Lam Hi Thần nhìn các phi thị khác rời đi, lẳng lặng chờ người phía sau xử lý lại không ngờ rơi vào cái ôm quen thuộc, không nghĩ đối phương mở miệng nói "Hoán nhi, không tưởng ngươi thật có gan làm liều, có biết lúc trẫm nghe Đức phi nói ngươi nhảy xuống hồ sen là có tâm tình gì không?".


Không để Lam Hi Thần trả lời, Hiên Viên Dự cả giận nói tiếp "Không tính lúc đó ngươi có biết bơi hay không, nhưng hồ sen lạnh như vậy, nước sâu như vậy, ngươi...".


Lam Hi Thần vội nói "Thực xin lỗi, thần thị...sau này thần thị sẽ không lại tùy tiện hành động, để Du lang lo lắng như vậy nữa".


Kỳ thật là y cũng nắm chắc sẽ cứu được người nên mới dám nhảy xuống, bằng không đánh chết cũng không nhảy, nhưng hiện tại ngẫm lại, Hiên Viên Dự không biết thân phận thật của mình cho nên đương nhiên cũng không biết chuyện y biết bơi.


Hiên Viên Dự nghe đến hai chữ "Du lang", tâm tình liền chuyển biến tốt đẹp, hơi đẩy Tư Đồ Gia Cẩn ra, duỗi tay nhéo nhéo mũi y, lẩm bẩm nói "Theo trẫm thấy, ngươi hoàn toàn không biết hậu quả chuyện này".


Lam Hi Thần lần nữa cúi đầu xin lỗi, Hiên Viên Dự thở dài "Trẫm cũng không có ý trách ngươi, chính là sợ ngươi thân ướt nhiễm lạnh. Hoán nhi lúc mới vào cung không phải cũng đã rơi xuống nước một lần rồi  bệnh mấy tháng trời đó sao? Trẫm không muốn lại nhận tin thân thể ngươi bị bệnh".


Đương nhiên Hiên Viên Dự cũng không dám quá nặng lời với y, vẫn là nói vài lời dễ nghe, hai người mới chính thức hòa hảo, đáng nói cười vui vẻ, Lam Hi Thần nhớ tới một màn vừa rồi, tò mò dò hỏi "Du lang không ngạc nhiên chuyện Đổng thị khi quân nói dối mình có thai sao? Thần thị thấy vừa rồi ngươi tuy là có tức giận, nhưng không hề có sự bàng hoàng hụt hẫng khi biết đứa con mình mong chờ hóa ra lại là hư ảo".


Hiên Viên Dự chẫm rãi vuốt một lọn tóc sau đầu y, nói "Từ lúc Đổng thị nói mình mang thai, trẫm đã biết sự thật rồi. Bất quá, trẫm phải giả vờ thuận nước đẩy thuyền, đem tội trạng của nàng ta làm cái cớ để hạch tội nhà họ Đổng. Thật ra trẫm chỉ định vạch tội khi quân giả mang thai, ai ngờ được nàng ta lại tòi ra thêm cái tội mạo phạm bề trên là Hoán nhi của trẫm chứ?".


Lam Hi Thần kinh ngạc "Nhưng làm thế nào mà Du lang hiết được? Dù sao thái y thân tín của ngươi chỉ khám cho Đổng thị duy nhất hôm nay, những ngày kia đều là người của nàng ta coi sóc?".


Hiên Viên Dự cười lạnh "Trong hoàng cung này, tai mắt của trẫm đâu nhất thiết phải là thái y, dùng những ám vệ theo dõi không phải tiện lợi hơn sao?". Hắn nắm lấy tay y, tiếp tục nói "Nhờ vậy, trẫm mới biết trong cung này rốt cuộc cũng có người thực sự đáng để trẫm quan tâm".


