Đổng Đan Nguyệt có thể tránh tiếp xúc nhưng Bùi Kim Tự thì chưa chắc như vậy. Đổng thị mang thai hắn tuy rằng không cao hứng nhưng dù sao cũng là người thuộc phe mình, lại thầm nghĩ nếu có thẻ lấy được sự sủng ái của Hiên Viên Dự mà thăng lên hai cấp, đứa nhỏ trong bụng Đổng thị do hắn nuôi dưỡng thì sẽ oai đến nhường nào, vậy nên khí thế cũng muốn vượt qua Tư Đồ Gia Cẩn, mang tâm cao khí ngạo tới gần.
Lam Hi Thần chú ý thấy kẻ thích gây rối đã đến, nhíu chặt mày rồi không để ý nữa bỏ qua một bên tầm mắt. Bùi Kim Tự thấy thế tức giận, lúc sau giả lả cười "Nhân quả báo ứng là tuần hoàn, có người cho rằng chính mình có thể một bước lên trời lại không được vui mừng bao lâu, cũng đúng, chuyện mang thai này làm sao có thể rơi trên đầu nam tử, dù có là Lân nhi đi chăng nữa? Ấy xem ra cũng là vô phúc! Chỉ sợ hằng ngày hầu hạ Hoàng thượng cũng khó a!".
Lam Hi Thần trong lòng cực kỳ không thoải mái, muốn mở miệng nói mấy câu lại bị Tư Đồ Gia Cẩn cướp lời "Thận quý khanh thật là người tâm tư tinh tế! Có điều cái tâm tư tinh tế này của ngươi mà nói những lời vừa rồi, chỉ sợ Hoàng thượng và Thái thị biết được sẽ không vui đâu, nhất là Thái thị đó, sẽ cho là ngươi mạo phạm nha".
Bùi Kim Tự phát giác mình giận quá mất khôn mà lỡ lời. Tư Đồ Gia Cẩn cũng không thèm quan tâm, ngay sau đó cười xoay người tính rời đi. Bùi Kim Tự thấy đối phương không phản ứng mình tức giận giậm chân rời đi, mà lúc này Đổng Đan Nguyệt đã đến gần phía Bùi Kim Tự, cô ta ra hiệu ánh mắt với Bùi Kim Tự. Giống như đã có chuẩn bị từ trước, hắn hiểu ý liền quay lại hướng Tư Đồ Gia Cẩn đi đến.
Lam Hi Thần ngẫm nghĩ, Bùi Kim Tự đó vài lần qua thăm dò chính là muốn nhằm vào Tư Đồ Gia Cẩn, cho nên lặng im xem Tư Đồ Gia Cẩn lạnh giọng đối phó, hắn nói "Thận quý khanh tiến cung mấy năm, lâu quá nên quên mất quy củ rồi sao?".
Bùi Kim Tự dừng bước, mặt trở nên trắng bệch "Tần thị thế nhưng lại bị Điềm quân giáo huấn, còn không phải chỉ được Hoàng thượng sủng ái mấy ngày sao? Thế nào, sủng hạnh lâu như vậy mà vị trí còn không lên thêm được một cấp, thật là làm khó Điềm quân ngươi mỗi ngày không ngừng hầu hạ Hoàng thượng. Phải chăng Điềm quân đã làm việc gì chọc giận long nhan, cho nên đại phong vừa rồi mới trở thành câu chuyện đàm tiếu của lục cung?".
Nói xong còn châm chọc cười. Triệu Thanh nghe không lọt tai, nhíu mày toan tiến lên thì Tư Đồ Gia Cẩn đã nhanh hơn, bước lên trước một bước hướng tới cho Bùi Kim Tự một cái tát nảy lửa.
Một tiếng "Chát" vang dội mang đến sự chú ý của những phi thị chung quanh. Nhìn đến Tư Đồ Gia Cẩn đầy mặt tức giận, Hoàng quý phi liền phái người thăm dò tin tức. Bùi Kim Tự liền ôm mặt khóc nháo "Tần thị chẳng qua là hỏi thăm Điềm quân một tiếng, vậy mà Điềm quân liền nói tần thị không có giáo dưỡng, làm lơ hậu cung lễ giáo, cho tần thị một...một tát".
