươi sẽ thay Thần tộc cầm quân chinh chiến, mong là có thể giúp chư vị tinh quân có đủ thời gian phá được kết giới".
Lời vừa dứt, sắc mặt của Dương Tiễn tối sầm, Đông Phương Trường Nhật cằm nhọn giương cao lên, thế nhưng không để bọn họ duy trì thần sắc lâu, Nhiếp Minh Quyết ngay sau đó đã bồi thêm "Nhưng vì Đông Phương Ma quân mới đến, những vị Ma quân ở đây vẫn chưa ra trận lần nào, cho nên chưa nắm bắt được tình hình rõ ràng. Vậy nên mọi việc sẽ do Nhị Lang chân quân thuyết giải lại, chân quân nhất mực phải trình bày cặn kẽ cho Đông Phương Ma quân được rõ, tránh có sơ xuất thứ hai...".
Đông Phương Trường Nhật cắt ngang "Không cần! Bản quân chinh chiến Quỷ tộc trước đó đã nhiều lần, còn phải đợi Nhị Lang chân quân hỗ trợ như đế quân nói hay sao?".
Nhiếp Minh Quyết tỏ ra bình thản "Lần này không giống những lần trước, nếu Đông Phương Ma quân nghĩ bản thân có thể đánh thẳng vào nội cung Bách Quỷ giới kể cả khi ảo ảnh tứ phía mà Quỷ hậu lợi dụng Kim Bát Vu giăng ra, thì bản quân cho phép ngươi tự mình điều trận. Nhưng Đông Phương Ma quân phải nhớ: đã đánh thì phải thắng ngay từ trận đầu, nếu không, để Quỷ hậu đó dùng pháp lực của Kim Bát Vu lợi dụng ngươi chủ quan mà phản đòn lại, tình huống so với hôm nay chỉ e không mấy tốt hơn".
Thoáng cái tình huống đảo nghịch, người vừa bức bối trở nên thư giãn, kẻ vừa tự cao như đeo gông vào mình. Lam Hi Thần quan sát một chút, tỏ ra hết sức khó hiểu. Những lời này của Nhiếp Minh Quyết, vừa muốn Thần tộc phải lui mình cho Ma tộc chiếm phong quang, lại vừa muốn Đông Phương Trường Nhật phải buông xuống khí thế với Thần tộc. Rốt cuộc hàm ý là gì đây?
Mắt thấy Đông Phương Trường Nhật sắp không khách khí, Đông Phương Trường Nguyệt đã lên tiếng "Nếu đế quân đã nói như vậy, chúng ta cứ nhất mực y theo thôi. Vương huynh, ta thấy ngươi không nên chủ quan, đợi nắm rõ tình hình trận địa, sau đó lấy tài cầm quân của ngươi thì còn lo gì không một đường dẹp sạch bọn chúng? Huống chi còn là giúp chư vị tinh quân phá trận, thu lại Kim Bát Vu trả cho Thích Ca Như Lai, phải cẩn trọng mới được. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn".
Đông Phương Trường Nhật nghe qua lời muội muội, sắc mặt hòa hoãn một chút, nhắm mắt, xoa xoa huyệt thái dương "Cũng được, nghe một chút để xem thông tin có bổ ích hay chỉ là làm phí thời gian của bản quân".
Nhiếp Minh Quyết không để thái độ của hắn vào mắt, chỉ nhàn nhạt ra lệnh "Chuyện này bàn đến đây thôi, trước mắt cứ làm như bản quân vừa nói. Ngày mai khi Ma tộc xuất chinh, bốn vị tinh quân hôm nay cũng tốn không ít công lực, vậy hãy để Hỏa Vũ tinh quân cùng Hiệp Quang tinh quân dò la trận địa đi".
Ngụy Vô Tiện cung tay "Tiểu tiên đã rõ, lát nữa sẽ thông báo cho Hiệp Quang tinh quân".
Lam Vong Cơ lên tiếng "Chỉ có hai người thì không ổn, xin đế quân cho tiểu tiên đi cùng".
Giang Trừng cũng nói "Đúng vậy, tiểu tiên cũng xin đi. Hôm nay bốn người đã gặp rắc rối, ngày mai chỉ có hai người thì khó mà xoay sở".