Mấy ngày sau, Long Thụy đế lấy việc Nhu phi khi quân giả mang thai, bất kính với Điềm quân làm cớ để hỏi tội nhà họ Đổng, dùng thế sấm rền gió quật vạch tội nhà họ Đổng từ tiền triều đến hậu cung đều ỷ thế kiêu căng, vô tình trong lúc điều tra chứng cứ đã quật lại tội ác tày trời của Đổng Cách năm xưa ở ngoài sa trường vì tham sống sợ chết mà tiết lộ quân cơ, hãm hại Tư Đồ Gia Trung dẫn đến vị huynh trưởng này của Tư Đồ Gia Cẩn tử chiến sa trường, lại tra thêm chuyện cùng họ Bùi  trong mấy năm vừa rồi tham ô hối lộ, kéo bè kết cánh, làm việc bất nhân, khiến cả triều đình đều chấn động.


Lam Hi Thần sau chuyện này chỉ thấy Đổng Đan Nguyệt cũng quá lớn mật đi! Không cần đầu nữa sao? Bất quá nghĩ đến cô ta như vậy phỏng chừng cũng suy đoán được dụng ý, chỉ có thể cảm thán hậu cung này phức tạp.


Đổng Đan Nguyệt khi quân nói dối bản thân mang long thai rất nhanh đã truyền ra khắp các ngõ ngách của hậu cung, mà kết cục của Đổng Đan Nguyệt và nhà họ Đổng cũng cho các phi thị khác biết rằng Hoàng thượng vô tình sắt đá bao nhiêu. Lam Hi Thần tuy rằng từ trong miệng Hiên Viên Dự biết được điều này nhưng trong lòng hơi thở vẫn không thông thuận, rõ ràng Hiên Viên Dự đã cho Đổng thị cơ hội để chuộc tội rồi nhưng chỉ trách cô ta chấp mê bất ngộ, cứ muốn cùng Tư Đồ Gia Cẩn tranh đấu đến cùng.


Hôm ấy trời mưa vừa tạnh, cái nóng hoàn toàn bị xua tan, Văn thần Triệu Thanh ngồi đánh cờ với y, sau khi đặt một quân cờ xuống mới khẽ thở dài “Hoàng thượng làm gì chẳng biết nhà họ Đổng có tội, chỉ là việc triều chính thường có mối liên quan rất lớn, không thể vọng động. Hơn nữa một việc lớn như thế cũng cần xử trí từ từ, không ngờ lần này Hoàng thượng lại có vẻ chuẩn bị chặt đứt căn cơ của bọn họ như thế”.


Lam Hi Thần không hiểu lắm mấy đạo lý này, chỉ khẽ mỉm cười “Đổng Đan Nguyệt kiêu căng ngang ngược, lần trước thần thị còn giáp mặt phụ thân của cô ta, nhìn sơ thôi cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì. Hoàng thượng lần này đột ngột ra tay, bọn họ tất nhiên trở tay không kịp”.


Triệu Thanh nở một nụ cười điềm đạm “Đổng Đan Nguyệt trước khi Điềm quân tốt xấu gì thì cũng đắc sủng mấy năm, gia tộc lại có chút quyền thế, có lý nào lại chẳng kiêu căng, ngang ngược? Cũng giống như Thận quý khanh Bùi Kim Tự kia trước mặt Hoàng thượng, hắn luôn ra vẻ ngoan ngoãn đến thế nào, nhưng nghe nói sau khi phụ thân hắn được Hoàng thượng phong làm Tri phủ thì chẳng hề yên phận. Kẻ làm quan với làm phi thị đều như nhau cả, một khi được ân sủng là khó tránh khỏi lộ rõ nguyên hình”.


Lam Hi Thần cầm một quân cờ lên, lộ vẻ trầm ngâm, khẽ lẩm bẩm “Nhưng chuyện lần này cứ tưởng chỉ là hạch tội Đổng thị, không ngờ Bùi gia cũng dính vào trong đó không ít”.


Triệu Thanh hơi nhướng mày “Chúng ta đều ở trong cung cả ngày, làm sao biết được phụ thân bọn họ ở bên ngoài là người ra sao, xét cho cùng vẫn là Thừa tướng đại nhân làm quan trong triều trung can nhất, tin tức cũng là nhanh nhạy nhất. Chỉ là bản cung thiết nghĩ: phe cánh của Lâm thị đã đứt mất một người rồi, bây giờ nếu chúng ta có thể nắm được cái cánh còn lại, vụ án năm xưa của Diệu Ý Vinh thần cùng Hoa Tuệ phi nhất định sẽ dễ dàng phơi bày ra”.