Lam Hi Thần bây giờ mới kiến thức qua như thế nào là vô sỉ, lật ngược phải trái, so cùng Mạnh Dao ngày trước có thể nói là hơn gấp mấy lần. Nhìn đến Bùi Kim Tự kia vẻ mặt ủy khuất cùng bộ dáng Đổng Đan Nguyệt bất mãn, Triệu Thanh thay Tư Đồ Gia Cẩn đánh gia tình hình, Tư Đồ Gia Cẩn cư nhiên không hề yếu thế mà cười lạnh "Thận quý khanh, không làm chuyện trái với lương tâm liền không sợ quỷ đến gõ cửa, ngươi có dám ở trước các vị phi thị thể rằng Điềm quân khi dễ ngươi hay không?".
Bùi Kim Tự không thể tưởng tượng được Tư Đồ Gia Cẩn sẽ dùng đến chiêu này đâm ra có chút khiếp đảm. Đổng Đan Nguyệt thấy vậy liền chống hông ưỡn bụng tiến lên "Điềm quân, đây là ngươi không đúng rồi. Ai không biết ngươi so với Thận quý khanh địa vị cao hơn, nhưng đừng có lấy phân vị Quân tam phẩm đi áp bức người khác!".
Dù sao cô ta hiện tại cũng là phi Tam phẩm cùng Tư Đồ Gia Cẩn ngang hàng, lại ỷ vào cái bụng quý của mình cho nên cảm thấy cần phải ra oai để rửa mối nhục ngày trước.
Tư Đồ Gia Cẩn liếc cô ta một cái, bình thản hỏi ngược lại "Nga, ý của Nhu phi là Thận quý khanh dù có mở miệng dĩ hạ phạm thượng thì bản cung không được giáo huấn? Vậy tức là nếu bây giờ Thận quý khanh có vũ nhục ngược lại ngươi thì ngươi cũng xem như không có gì đi? Nhu phi tỷ tỷ thật là rộng rãi nha!"
Dĩ hạ phạm thượng, đây chính là tội tương đương với tội khi quân. Mọi người đều nhìn về phía Bùi Kim Tự, hắn ta toàn thân run rẩy. Lý Giao Nghi lúc này đứng ra nói với Lâm Hà Uyên đang chậm rãi đi tới "Hoàng quý phi nương nương, Thận quý khanh lật ngược phải trái, thỉnh nương nương nắm rõ".
Không đợi Lâm Hà Uyên mở miệng, Bùi Kim Tự đã vội lên tiếng "Đức phi tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại cùng Điềm quân có thể thông đồng vu hãm tần thị như vậy được chứ?".
Lam Hi Thần đến lúc này đã không nhịn nổi mà căm tức nhìn Bùi Kim Tự, khỏi phải nói Tư Đồ Gia Cẩn hiện lửa giận trong lòng đã kích phát nắm tay siết lại chuẩn bị vươn lên đánh người, Triệu Thanh thấy tình hình không ổn liền tiến lên lôi kéo Tư Đồ Gia Cẩn qua một bên, nói "Hoàng quý phi nương nương, không chỉ riêng Đức phi mà thần thị cũng chính tai nghe thấy Thận quý khanh bôi nhọ Điềm quân, còn nói cái gì mà hầu hạ Hoàng thượng thật khó xử cho Điềm quân.......".
Lâm Hà Uyên nghe xong sắc mặt nháy mắt biến đen. Hầu hạ Hoàng thượng khó xử? Loại lời nói này mà một nam thị nho nhỏ dám nói ra sao? Không nói một lời, cô ta xoay người cho Bùi Kim Tự cái tát. Bùi Kim Tự trợn tròn mắt kinh ngạc, ôm mặt rưng rưng "Nương nương, vì sao lại đánh tần thị?".
Lâm Hà Uyên trừng mắt "Đây là bản cung dạy dỗ ngươi, để cho ngươi ghi nhớ: sau này mà có diễm phúc được hầu hạ Hoàng thượng thì cũng không thấy hổ thẹn khi hôm nay xem chuyện đó là khó xử".
Bùi Kim Tự vội phân bua "Hoàng quý phi nương nương, tần thị bị oan! Xin nương nương minh bạch! Người hãy làm chủ cho tần thị a! Từ sự kiện lần trước tới nay tần thị vẫn luôn cẩn tuân bổn phận cũng không có làm chuyện gì khác người, như thế nào dám bôi nhọ Điềm quân, nếu chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng, không phải là nói chúng ta liên hợp khi dễ Điềm quân hay sao? Hoàng thượng như thế nào cao hứng được?".
