Sau đó thì cất bước rời đi, để lại hắn ta một mình giữa gió sương. Lam Hi Thần tuy không tán đồng hành động này nhưng cũng không nói gì. Vừa mới bước vào Duệ Đức điện, Hiên Viên Dự đang ngồi phê duyệt tấu chương đã đưa tay vẫy y lại, khẽ cười, nói “Hoán nhi làm trẫm phải đợi lâu quá!”.
Lam Hi Thần cất giọng dịu dàng “Thấy Thận khanh quỳ ngoài kia đáng thương quá, thần thị liền khuyên huynh ấy mấy câu”.
Hiên Viên Dự khẽ “hừ” một tiếng, không vui nói “Hắn ta chẳng chịu nghe đâu. Trong lòng hắn ta lúc này chỉ có gã phụ thân chẳng ra gì kia thôi. Trẫm đã cho lão làm tri phủ, thăng quan cho lão, thế mà lão lại không biết nghĩ tới ân đức của trẫm, còn làm trẫm mất mặt”.
Lam Hi Thần rót một tách trà đưa cho hắn “Hoàng thượng chớ nên tức giận. Bùi đại nhân có tệ đến mấy thì cũng chỉ là chuyện của ông ta, không liên quan gì tới Thận khanh. Hoàng thượng hãy bảo hắn đứng dậy đi!”.
Hiên Viên Dự nhướn mày “Trẫm cũng đâu có muốn trách phạt gì Thận khanh, là hắn tự mình quỳ ở đó muốn chịu tội thay cha đó thôi. Thật chẳng ra thể thống gì cả!”.
Lam Hi Thần nói “Thận khanh đã hai ngày nay không ăn không uống gì rồi, hơn nữa còn không ngủ không nghỉ, Hoàng thượng không sợ Thận khanh xảy ra chuyện ư?”.
Hiên Viên Dự chau mày một lúc rồi gọi An Dật tới, ra lệnh “Ngươi đi nói với Thận khanh: Trẫm bây giờ mới chỉ giam Bùi Kỷ lại, nếu hắn còn cầu xin nữa, trẫm nhất định sẽ giết ông ta”.
Đợi An Dật đi rồi, Hiên Viên Dự mới dịu giọng "Hoán nhi, trẫm đau đầu!".
Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, hiếm khi thấy hắn bày ra bộ dáng mệt mỏi ủ rũ như trẻ con bị bắt học một đống sách, vừa vui vừa xót đi tới giúp hắn xoa đầu, thầm nghĩ nếu tình huống này có thể xảy ra ngoài đời thực thì tốt biết mấy. Trong lúc vô tình, y nhìn thấy Hiên Viên Dự đọc một bản tấu chương thì nhớ đến chuyện của Hiên Viên Khê, thêm Tư Đồ Gia Cẩn thúc bách cho nên y mới dè dặt hỏi "Du lang, thần thị to gan hỏi mấy câu có được không?".
Hiên Viên Dự vừa ngửa đầu đọc tấu chương vừa thong thả đáp "Là chuyện gì?".
Lam Hi Thần nói "Thần thị nghe nói gần đây chiến sự ở Bắc Hạ không tốt, có phải không?".
Hiên Viên Dự thoáng trầm mặt, Lam Hi Thần thấy hắn hình như không được vui liền vội quỳ xuống thỉnh tội "Thần thị to gan xen vào triều chính, xin Hoàng thượng thứ tội".
Hiên Viên Dự nâng tay ra đỡ y đứng lên, cười nhẹ "Không sao! Là Thừa tướng nói với Hoán nhi à?".
Lam Hi Thần gật đầu "Mấy hôm trước nhị ca đến thăm, có nói sơ qua một chút, nhị ca không tiện hỏi thẳng trên triều, thần thị lo lắng Du lang ưu phiền cho nên mới cả gan hỏi".
Hiên Viên Dự khép lại tấu chương trên tay, thần sắc lộ rõ vẻ mệt mỏi, cố gượng cười "Để Hoán nhi lo lắng lại còn phiền tới chỗ của Thừa tướng, thật là làm trẫm hổ thẹn".
Lam Hi Thần lắc đầu "Nhị ca và thần thị đều là thần tử của Du lang, vì quân lo âu cũng là chuyện thường".
Hiên Viên Dự nhích người một chút tạo khoảng trống không lớn trên long ỷ, sau đó kéo y ngồi xuống bên cạnh, cất giọng hòa nhã "Thừa tướng một lòng tận trung, ái thị một lòng thấu đáo, trẫm có một nhà vợ như thế thì còn gì may mắn hơn nữa?".