Lam Hi Thần không đáp mà chỉ nhẹ nhàng đặt một quân cờ xuống. Cái y mong muốn vốn dĩ chẳng phải chuyện vụ án gì đó có phơi bày hay không, mà là mong chờ Tư Đồ Gia Cẩn sớm hoàn thảnh tâm nguyện, phần còn lại chính là mình dễ dàng hơn được ở gần hóa thân kia của Nhiếp Minh Quyết. Nghĩ đến thời gian đó hẳn là còn rất lâu, không nhịn được mà thở dài.


Triệu Thanh hơi ngạc nhiên "Điềm quân vì sao thở dài?".


Lam Hi Thần nhìn hắn, không có giải thích vì sao thở dài, Triệu Thanh không hiểu, cho rằng mình nhắc tới Hoa Tuệ phi khiến y buồn bèn chuyển đề tài "Bản cung nghe nói tố giác Đổng Đan Nguyệt giả mang thai, trừ ám vệ của Hoàng thượng ra thì chính là Tịnh Thư chiêu sĩ cùng Tương Cung phu nhân".


Mã Sài An và La Tố Mai?


Lam Hi Thần kinh ngạc "Thật là hai người họ?".


Triệu Thanh lắc đầu "Bản cung cũng chỉ là nghe cung nữ trong điện của Ngọc Hiền phi ở gần chỗ Tương Cung phu nhân nói, rằng trước đây không lâu Tương Cung phu nhân có tới Diên Hỷ cung, khi hồi cung thì sắc mặt rất khó coi, vốn tưởng rằng cô ấy tranh chấp với Đổng thị nhưng sau nghe nói Tương Cung phu nhân phái người hỏi thăm chuyện về thai tượng Đổng thị liền đi qua chỗ thái y, đúng lúc gặp Tịnh Thư Chiêu sĩ. Thế là hai người họ điều tra, nghe nói vị thái y thân tin của Đổng thị kia căn bản không có bắt mạch cho cô ta, Tịnh Thư Chiêu sĩ và Tương Cung phu nhân liền thấy chuyện này chín tám phần mười là do Đổng thị giở trò nên đã hồi bẩm Hoàng thượng, hình như là còn trước khi ám vệ báo tin nữa".


Này chỉ là trùng hợp hay là cố ý mà làm? Lam Hi Thần không hiểu, nhưng từ trong chuyện này có thể thấy được hai người kia cũng không phải là người đơn thuần, có thể đem chuyện này sờ gáy Đổng Đan Nguyệt, vậy thì tâm tư nhất định không nhỏ.


Theo làn gió thu đầu tiên thổi tới, sự suy bại của nhà họ Đổng đã trở nên hết sức rõ ràng. Gia tộc này nổi lên từ việc mười ba năm trước làm cánh tay đắc lực dưới trướng của Quốc Dũng thiếu úy bình định Tây Nam, huy hoàng suốt mười mấy năm trời, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục tan đàn xẻ nghé. Đến khi sắc thu heo hắt phủ khắp Tử Cấm Thành, vận mệnh của người nhà họ Đổng rốt cuộc đã được quyết định, nam tử trưởng thành nhất loạt chém ngang lưng, chưa đủ mười bốn tuổi lưu đày đến vùng biên cương phía tây, nữ quyến thì nhất loạt sung làm nô tỳ, Đổng Cách sau khi hay tin đã tuyệt vọng tự vẫn trong ngục.