Trữ Di cung chủ vị được Hoàng đế sủng ái hậu cung ai chẳng biết, ngoại trừ chuyện không tấn phong thêm chức vị ra thì sự sủng ái của Hoàng đế chỉ có tăng chứ không giảm. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Lâm Hà Uyên cực kỳ khó chịu dẫn đến hiện tại tức giận nhìn Tư Đồ Gia Cẩn, khí thế nghiêm nghị nói "Chuyện này Điềm quân cũng không phải là không có sai, ngươi thân là Quân vị sao có thể ra tay áp bức kẻ khác dưới cấp?".
Tư Đồ Gia Cẩn cười lạnh "Ý của Hoàng quý phi là bản cung khi dễ Thận quý khanh?".
Lâm Hà Uyên nhướn mày "Chẳng lẽ không phải!".
Tư Đồ Gia Cẩn câu miệng cười nhạt, bước chân tới gần Bùi Kim Tự. Hắn có chút khiếp đảm định lùi ra sau nhưng không được, Tư Đồ Gia Cẩn đã bắt lấy tay Bùi Kim Tự, âm trầm nói "Tới! Ngươi tới nói cho Hoàng quý phi nương nương cùng chư phi thị biết bản cung như thế nào khi dễ ngươi, có phải hay không như những gì Nhu phi nói, ỷ vào địa vị cao, chó cậy thế chủ khi dễ ngươi? Nói mau! Đừng để bản cung mất kiên nhẫn!".
Tư Đồ Gia Cẩn lần đầu rống giận, Lam Hi Thần còn thấy sợ nói gì đến Bùi Kim Tự sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất xin tha "Điềm quân tha mạng! Là tần thị vô tri! Tần thị đáng chết! Tần thị không nên dây vào chọc giận Điềm quân, không nên mở miệng nói bậy chọc giận Điềm quân".
Lâm Hà Uyên chớp ngay "Điềm quân, Thận quý khanh đã bị ngươi dọa sợ đến thế ngươi còn dám nói là ngươi không khi dễ người khác, còn dám giảo biện?".
Tư Đồ Gia Cẩn sẵn giọng "Hoàng quý phi nương nương, Hoàng thượng để tỷ quản lý lục cung, thế mà nương nương lại không phân biệt phải trái, không rõ lý lẽ, rõ ràng là Bùi Kim Tự này sai, ngươi lại đem chuyện này vu hãm lên người của thần thị, Văn thần và Đức phi? Sao nương nương không hỏi Thận quý khanh có nguyện đem tính mạng mình ra đảm bảo rằng vừa rồi hắn là nói dối? Nếu như là hắn nói dối, vậy Hoàng thượng thật là thất vọng khi biết nương nương quản lý lục cung không tốt đấy!"
Lâm Hà Uyên thấn thần nhìn Tư Đồ Gia Cẩn, lại trừng mắt nhìn Bùi Kim Tự "Thận quý khanh, ngươi còn không biết tội?".
Đổng Đan Nguyệt không cam tâm "Nương nương, người cũng thấy vừa rồi chính là Điềm quân cho Thận quý khanh cái tát...".
Lâm Hà Uyên hướng Đổng Đan Nguyệt gạt ngang "Câm miệng!". Trong lòng lại mắng đều là tại tên tiện nhân này mới gây nên chuyện đáng chê cười, hiện tại thế nhưng còn dám làm cô ta mất uy thế.
Bùi Kim Tự thấy Lâm Hà Uyên bất mãn, vội vàng tiến lên lôi kéo gấu áo Tư Đồ Gia Cẩn "Điềm quân, tần thị vô tri, cầu Điềm quân trách phạt. Vạn lần mong Điềm quân đừng đem chuyện này bẩm cho Hoàng thượng biết. Cầu Điềm quân......".
Lam Hi Thần thấy bộ dáng hắn quỵ lụy như vậy, liền có chút mềm lòng nói với Tư Đồ Gia Cẩn "Ta thấy hay là bỏ qua đi, dù sao ngươi cũng đã cho hắn cái tát cảnh cáo rồi còn gì?".