Lam Hi Thần hơi sửng sốt, bật thốt lên hỏi "Nhà vợ?".
Hiên Viên Dự nói bằng giọng hết sức ôn tồn "Không phải vậy sao? Ái thị là thê tử của trẫm, Thừa tướng nghiễm nhiên là thê huynh* của trẫm. Chúng ta chính là người một nhà".
Lam Hi Thần nghe đến hai chữ "thê tử" kia, mặt mũi đều nóng bừng, cũng không biết là có đỏ lên như tôm luộc hay không nữa, trong bụng giống như có hàng ngàn con bướm đang hay lượn. Nhưng sau đó nghĩ lại, dù sao đây cũng chỉ là "mộng" mà thôi, có vui mấy, bước ra khỏi thế giới ảo này, mọi thứ cũng như sương như khói tan biến, thêm nữa.....
"Thần thị không dám nhận nổi hai chữ "thê tử" kia của Hoàng thượng, thần thị chỉ là một nam thị nhỏ nhoi, đâu có phúc được như Hoàng quý phi do Hoàng thượng thi hành đại lễ đón rước của một chính cung Hoàng hậu".
Lam Hi Thần còn chưa kịp nói gì thì Tư Đồ Gia Cẩn đã cướp lời mà nói một tràng, y liền không vui nói với hắn "Làm gì thế? Ta còn chưa hỏi hắn chuyện ngươi muốn biết đâu".
Tư Đồ Gia Cẩn hậm hực "Đợi ngươi hỏi thì có khi đến ngày mai cũng chưa hỏi được, ngươi chỉ biết bây giờ lo tận hưởng tình cảm, đủ thấy không có tâm trí làm rồi. Để ta tự mình hỏi cho nhanh!".
Hiên Viên Dự không biết hai người đang đấu tranh ngầm mà lắc đầu, khẩu khí có tia đông cứng không đổi "Hoàng quý phi, trẫm đã từng xem nàng ấy là thê tử. Nhưng có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, trẫm đã sai rồi. Thê tử, không phải người cứ trải qua một thoáng say mê thì được xem là thê tử".
Tư Đồ Gia Cẩn không muốn nghe tiếp mà đi luôn vào vấn đề "Hoàng thượng, lần trước nghe nhị ca nói quân địch đang gây rối ở biên giới Bắc Hạ.....".
Hắn còn chưa nói hết, Hiên Viên Dự đã chậm rãi cắt ngang "Hoán nhi, sao lại gọi trẫm sai từ ngữ như vậy?".
Tư Đồ Gia Cẩn đang sốt ruột cho nên bất đắc dĩ phải gọi "Du lang" rồi nói tiếp "Nhưng thần thị cũng biết một chút, nơi đó địa hình dễ thủ khó công, hẳn là phải có kẻ từ bên trong Đại Thành truyền tin ra ngoài".
Hiên Viên Dự nhìn y một lúc rồi cầm tay khen ngợi "Không hổ là nhi tử thái sư, là ái thê của trẫm, cầm kỳ thi họa chẳng những tinh thông mà còn am tường cả chính sự, nếu trẫm biết đến Hoán nhi sớm hơn một chút thì đã đỡ vất vả rồi".
Tư Đồ Gia Cẩn không dằn được sự bực bội mà kêu "Hoàng thượng", trong khi Hiên Viên Dự thì nghĩ rằng hắn đang giận dỗi liền bật cười một tiếng, sau đó đột nhiên thở dài, gõ gõ ngón tay lên mặt quyển tấu chương "Kỳ thực, trẫm cũng nghĩ tới vấn đề đó. Nhưng biên giới Bắc Hạ xưa nay quân lực được bố trí rất lớn, tướng lĩnh trông coi cũng là do trẫm từ các ám vệ mà theo dõi, cho nên sẽ không có chuyện bọn họ ngấm ngầm tự mình tạo phản hay là sơ xuất để gian tế truyền tin. Chỉ là.....". Hắn chợt nhắm chặt mắt một lúc rồi mở ra, thần sắc trở nên lãnh đạm "Chỉ là còn một khả năng trẫm không muốn và cũng không dám nghĩ tới, đó là có người trong Hoàng thất muốn tạo phản".
Nghe đến câu cuối, cả thân người Tư Đồ Gia Cẩn chấn động dữ dội. Lam Hi Thần hồi hộp xem phản ứng tiếp theo của Tư Đồ Gia Cẩn.
Hiên Viên Dự vòng tay qua vai ôm lấy thân người đang run rẩy, ngạc nhiên hỏi "Hoán nhi, ngươi làm sao thế?".