Đêm thứ tư sau khi bị phán tội, thứ dân Đổng Đan Nguyệt đầu xõa tóc, chân để trần chạy thoát từ trong lãnh cung đến đứng ngoài Duệ Đức điện gào khóc van cầu Hiên Viên Dự tha cho người nhà của nàng ta, tiếng gào khóc của cô ta nghe thê lương tột độ, vang vọng khắp bầu trời đêm trên Tử CấmThành. Ngoài Thái thị ở Thọ Kỳ cung, tất thảy mọi người đều không ngủ nổi. Thái thị vốn đã quá quen với việc như vậy ở tiền triều, cho nên mắt thấy cũng như không thấy, tai nghe cũng như không nghe. Đổng thị cứ như vậy khóc lóc trước thềm Duệ Đức điện, khóc đến khi có trận mưa trút xuống át mất cả tiếng gào khàn đặc cho đến khi chỉ còn lại mỗi tiếng mưa. Sáng hôm sau đã không còn ai trông thấy Đổng thị nữa, nghe nói cô ta đã chết trong trận mưa lớn đêm qua, thân thể tựa như một cánh bèo trôi dạt, cuối cùng bị người ta kéo đến bãi tha ma.


Đương nhiên, trước đó Đổng Đan Nguyệt cũng từng cầu xin Lâm Hà Uyên, thế nhưng Lâm Hà Uyên vốn đang dần thất sủng nên chẳng thể và cũng chẳng muốn giúp Đổng thị liền cho đóng chặt cửa cung.


Lúc Tư Đồ Gia Thành được phép vào cung thăm, có hỏi “A Cẩn, Đổng thị trong cung nhiều lần bức áp lại còn hại ngươi như vậy, tại sao ngươi không cho dùng hình để ép cô ta khai ra người đứng phía sau là Hoàng quý phi kia?”.


Tư Đồ Gia Cẩn lắc đầu “Nhà họ Đổng vẫn còn người chưa chết, cô ta sẽ không để bọn họ bị liên lụy đâu. Hơn nữa cô ta hận ta đến thấu xương, chẳng lý nào lại hy vọng mất đi một người có thể khắc chế ta?”.


Tư Đồ Gia Thành thầm buồn bực, nhưng ngay sau đó lại vui vẻ nói “Những năm qua vi huynh đã thu thập được rất nhiều tội chứng của nhà họ Đổng, bây giờ rốt cuộc đã có chỗ dùng rồi”.


Tư Đồ Gia Cẩn thoáng im lặng một chút rồi cẩn trọng hỏi "Nhị ca, gần đây ngươi..... có tin tức nào của Khê huynh không?".


Tư Đồ Gia Thành im lặng một chút rồi ngó ra ngoài xem xét, sau đó lắc đầu "Lúc trước ta vô tình phát hiện hắn ở một thôn hẻo lánh của ngoại thành, cũng có đôi ba lần đến thăm. Nhưng bốn tháng trước khi ta đến thì lại không thấy người đâu, hỏi người dân xung quanh mới biết hắn đã tự rời đi rồi, hành tung bất định”.


Tư Đồ Gia Cẩn lo lắng "Khê huynh..... hắn..... hắn sẽ không bị.....?".


Tư Đồ Gia Thành hiểu ý, liền xua tay "Không có đâu, những năm này tuy lệnh truy lùng của Hoàng thượng không có thu hồi, nhưng lại không hề sát sao như lúc mới ban ra, nói thẳng thì là truyền mà như không truyền, ngay cả phong hiệu Giản Tĩnh vương cũng không bị tước, cho thấy Hoàng thượng có lẽ cũng còn nghĩ đến một chút tình huynh đệ hoàng thất, sẽ không ám sát Hiên Viên Khê đâu. Nhưng mà.....".


Tư Đồ Gia Cẩn sốt ruột "Nhưng mà thế nào?".


Tư Đồ Gia Thành trầm ngâm hồi lâu mới nói "Gần đây vùng biên giới Bắc Hạ có rất nhiều phiên quân của nước Thừa Vu nổi loạn chiếm đất".


Tư Đồ Gia Cẩn cắn môi dưới, hỏi "Vậy thì có liên quan gì đến Khê huynh?".


Tư Đồ Gia Thành bình thản uống một ngụm trà rồi nói "A Cẩn, ngươi không thấy lạ sao? Thừa Vụ đối với Đại Thành chúng ta tranh chấp đã lâu, cũng nhiều lần muốn tiến công nhưng đều bị địa hình của Bắc Hạ cản trở, nơi đó lại còn bố trí rất nhiều quân lực, muốn công kích thật không dễ dàng, trừ phi có người của Đại Thành dẫn đường".