Tư Đồ Gia Cẩn đại khái là thật sự tức giận, không để lời của Lam Hi Thần vào tai mà hung hăng ném tay Bùi Kim Tự ra, sau đó xoay người rời đi. Bùi Kim Tự thấy vậy vội vàng chạy lên kéo người, lại không ngờ trượt hòn đá dưới chân, cả người rớt vào dưới ao sen, mà xui thay Đổng Đan Nguyệt ở gần Bùi Kim Tự nhất cũng thật bất hạnh té theo.
"A!".
Bên cạnh hồ sen, toàn bộ người vây xem đều bị dọa sợ, Lý Giao Nghi vội vàng kích động la lớn "Còn không mau chạy đi cứu người?" dọa tới đám cung nữ, nô tài kinh hoảng thất thố. Chính là hồ sen này không cạn, hơn nữa cả đám đều không biết bơi, chỉ có thể nhìn hai người Bùi Kim Tự cùng Đổng Đan Nguyệt kêu cứu thất thanh.
Lam Hi Thần thấy Bùi Kim Tự rơi xuống nước đầu tiên là cả kinh, mà sau khi thấy Đổng Đan Nguyệt cũng rơi theo, kinh dị biến thành lo sợ. Tư Đồ Gia Cẩn hôm nay quá mức nổi nóng, chỉ e hắn xác thực muốn đám người này chết đuối trong hồ, chính là nghĩ đến nếu như vậy chết thật, y cũng chẳng được yên. Nghĩ vậy liền không nói một lời đi đến bên hồ sen.
Thúy Quả vội chạy theo hỏi "Lệnh chủ chờ nô tỳ với! Người định làm gì vậy? Ối đừng! Lệnh chủ.......".
Lâm Hà Uyên kinh ngạc nhìn Tư Đồ Gia Cẩn nhảy vào trong hồ sen, trong đầu một ý niệm chính là y không muốn sống nữa. Triệu Thanh cùng Lý Giao Nghi biến sắc, sau đó hô to "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau cứu người?".
Bọn cung nữ nô tài đều hận không thể nhảy xuống hồ sen cứu người, chính bọn họ căn bản không biết bơi, nếu mà cứ như vậy nhảy xuống, chỉ sợ còn phiền phức thêm.
Lý Giao Nghi thấy Tư Đồ Gia Cẩn đã bơi tới chỗ Đổng Đan Nguyệt, vừa hay lại trông thấy một nhóm cẩm y vệ đang tuần tra gần đó, liền kinh hô "Đinh đại nhân, mau tới giúp cứu người".
Trong lúc cấp bách, Lam Hi Thần cũng không rõ người họ Đinh kia mặt mũi ra sao, chỉ thấy được dáng người khác cao, đầu mục tiêu sái nhảy xuống hồ tiếp ứng cứu Bùi Kim Tự lên. Triệu Thanh thấy Tư Đồ Gia Cẩn đang dần lôi Đổng Đan Nguyệt lên bờ liền quát "Thất thần ở đó làm gì? Còn không nhanh kêu thái y tới?".
Thúy Quả thật lo lắng cho chủ nhân, lúc sau nhìn thấy chủ nhân nhà nàng cứu vớt được Đổng Đan Nguyệt lên bờ liền vội vàng đi nâng y dậy, lo lắng hỏi "Lệnh chủ có sao không?".
Lam Hi Thần phất phất tay, sắc mặt đã trở nên trắng bệch "Không sao, bọn họ...bọn họ thế nào rồi?".
Bùi Kim Tự cùng Đổng Đan Nguyệt xem như may mắn, phun nước ra liền tỉnh lại, Lam Hi Thần còn không kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe Tư Đồ Gia Cẩn ở trong đầu mắng "Lam Hi Thần! Ngươi đúng là ngu ngốc!", liền sau đó lại thấy Đổng Đan Nguyệt chỉ vào mình "Ngươi nhất định muốn mưu sát bản cung!".
Triệu Thanh quát "Nhu phi, không được nói bậy! Điềm quân cứu các ngươi sao có thể nói là hại các ngươi?".
Lâm Hà Uyên làm bộ thở dài "Văn thần, lời này khó nói. Lúc ấy tình huống hỗn loạn khó bảo toàn sẽ không có người có tâm tư riêng".