Tư Đồ Gia Cẩn run giọng "Hoàng thượng, người có cho điều tra lai lịch gian tế chưa?".
Hiên Viên Dự chống tay áp lên nửa mặt, cất giọng trầm trầm "Không cần điều tra thì trẫm cũng biết là ai rồi. Thông thạo địa hình của Đại Thành thì chỉ có người trong Hiên Viên Hoàng thất. Gian tế này vì sao lại cung cấp thông tin cho Thừa Vu đế thích đem quân chinh chiến nhưng không thích làm bá chủ kia? Còn không phải là vì muốn mượn tay của tên bạo chúa kia hòng đoạt lấy giang sơn Đại Thành, muốn cướp lấy ngôi vị của trẫm sao? Dã tâm như vậy, ngoại trừ một trong các hoàng huynh của trẫm ra thì còn ai vào đây?".
Đến cả Hiên Viên Dự cũng nghĩ ra khả năng này, vậy thì bảy, tám phần gian tế chỉ có thể là......
Tư Đồ Gia Cẩn lạc giọng "Vậy người nghĩ là vị vương gia nào làm kẻ phản quốc như vậy?".
Hiên Viên Dự đáy mắt dần trở nên tối lại "Ngoại trừ hai vị hoàng huynh là Hàm Thuận vương và Cung Lượng vương đã chịu yên phận, còn có Nhữ Hóa vương lúc trước trẫm đích thân bình định nay cũng đã cam lòng với tước vương gia ra thì chỉ còn lại một người".
Giản Tĩnh vương, Hiên Viên Khê.
Đó là cái tên đầu tiên và duy nhất Lam Hi Thần có thể nghĩ đến, bất quá Tư Đồ Gia Cẩn cũng không thể né tránh, cho nên thần trí giống như bị ném vào một hố băng, môi thì thầm mấy máy vài chữ "Không! Không thể nào....".
Hiên Viên Dự giật mình quay sang nhìn, hỏi "Hả? Hoán nhi nói cái gì?".
Lam Hi Thần biết nếu mình mà còn yên lặng mặc Tư Đồ Gia Cẩn chủ thể thì coi như xong đời, vì vậy mà tranh thủ lấn lướt, cười trừ "Không có gì, thần thị chỉ là không tin được cùng là huynh đệ với nhau, nhưng lại có người muốn tranh đấu với Du lang như vậy".
Hiên Viên Dự miết miết cánh môi chính mình, lạnh giọng "Huynh đệ? Có lẽ năm xưa khi cuộc chiến hoàng vị nổ ra, chúng ta gần như đã từ bỏ tình huynh đệ cả rồi".
Hắn nhìn y, giọng trở nên mịt mờ "Trước giờ trẫm đã muốn buông tha cho hắn, nếu hắn có thể giống Nhữ Hóa vương biết thức thời quy hàng, trẫm sẽ xóa bỏ hiềm thủ mà lấy tình huynh đệ đối đãi, nhưng không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Trẫm khó thể tin hắn sẽ dùng cách thông đồng địch quốc để trả thù. Hoán nhi, nếu lần này trẫm cứng rắn trị tội hắn, ngươi có nghĩ trẫm tàn nhẫn không?".
Cảm thấy Tư Đồ Gia Cẩn đã không còn tinh thần chống đỡ, Lam Hi Thần liền vội nói "Thần thị tin rằng Du lang có nỗi khổ riêng, huống gì, Du lang đã nói cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này cũng không thể trách Du lang được".
Hiên Viên Dự thoáng lộ tia xúc động "Trong hoàng cung lòng người lạnh lẽo này, rốt cuộc vẫn là Hoán nhi có thể sưởi ấm trẫm". Dứt lời liền cầm tay y đứng dậy, đi tới phía trái của Long án, nơi có một tấm bản đồ đã được treo sẵn, lẳng lặng nói "Đây là bản đồ của Đại Thành, chỗ này chính là vùng Bắc Hạ, biên giới giữa Đại Thành và Thừa Vụ. Nếu đến giới hạn cuối cùng, bằng mọi giá trẫm sẽ thu phục vùng đất bên kia Bắc Hạ. Hoán nhi …” Ánh mắt hắn chuyên chú vào y, giọng càng thêm hào hùng “Năm xưa tiên đế để mất đi ranh giới trong tay, rốt cục bây giờ trẫm phải đoạt lại”.
Lam Hi Thần tươi cười như hoa xuân mới nở, vui thích vô hạn “Du lang nói vậy, thật làm cho thần thị phấn chấn quá”.