Nhiếp Minh Quyết phì cười, thu hẹp huỳnh kim dị nhãn liếc qua Đông Phương Trường Nhật "Không cần lo lắng! Ngày mai sẽ không giống hôm nay. Huống chi người cầm quân đánh nhử là Đông Phương Ma quân uy danh lừng lẫy, các ngươi còn ngại hắn không giúp hai vị tinh quân cầm chân được sao? Vả lại, Hỏa Vũ tinh quân là người nhạy bén, Hiệp Quang thần kiếm lại mang khí tức của Đông Hoàng Thái Nhất không dễ xâm phạm, bản quân tin hai người họ sẽ dễ dàng nắm bắt được thông tin cần thiết".
Đông Phương Trường Nhật đạm mạc nói "Cầm chân thì cũng được, nhưng còn phá kết giới được hay không thì không là chuyện của bản quân, việc của ai người nấy tự lo đi, chớ có nửa chừng lại vòng trở ra kinh hô cầu cứu".
Ngụy Vô Tiện nghĩ mình sắp phát hỏa đến nơi, nhưng vẫn cố nuốt lửa giận xuống, cười khá là "thân thiện", nói "Đông Phương Ma quân yên tâm, nếu lỡ tiểu tiên và Hiệp Quang tinh quân thất bại thì sẽ truyền tin trở lại cho đế quân và những người khác. Dù sao cũng là do đế quân quản, không dám gây phiền phức tới Ma quân ngươi đâu".
Đông Phương Trường Nhật trừng hắn một cái, Ngụy Vô Tiện cũng không khách khí làm lơ.
Lam Hi Thần lúc này mới rụt rè huơ tay lên, cười trừ "Đế quân.....hình như chỉ còn lại một mình tiểu tiên? Có lẽ nào tiểu tiên ngày khác phải đi một mình?".
Nhiếp Minh Quyết tầm mắt dời đến y "Nếu ngươi có thể luyện xong bộ kiếm phổ mà không làm vỡ thêm một cái ly nào khác, bản quân sẽ cho ngươi đi".
Lam Hi Thần nhớ lại cảnh tượng bên ngoài lều lúc nãy, lập tức rụt tay về, khổ sở mà nhìn hắn. Cũng có phải do y vụng về đâu? Tại ban nãy có con vật nó dọa sợ mà! Hắn cũng biết y sợ nhất là mấy con báo còn gì?
À... hiện tại hắn không nhớ, một chút cũng không nhớ.
Đông Phương Trường Nhật chống cằm, không lạnh không nhạt, hỏi "Ngươi muốn đi? Vậy ngày mai liền đi đánh trận với bản quân. Đánh chừng vài trận để luyện tính thận trọng, sau này sẽ không như vậy nữa".
Lam Hi Thần tưởng thật, ngước mắt tròn xoe hỏi lại "Thật sao?".
Đông Phương Trường Nhật khẽ nở mộ nụ cười "Tất nhiên là thật. Bản quân sẽ rất vui nếu như.....".
Nhiếp Minh Quyết bỗng cắt ngang "Nghị sự kết thúc, bản quân muốn an tĩnh, các ngươi có thể lui ra đi". Mọi người nhất tề đứng dậy, hắn liền nói thêm "Băng Di tinh quân, ngươi ở lại, bản quân có chuyện muốn hỏi ngươi".
Cho nên buổi nghị sự cứ như vậy mà kết thúc lãng xẹt.
Lam Hi Thần thấy mọi người đi ra hết, trong bụng nghĩ cũng hỏi rõ ràng Nhiếp Minh Quyết vì sao không cho mình đi cùng nhóm Ngụy Vô Tiện. Hừ! Cứ cho là Băng Di vừa sửa chữa xong, chỉ có thể phát huy bảy phần thần lực của nó, nhưng bên người Lam Hi Thần cũng đâu phải chỉ có mỗi Băng Di? Dùng Liệt Băng cũng được mà! Hắn từ khi xóa đi ký ức tại sao luôn cứ không vừa mắt mình, xem thường mình như thế? Ngày trước hắn coi trọng y biết bao, không phải loại thái độ muốn mắng người như thế này. Ấm ức! Thật sự rất ấm ức! Lam Hi Thần cảm thấy giờ phút này không thể ôn nhuận nổi, tự nhủ mình lúc này nhất định phải hùng hùng hổ hổ hỏi cho ra nhẽ, y còn cảm thấy mình nên xoắn cả tay áo lên, túm cổ áo hắn, thậm chí kề Băng Di lên cổ hắn mới đủ hả dạ.
Nhưng thực tế, khi chỉ còn cách ba bước chân, Nhiếp Minh Quyết đang nhìn mảnh vụn kia, như có sở giác ngước lên nhìn, hai con ngươi như hai viên pha lê chiếu thẳng tới, tựa như muốn xuyên thủng người trước mặt, hắn nhướn mày "Ngươi chạy tới đây làm gì?".