Triệu Thanh nói "Nương nương đây là ngươi không đúng rồi, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy chính tự mình Thận quý khanh không cẩn thận liên lụy Nhu phi cùng té xuống hồ sen, như thế nào bây giờ lại nói Điềm quân làm sai?".
Mã Sài An vẫn luôn không hé răng cũng nói "Không sai! Nhu phi, Điềm quân hảo tâm cứu ngươi, ngươi cũng không thể vong ân phụ nghĩa vu hãm Điềm quân!". Đổng Đan Nguyệt bị dồn một tràng, bây giờ cũng không dám mở miệng nói bậy nữa.
Ngọc Hiền phi Chung Tuyết Linh thấy không khí thoáng im lặng, thừa dịp Lâm Hà Uyên vận khí chuẩn bị xuất chiến một lần nữa nói trước "Hoàng quý phi nương nương, nơi này cách Cầm Ương điện của thần thiếp không xa. Nhu phi muội muội hiện đang có thai trong người, vì hoàng tự vẫn là nên đi Cầm Ương điện để ngự y hội chẩn rồi nói sau".
Đổng Đan Nguyệt nghe thấy chuẩn bị hội chẩn, ngay lập tức đổi hẳn thái độ, làm bộ suy yếu nói "Thần thiếp không đáng ngại, làm phiền Hiền phi tỷ tỷ lo lắng".
Khiêm quân Hoàng Mộc Khản không cho là đúng "Nhu phi, ngươi rơi xuống nước thật lâu sao có thể không đáng ngại? Yên tâm đi, Hiền phi đã sai người báo cho Hoàng thượng cùng thái y, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã qua Cầm Ương điện chờ rồi. Hoàng quý phi nương nương, thần thị cho rằng vẫn là nhanh chóng mang Nhu phi tới đó, đỡ phải gây ra cái sai lầm gì, Hoàng thượng cũng không phải bất an".
Hoàng Mộc Khản bình thường lãnh đạm ít nói nhất trong các phi thị cũng đã mở miệng rồi, Lâm Hà Uyên làm sao có thể mặc kệ chuyện này, huống chi bây giờ Đổng Đan Nguyệt thân mang long tự, cô ta không thể làm gì sai sót, liền ra lệnh "Người tới, hộ tống Nhu phi đi Cầm Ương điện".
Lâm Hà Uyên nói xong liền một đường rời đi, các phi thị khác tuy rằng muốn về cung mình nhưng nghĩ đến lát nữa Hoàng thượng sẽ đến bên kia, chỉ có thể rẽ hướng sang Cầm Ương điện.
Lam Hi Thần không có biện pháp, chuyện này ít nhiều cùng mình có quan hệ, không không muốn đi cũng phải đi, đành phải mặc bộ đồ ướt át này chịu Tư Đồ Gia Cẩn càm ràm mà đi Cầm Ương điện.
Trong Cầm Ương điện, Đổng Đan Nguyệt vừa nằm trên giường đã thấy Hiên Viên Dự cùng thái y đến nội điện, chúng phi thị quỳ lạy hành lễ.
"Bình thân cả đi".
Hiên Viên Dự liếc nhìn Lam Hi Thần một cái sau đó tiến lên tới gần Đổng Đan Nguyệt, lạnh lùng ra lệnh "Lưu thái y, ngươi đi xem Nhu phi, nàng có thai lại rơi xuống hồ sen, nhất định phải toàn lực bảo toàn thai nhi trong bụng".
Đổng Đan Nguyệt run rẩy, Hiên Viên Dự ý cười càng lúc càng lạnh, Lưu thái y vội vàng lãnh chỉ hành động tới gần Đổng Đan Nguyệt bắt mạch, cô ta sợ hãi như một con thú hoang bị dồn vào bẫy, kịch liệt rút tay trở về.
Hiên Viên Dự lớn tiếng "Nhu phi, vì sao cố tình không cho thái y xem bệnh? Chẳng lẽ nàng không lo cho nhi tử trong bụng sao?".
Đổng Đan Nguyệt lắp bắp nói không nên lời "Thần..... thần thiếp......".
Hiên Viên Dự không đợi cô ta nói một câu hoàn chỉnh, trực tiếp kéo cổ tay của cô ta ra đặt lên thành giường, ra lệnh cho thái y tới bắt mạch. Trong lúc đó, hắn vẫn không quên hỏi "Đức phi, nàng tới nói cho trẫm biết đây là có chuyện gì?".