Tư Đồ Gia Cẩn run giọng, cố giả vờ bình tĩnh "Người của Đại Thành? Chắc không phải là một tên gian thần nào đó lén chuồn sang Thừa Vụ để phản nước đó chứ?".


Tư Đồ Gia Thành đăm chiêu nhìn đệ đệ "Kể cả có, thì cũng phải có mục đích, nếu không sao tự dưng lại muốn phản nước? Chỉ bằng vài ba rương vàng của nước Thừa Vu thôi sao? Vả lại Thừa Vu hoàng đế chỉ thích xâm lược một nước rồi bỏ đó cho thỏa lòng chinh chiến, hoàn toàn không có ý thích làm bá chủ. Theo vi huynh thấy, tên gian thần kia phản nước, nhiều khi lại muốn nhắm vào cái gì đó lớn hơn của Đại Thành. Như.....ngôi vị Hoàng đế chẳng hạn?".


Đến lúc này, Tư Đồ Gia Cẩn chừng như bị kích động, tức giận đứng bật lên, kêu "Nhị ca!".


Tư Đồ Gia Thành lãnh tĩnh nói "A Cẩn, vi huynh khuyên ngươi, có những thứ không muốn tin cũng phải tin. Tuy Hiên Viên Khê đó là người ôn hòa phong nhã, nhưng cũng là kẻ tài cường. Cái ngôi Hoàng đế của đương kim thánh thượng bây giờ, ngươi nghĩ đương kim thánh thượng căn bản chỉ có tranh đấu với mỗi phế Thái tử thôi sao? Nghĩ lại, năm xưa Hiên Viên Khê được tiên đế sủng ái bao nhiêu, lại có mẫu phi hắn là Lệnh Nghi thái phu nhân bày mưu tính kế, vậy mà cuối cùng lại rơi vào tay Hoàng thượng, dầu là người rộng rãi mấy cũng không nhịn nổi cục tức đó đâu. Huống chi ngươi đâu phải không biết, Hiên Viên Khê đó không phải là không thực sự muốn làm Hoàng đế? Còn nữa, kẻ dẫn đường cho quân Thừa Vu phải vô cùng rành rẽ từng nơi của Đại Thành, ngoại trừ người trong Hoàng thất, đặc biệt là bị đuổi khỏi thành ra thì còn ai có khả năng ....".


Tư Đồ Gia Cẩn gạt đi "Không! Ta không tin! Khê huynh hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy!".


Lam Hi Thần ngẫm lại chuyện ngày trước Thái thị từng nói, lại thêm mấy lời của Tư Đồ Gia Thành hôm nay thì càng chắc chắn Hiên Viên Dự không phải kẻ tàn độc trong cuộc chiến Hoàng vị năm xưa. Chỉ là hiện tại Tư Đồ Gia Cẩn......


Thấy hắn kích động dữ dội, Lam Hi Thần chỉ còn nước khuyên "Ngươi bình tĩnh đi đã! Chuyện còn chưa có chắc chắn mà. Đợi lúc sau gặp Hiên Viên Dự, ta có thể thay ngươi dò xét chuyện này".


Tư Đồ Gia Cẩn hoang mang tột độ, không ngừng lẩm bẩm "Đúng! Chuyện còn chưa rõ ràng! Nhất định là nhị ca đoán mò rồi! Khê huynh nhất định sẽ không làm kẻ tội đồ như vậy đâu".


Tư Đồ Gia Thành thấy đệ đệ cố chấp như vậy, biết có khuyên nữa cũng là thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không có tác dụng cho nên không nói thêm gì về vấn đề đó, chỉ dặn dò mấy câu rồi ra về.


Đợi mấy ngày sau Lam Hi Thần vì Tư Đồ Gia Cẩn đi gặp Hiên Viên Dự để hỏi chuyện thì lại không đúng lúc phát sinh chuyện mới khiến cho y không tiện hỏi tới. Chính là cái chết của Đổng Đan Nguyệt giống như một gáo nước lạnh đột ngột giội thẳng xuống hậu cung, chỉ trong mấy ngày, các phi thị vốn chăm chăm tranh giành đấu đá nhanh chóng dừng mọi động tĩnh, lặng lẽ cảm nhận những tia ý vị sâu xa mà cái chết kia mang đến. Chẳng bao lâu sau, điều khiến mọi người trong cung tiếp tục quan tâm là việc Thận khanh Bùi Kim Tự khóc lóc cầu xin cho phụ thân mình.