Lam Hi Thần đình chỉ động tác kéo lên tay áo, ngớ cả người ra, chớp chớp mắt "Sao....sao cơ?".
Nhiếp Minh Quyết ngón tay chống đỡ huyệt thái dương "Bản quân hỏi, ngươi chạy tới đây làm gì trong khi kiếm pháp còn chưa luyện xong?".
Lam Hi Thần cuống quít "Cái.... cái đó.... đế quân à, thực ra tiểu tiên....a, là cảm thấy lo lắng cho hai người Giáng Vân cùng Hỏa Vũ cho nên Băng Di vừa khôi phục đã lập tức đến đây, cũng muốn tham chiến với mọi người, với cả dùng thời gian ở đây có thể luyện kiếm phổ được kia mà, đâu nhất thiết cứ phải ở Linh Chiếu cung?". Nghĩ nghĩ một chút rồi dùng ngón trỏ khảy khảy sau cổ, cười trừ nói thêm "Nếu đế quân cảm thấy tiểu tiên trước tầm mắt gây chuyện phiền phức, ngày mai tiểu tiên liền theo Đông Phương Ma quân đi đánh trận, sẽ không vô công rỗi nghề khiến đế quân phí sức quản thúc".
Nhiếp Minh Quyết hơi nhoài người ra trước, vẻ mặt hết sức âm u "Nói vậy thì hiện tại và sắp tới ngươi nghĩ mình rất rảnh rỗi?".
Lam Hi Thần bỗng nhiên cảm thấy uy hiếp, nhưng vẫn lia lịa gật đầu.
Nhiếp Minh Quyết thu lại thần tình đứng lên, vừa chắp tay đi về phía thư án bên tay trái, bình thản ngồi xuống mở ra một quyển sách, vừa dõi mắt đọc vừa nói "Xuống bếp, mang trà lên đây".
Lam Hi Thần tưởng mình nghe lầm, trợn mắt hỏi lại "Đế quân nói cái gì?".
Nhiếp Minh Quyết nâng mắt "Kêu ngươi mang trà lên đây, chẳng phải ngươi nói mình đang rất rãnh rỗi sao? Vậy thì làm chút việc vặt, còn bổ ích hơn là đi ra chiến trường. Thân làm quân tướng, phải lấy siêng năng làm đầu, sau đó mới dùng tới thực lực. Huống gì, chuyện ngươi hứa phụ giúp bản quân ở Linh Chiếu cung hãy còn dang dở, tạo đây làm nốt luôn đi".
Lam Hi Thần hoang mang "Việt vặt?".
Nhiếp Minh Quyết bật cười "Sao? Băng Di tinh quân cảm thấy việc này quá nặng nề? Thôi cũng được, để bản quân giao cho ngươi việc khác nhẹ hơn. Xem nào, Thủy Kỳ Lân tới đây đã năm ngày mà vẫn chưa ăn gì, ngươi dắt nó đi khoảng mười dặm vòng quanh đảo, à nhớ hỏi mượn chỗ Diên Ân Thiên Nữ một cây chải lông và một cái kéo để còn tỉa bờm cho nó, còn nữa, sẵn tiện múc thêm.....".
Lam Hi Thần không để hắn nói hết câu, lập tức vừa hô lên "Tiểu tiên mang trà đến ngay!", vừa chạy trối chết ra ngoài, trong lòng ghi nhớ một vạn lần sau này tốt nhất không nên chọc Nhiếp Minh Quyết cười, nếu không nhất định là chết mà ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị.
Quân doanh này lớn quá, đã thế còn dựng lên trong một bìa rừng, cây cối chen chúc bên cạnh mấy cái lều bạt trắng, cũng không biết nơi nào mới là nhà bếp, toàn bộ quân tướng đều ở bên ngoài quân doanh canh chừng hoặc tập trận, còn đám người Lam Vong Cơ cũng không biết là đi đâu. Đang loay hoay định vạch cửa sổ từng lều ra nhìn ngó thì phía trước mặt, cách hơn hai mươi bước chân, một thân ảnh màu đen đang luyện kiếm. Chính là Tống Lam, có lẽ hắn cố tình chọn nơi yên tĩnh vắng vẻ nhất để luyện kiếm. Y mừng rỡ như vớ được vàng, suýt chút nữa tưởng bản thân phải mò kim đáy bể, định bụng chạy tới hỏi hắn có biết nhà bếp ở đâu không thì có một tiếng gọi vọng đến làm y đình chỉ bước chân.
"Tống Lam".