Không phải dò hỏi Hoàng quý phi mà là Đức phi? Hiên Viên Dự làm vậy hẳn là đã biết cái gì đó, cho nên mới nâng Lý Giao Nghi lên để hạ Lâm Hà Uyên xuống một chút.
Lý Giao Nghi tuy rằng trong lòng ngạc nhiên nhưng rất nhanh nghiêm túc bẩm báo "Hồi Hoàng thượng, chẳng là lúc hội tụ ở Uyển Phương viên, Thận quý khanh lỡ lời nói mấy câu xúc phạm Điềm quân, sau đó xảy ra một chút xô xát, chỉ thấy Thận quý khanh rơi xuống hồ sen, ngay sau đó Nhu phi cũng rơi xuống, tình huống nguy cấp vẫn là có Điềm quân xả thân cứu người".
Hiên Viên Dự cuối cùng minh bạch vì sao Tư Đồ Gia Cẩn lại ướt như chuột lột như thế, nguyên lai là.... hắn đầy mặt tức giận, Lâm Hà Uyên kinh hồn tán đản, cúi đầu mở miệng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói việc này đối với Điềm quân cũng không thoát khỏi liên can".
Hiên Viên Dự chừng như không có nghe cô ta nói mà nhìn về phía Tư Đồ Gia Cẩn, cùng lúc Lam Hi Thần cũng nhìn qua hắn, hai người cho nhau ánh mắt, hắn hỏi "Điềm quân, ái thị không sao chứ?".
Lam Hi Thần thấy hắn không truy cứu liền âm thầm thở phào, đáp "Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thị không sao cả".
Một màn này làm cho chúng phi thị không ít thì nhiều cũng nổi cơn ghen tỵ. Hiên Viên Dự chợt nghe vị thái y kia thầm kêu một tiếng, đang tính quay qua kêu hắn khám cho Tư Đồ Gia Cẩn nhưng lại trông thấy sắc mặt kinh hãi của lão, liền lạnh lùng hỏi "Thế nào? Đứa bé trong bụng Nhu phi có ổn không?".
Lưu thái y cuống quít quỳ xuống nói “Hoàng thượng thứ tội.” Nói xong dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, lắp bắp trả lời “Vi thần vô năng. Nhu phi nương nương.... nương nương...... nương nương...….” lão nói liên tiếp ba lần chữ ‘nương nương…’ mới phun ra được nửa câu sau “… không hề có thai!”.
Một câu nói ra, bốn bề đều kinh động.
Trong lòng Lam Hi Thần đột nhiên lạnh toát, chỉ thấy Đổng Đan Nguyệt sắc mặt trắng bệt như tờ giấy, một tay ôm vào bụng dưới một tay chỉ hướng Luu thái y quát “Ngươi nói bậy! Hài tử đang ở trong bụng bản cung như thế này mà ngươi bảo ta không có thai là sao?”.
Lâm Hà Uyên lên tiếng "Nhu phi muội muội đợi một chút, đừng sốt ruột, có thể là thái y chẩn đoán lầm cũng không chừng”.
Lưu thái y dập đầu “Vi thần không phải là thần y nhưng xưa nay rất cẩn thận. Nếu Hoàng thượng nghi ngờ, xin Hoàng thượng hãy cho thỉnh một thái y khác đến để thẩm định. Vi thần xin lấy tính mạng ra đảm bảo, Nhu phi nương nương không hề có thai. Không biết vị thái y nào khám chữa bệnh mà lại nói là có”.
Sắc mặt Hiên Viên Dự gượng gạo như sắt, lạnh lùng phun ra mấy câu “Không phải sợ, khanh đã theo hầu trẫm từ nhỏ, trẫm tất nhiên thừa biết năng lực của khanh. Những chuyện qua mặt quân vương hòng tranh sủng này còn thiếu sao?”.
Đổng Đan Nguyệt vốn trên mặt không còn chút huyết sắc, nghe Hiên Viên Dự nói như vậy, thoáng chốc thân thể mềm nhũn cơ hồ muốn tê liệt ở trên giường.
Việc đã đến nước này, rõ ràng là cô ta không mang thai, chỉ là không biết việc này là do chính cô ta trù tính hay bị người khác hãm hại. Nhưng lấy tính cách của cô ta mà nói, vì muốn được sủng ái mà lại nghĩ ra hạ sách này thì cũng không phải là không có khả năng.