Sự sụp đổ của nhà họ Đổng khiến Hiên Viên Dự có lòng chỉnh đốn lại các quan viên, mà phụ thân của Bùi Kim Tự là Bùi Kỷ với tội danh vơ vét hơn tám mươi vạn lạng bạc trắng và mười mấy khoảnh ruộng tốt chính là kẻ bị lôi ra ngoài ánh sáng trong lần tra xét này.


Đám phi thị hậu cung được dịp đàm tiếu, không ngừng cười nhạo đang lúc Hoàng thượng tức giận vì chuyện của nhà họ Đổng, ai bảo Bùi Kỷ tự đâm đầu vào? Mà cái chức tri phủ đó của lão vốn là do Hiên Viên Dự nể mặt Bùi Kim Tự nên mới phong cho, nhưng Bùi Kỷ thì được lắm, chẳng biết xem trọng cái ơn to như trời bể ấy mà đi làm bừa làm bậy, đã thế còn trong thời gian Bùi Kim Tự làm Thận quý khanh đã đi khắp nơi rêu rao nói con trai lão rất được Hoàng đế sủng ái, còn lão luôn tự thể hiện bản thân mình là Quốc trượng đại nhân, thế chẳng phải là tát vào mặt Hiên Viên Dự để làm trò cười cho người khác ư? Với tính cách của Hiên Viên Dự thì tất nhiên là không chịu được mà thẳng tay trừng trị.  Nghe nói Bùi Kim Tự đã quỳ bên ngoài Duệ Đức điện thỉnh tội thay cha mình hai ngày rồi, nhưng hắn ta không kêu gào như Đổng Đan Nguyệt mà chỉ lặng im khóc lóc. Độ này trời đã bắt đầu trở lạnh, chỉ riêng mấy cơn gió kia thổi vào người đã đủ cho hắn ta chịu rồi.


Đêm đó khi Hiên Viên Dự triệu kiến Tư Đồ Gia Cẩn đến phòng đông của Duệ Đức điện, Lam Hi Thần đã nhìn thấy Bùi Kim Tưn. Hắn ta không mặc những bộ đồ hoa lệ thường ngày mà thay bằng một chiếc áo trắng không hề có hoa văn, hy vọng có thể chịu tội thay cho phụ thân mình. Hắn ta đã quỳ liền hai ngày hai đêm, nghe nói chưa ăn uống gì, thân thể lung lay như sắp ngã tới nơi.


Khi đi ngang qua bên cạnh Bùi Kim Tự, Tư Đồ Gia Cẩn dừng chân lại, làm vẻ dịu giọng “Thận khanh ca ca việc gì phải khổ thế này? Xét cho cùng thì sức khỏe của bản thân vẫn là quan trọng nhất”.


Bùi Kim Tự ngoảnh mặt qua nhìn, hờ hững nói “Lẽ nào ngay đến một cơ hội thay cha thỉnh tội mà Điềm quân cũng không chịu cho tần thị ư?”.


Tư Đồ Gia Cẩn cười dài “Sao lại thế được! Ta chỉ lo Thận khanh ca ca quỳ mãi như thế chỉ là tốn công thôi. Nếu mà ngươi quỳ mãi mà xảy ra chuyện gì, sau này có người vu hãm bản cung, Thận khanh làm sao đứng ra nói giúp một tiếng chứ?”. 


Hô hấp của Bùi Kim Tự dồn dập vì tức giận. Đúng lúc này An Dật bước tới, khom người nói “Lệnh chủ, Hoàng thượng đang đợi lệnh chủ trong kia đấy”.


Tư Đồ Gia Cẩn nhìn Bùi Kim Tự, ôn tồn nói “Trời lạnh quá, ca ca cẩn thận kẻo lại đổ bệnh đấy, giờ bản cung sẽ đi cầu xin Hoàng thượng giúp ngươi một tiếng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play