Người đến tuy rằng dáng diệu thướt tha, thế nhưng nhìn thế nào cũng thấy đang vội vã. Tống Lam ngưng lại động tác, quay lưng lại nhìn, cung tay chào người con gái dung mạo diễm lệ đang bước đến.
Nàng ta vươn tay hạ xuống hai bàn tay đang khum lại của Tống Lam, cất giọng dịu dàng mà suýt nữa Lam Hi Thần còn tưởng mình nhận nhầm người, hoặc còn ngỡ cái chân hồn mạnh mẽ nào đó vừa đoạt xá Đông Phương Trường Nguyệt vốn luôn băng sơ, nàng ta nói với Tống Lam "Không cần phải hữu lễ như vậy, huống hồ chúng ta quen biết cũng lâu, xem như..... bằng hữu đi, mà bằng hữu thì đâu cần phải thi lễ theo thân phận".
Tống Lam sững sờ mất mấy giây, sau đó hình như ra dấu hỏi nàng ta vì sao tìm hắn.
Đông Phương Trường Nguyệt lại hỏi "Tới hiện tại, ta vẫn chưa biết húy tự của ngươi".
Hình như Tống Lam ra dấu "Cần thiết sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt gật đầu "Bởi vì ngươi đã vô tình biết tiểu tự của ta, cho nên ngươi cũng phải cho ta biết húy tự của ngươi, như vậy mới công bằng".
Tống Lam trầm ngâm một chút rồi dùng kiếm trên tay viết cái gì đấy ra đất. Đông Phương Trường Nguyệt nhìn nhìn, vuốt nhẹ lọn tóc trước ngực "Thì ra tên của ngươi là Tống Tử Sâm. Tử Sâm. Gọi cũng thuận miệng lắm! Sau này liền gọi ngươi Tử Sâm được không?".
Tống Lam khó xử nhìn nàng ta, lại ra dấu ý nói không được.
Đông Phương Trường Nguyệt rõ ràng không đồng tình "Sao lại không được? Ngươi ngại à? Thật ra cũng không có gì phải để tâm, ta chỉ cảm thấy nếu chúng ta có thể thân thiết một chút cũng tốt, nếu có thể.....thân hơn giống như A Vi và tên họ Ôn kia thì lại càng hay. Ngươi cũng có thể gọi ta là Diễm Phất. Chữ "Phất" trong tiểu tự của ta chính là chữ "Phất" của lạnh giá, đồng âm với chữ "Phất" trong kiếm Phất Tuyết trước kia của ngươi. Ngươi có cảm thấy chúng ta có duyên không?".
Tống Lam cúi gằm mặt xuống, không nói năng gì, lại tựa như đang trầm ngâm suy nghĩ một điều gì đó xa xôi, vẻ mặt bỗng chốc trở nên buồn bã khó đoán. Còn Lam Hi Thần thì lại nghĩ, hôm nay Đông Phương Trường Nguyệt chắc chắn là bị đoạt xá! Không sai! Chắc chắn là bị đoạt xá! Bằng không sao nàng ta đột nhiên lại có thể nói cười ôn hương nhuyễn ngọc như vậy được? Y có nên cầm Liệt Băng ra giúp nàng ta đuổi xá không? Mà Tống Lam sao lại không nhận ra nàng ta bị đoạt xá nhỉ? Hay là hắn cũng bị đoạt xá luôn rồi? Ôi! Thế là cả hai người bọn họ đều bị đoạt xá? Phải làm sao đây? Một mình y có thể đánh hai linh hồn kia ra được không? Có làm ảnh hưởng gì bọn họ không?
Đông Phương Trường Nguyệt chợt "A" khẽ một tiếng, có chút áy náy "Ta xin lỗi, quên mất ngươi không dùng thuốc kia, cho nên không nói được". Rồi nàng ta móc từ tay áo đưa cho hắn một chiếc túi gấm, cười đẹp đến nao lòng "Cho nhà ngươi đấy!".
Lam Hi Thần không biết trong cái túi gấm kia là gì, chỉ thấy Tống Lam nhìn nó rất lâu cũng không nhúc nhích, Đông Phương Trường Nguyệt đợi mãi, rốt cuộc cầm tay hắn, dúi chiếc túi gấm vào. Tống Lam có ý muốn trả thì nàng ta dịu giọng "Ngươi cầm lấy đi. Khoảng thời gian này ta không có ở đây, các vị tinh quân cũng bận rộn, sợ là không có ai giúp đỡ ngươi. Cho nên ngươi nhất định phải giữ nó phòng khi bức thiết sẽ cần đến".