Trên trán Hiên Viên Dự nổi gân xanh, môi gắt gao nhấp thành một đường, quát lớn “Đổng thị to gan! Ngươi cho trẫm là kẻ ngốc mà lừa gạt sao?”.
Mọi người thấy vậy biết là Hiên Viên Dự đang nổi giận nên vội đồng loạt quỳ xuống, không ngừng hô "Hoàng thượng bớt giận".
Đổng thị hoảng sợ vạn phần, tay chân luống cuống bò xuống giường, dập đầu thùm thụp, nói "Hoàng thượng tha tội! Thần thiếp biết lỗi rồi! Cũng chỉ vì thần thiếp nhất thời nông nổi mới to gan như vậy, cầu Hoàng thượng tha mạng, cầu Hoàng Thượng tha mạng...".
Hiên Viên Dự khẩu khí lạnh lẽo như băng tuyết "Trẫm thấy ngươi kiêu căng khó trị, nếu không phải vì rơi xuống nước là lộ chuyện, không biết ngươi còn muốn dấu trẫm tới khi nào?!" Một tiếng chụp bàn làm Đổng thị sợ tới mức không ngừng cầu xin tha thứ "Thần thiếp biết tội, Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng...".
Hiên Viên Dự nhìn sang Lâm Hà Uyên "Việc hồ sen trẫm sẽ cho điều tra kỹ lại nhưng trước hết, Hoàng quý phi, nàng thân là người chưởng quản lục cung lại không biết phân rõ thị phi ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, trẫm mệnh lệnh nàng cấm đoán một tháng trong Phượng Nghi cung".
Lâm Hà Uyên biết chính mình phạm sai lầm liền ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai "Thần thiếp biết tội, thần thiếp về sau chắc chắn tuân thủ bổn phận", còn không quên cực lực khuyên giải “Hoàng thượng muốn trách móc Nhu phi hay thần thiếp, thần thiếp đều không dám biện giải, nhưng xin Hoàng thượng bảo trọng long thể, điều đó quan trọng hơn”.
Hiên Viên Dự không để tâm mà hướng Lý Giao Nghi nói "Trong lúc Hoàng quý phi bị cấm đoán, chuyện Tây Khu sẽ do Đức phi toàn quyền quyết định, Đông khu vẫn như cũ là Văn thần, đồng thời....." hắn đứng dậy, đỡ Tư Đồ Gia Cẩn lên, ngữ khí dịu lại đôi chút "Trẫm hy vọng hai ngươi có thể chỉ bảo một chút cho Điềm quân, ba ngươi cùng nhau trợ lực tạm thời quản lý lục cung".
Trong khi Lam Hi Thần còn đang bàng hoàng, mọi người đều trố mắt nhìn y, Triệu Thanh cùng Lý Giao Nghi đã vội đáp "Thần thiếp/ thần thị tuân chỉ".
Hiên Viên Dự nhìn về phía Bùi Kim Tự khiến cho gã toàn thân mồ hôi lạnh, lại nói "Thận quý khanh, ngươi liên tiếp phạm thượng không biết hối cải, hạ cấp xuống làm khanh, cấm đoán ba tháng, nếu tại phạm..."
Bùi Kim Tự lập tức khấu đầu xin tha"Thần thị không dám! Thần thị không dám!".
Hiên Viên Dự buông tha cho Bùi Kim Tự, cuối cùng nhìn về phía Đổng Đan Nguyệt, cô ta cũng biết lần này mình xong đời, bĩnh tĩnh nghe Hiên Viên Dự nói "Đổng thị khi quân phạm thượng, tội đáng ngũ mã phanh thây, somg trẫm nghĩ tới tình nghĩa tước nay ngươi hầu hạ mà khoan hồng một chút. Người tới! Đem Đổng thị tước bỏ phong hào và địa vị, giáng xuống làm thứ dân, biếm vào lãnh cung".
Biếm lãnh cung? Này vẫn là lần đầu tiên từ lúc xuất hiện tới giờ,Lam Hi Thần thấy Hiên Viên Dự dùng hình phạt này. Hiên Viên Dự nói vài câu giáo huấn liền cho mọi người lui ra.
"Điềm quân ở lại".