Hiên Viên Dự nắm tay của y ngày càng chặt, nhấn mạnh từng chữ “Ngoài Thừa Vụ ra còn có những nước khác nhòm ngó vào nước ta như hổ rình mồi, hàng năm đều có ý đồ xâm chiếm, cũng là tâm phúc họa lớn. Trẫm nhất định phải dẹp hoạ này, để con cháu được sống trong cảnh thái bình”.
Lam Hi Thần bất giác chấn động, vì một Nhiếp Minh Quyết như vậy, dù có là một cái hồn phách thì y đã rất lâu rồi mới thấy qua. Lần đầu hắn bày ra khí thế như vậy, chính là cũng có tâm nguyện tương đồng phải để Nhiếp thị bước lên đỉnh cao nhất, để con cháu Nhiếp thị là niềm ngưỡng mộ trong mắt huyền môn bách gia. Nhưng cũng vì hắn lòng dạ cứng rắn nên cầm tay hắn, mỉm cười nói “Thần thị tin rằng Du lang có thể làm được điều đó”.
Hiên Viên Dự ngóng nhìn y thật sâu, trong mắt có thần sắc ấm áp vô hạn "Hoán nhi, trẫm cảm ơn ngươi rất nhiều".
Lam Hi Thần cảm thấy chóp mũi cay cay, trong lòng có sự hạnh phúc đan xen cùng áy náy. Lẽ ra y không đáng nhận lời cảm ơn này của hắn, chỉ bởi vì y đã hiểu hắn quá trễ, mà hắn thì bao giờ cũng hết mực xem y là quan trọng. Cố đè nén sự xúc động quá mức sắp trào ra ở hốc mắt, Lam Hi Thần nhìn sang cảnh đêm ngoài cửa sổ, ôn nhu nói “Du lang phê duyệt tấu chương đã lâu, giờ cũng nên nghỉ ngơi một chút. Thần thị không làm phiền nữa, xin được lui về cung”.
Hiên Viên Dự kéo cổ tay Lam Hi Thần lại, kế đó đỡ y ôm vào lòng, giọng nói cùng tiếng hô hấp nhè nhẹ từng đợt từng đợt ở bên tai “Đừng đi! Tối nay, trẫm muốn Hoán nhi ở lại đây”.
Không cho Lam Hi Thần kịp có ý kiến thì Hiên Viên Dự đã bế thốc y lên đi thẳng vào nội điện, sau khi chậm rãi đặt y nằm xuống chiếc giường phủ gấm mềm mại, hắn khẽ xoa cằm y, cong khóe môi, hỏi “Vừa rồi Hoán nhi nói trẫm nên nghỉ ngơi một chút, không biết cái sự nghỉ ngơi một chút đó là như thế nào đây?".
Mắt thấy hắn cúi người xuống, Lam Hi Thần giật mình, theo phản xạ chống tay trước ngực đẩy nhẹ hắn ra, gấp gáp hô "Du lang, người đã hứa với thần thị rồi mà....".
Hiên Viên Dự khựng lại, chống tay đỡ người ở phía trên mà nhìn xuống mắt y "Vẫn còn chưa tới lúc sao?".
Lam Hi Thần lúng túng, cắn chặt môi mà gật đầu. Thấy sắc mặt hắn không được vui liền nói "Nếu.....nếu đã vậy.....thần thị không ở đây làm phiền Hoàng thượng nữa, thần thị sẽ lui về cung".
Hiên Viên Dự một tay đè lại người Lam Hi Thần đang muốn ngồi dậy, mặt khác đổi tư thế nằm cho thoải mái hơn, sau đó ngáp dài một cái, trong cặp mắt uể oải có một tia sáng rực rỡ lóe lên “Trẫm chẳng cho phép Hoán nhi đi đâu cả, cho dù ngươi không thể thị tẩm thì trẫm cũng sẽ để ngươi ở lại đây ngủ cùng”.
Lam Hi Thần áy náy “Thần thị đâu xứng để Hoàng thượng phải làm như vậy chứ!”.
Hiên Viên Dự mỉm cười kéo y tới bên mình, lại tiện tay buông màn xuống, khẽ nói “Chỉ cần trẫm sẵn lòng là đủ rồi”. Đoạn, vỗ vỗ bờ vai của y, cất giọng đầy ẩn ý "Chờ tới lúc có được, liền bắt Hoán nhi bồi ngược lại trẫm cho đến trẫm vừa lòng thì thôi".
Đêm đã về khuya, ngoài cửa sổ những vì sao đầy trời chiếu vào phòng mấy tia sáng lẻ loi nhưng tất thảy đều bị hòa tan vào giữa ánh nến dìu dịu.
Chiến sự nho nhỏ ở Bắc Hạ không đến mức khẩn cấp cho nên không ngăn được chuyến vi hành đi Thái Bình hành cung để tránh nóng theo quy định của tông triều.
Trừ Đức phi Lý Giao Nghi tự xin ở lại trong cung chăm sóc Thái thị và các hoàng tử cũng như công chúa thì Hoàng quý phi và hầu hết phi thị khác cùng một vài vị bá quan có địa vị cao đều theo đoàn ngự giá, cá biệt là Bùi Kim Tự cũng được lệnh theo hầu. Sau khi bị Hiên Viên Dự trách tội, hắn ta đã ngoan ngoãn hơn trước.
Hiên Viên Dự sai người tu sửa Toàn Anh quán, ban cho Tư Đồ Gia Cẩn làm nơi ở. Nơi đó không những thời tiết mát mẻ mà còn rất gần với Thủy Lục Hạ Hà điện của Hoàng đế.
Không chỉ vậy, mười hai tháng tư là sinh nhật của Tư Đồ Gia Cẩn, thế nên Hiên Viên Dự đã đích thân vì sủng thị mà truyền đi tin vui, mọi cửa vào của Toàn Anh quán đều mở rộng, tôn quý như hoàng thị. Tư Đồ Gia Cẩn cùng Lam Hi Thần hàng ngày ngồi chờ, nếu ai không tự tới chúc mừng thì cũng đưa quà mừng tới. Lâm Hà Uyên với bọn y bất hoà mà cô ta cũng tới, mặc dù trên mặt không biểu lộ điều gì. Đến ngay cả kẻ hầu người hạ trong cung như thượng cung, nội giam cũng cùng cung nhân đến Toàn Anh quán để xu nịnh. Người trong hậu cung ai cũng biết lý lẽ phủng cao thải thấp, xu nịnh người được sủng ái, huống chi Tư Đồ Gia Cẩn hiện tại trong mắt mọi người được sủng ái bậc nhất hậu cung nên tự dưng thịnh thế vô hạn.
Cứ nghênh đón như vậy, cả ngày mỉm cười ứng đối không khỏi cảm thấy mệt nhọc, vài lần muốn tới hồ chơi thuyền giải sầu nhưng Thúy Quả và Tiểu An đều ngăn cản không cho, luôn miệng nói ở hồ gió lớn, bị phong hàn thì không tốt. Nghĩ lại cũng đúng, tháng tư trong hồ không có hoa sen, duy chỉ có điêu lan ngọc thế nở, có đẹp đến mấy cũng mất đi thần sắc thiên nhiên. Cứ thế vài lần, Lam Hi Thần lại lười đi.
Trước sinh nhật một ngày, Hiên Viên Dự cố ý tự mình đưa quà mừng đến, nào là một một mâm ngũ sắc đồng tâm đại kết, một cái lược vàng uyên ương, một quả chẩm tiền không đêm châu, xiêm y toàn nhược vong giáng tiêu....Các màu đúng kiểu đang thịnh hành trong cung, các màu nước khác tiến cống tiểu ngoạn ý nhất.
Ban ngày thì buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ở Trọng Hoa điện trong Thượng Lâm uyển. Nơi này điện các huy hoàng, phong cảnh hợp lòng người, một bên uống rượu hoan hội, một bên thưởng thức cảnh đẹp như tranh vẽ, thưởng tâm chuyện vui. Điểm trừ duy nhất là Trọng Hoa điện cách ngự hồ khá xa, không có cảnh sông nước để xem. Ban đêm khi tàn tiệc, Hiên Viên Dự nắm tay dắt Tư Đồ Gia Cẩn đi ngắm trăng ở Động Liên hồ. Hai người vốn đang nói chuyện vui vẻ thì An Dật thông báo có Hình bộ thượng thư cầu kiến, Hiên Viên Dự đành mang biểu tình không vui kêu y đi về trước, còn hắn thì trở ngược lại Thủy Lục Hạ Hà điện.
Đợi lúc Lam Hi Thần cùng Thúy Quả trở về Toàn Anh quán, trong nội điện Tư Đồ Gia Thành đã ngồi sẵn, y lấy làm lạ liền hỏi thay Tư Đồ Gia Cẩn "Nhị ca đến từ bao giờ? Tiểu An đâu?".
Tư Đồ Gia Thành mang vẻ mặt khó xử "Vi huynh đến từ chiều, còn Tiểu An kia ta đã cho hắn ra hậu viện canh chừng rồi".
Lam Hi Thần khó hiểu "Canh chừng? Canh chừng cái gì? Tại sao phải canh chừng?".
Tư Đồ Gia Thành không trả lời ngay mà nói với Thúy Quả "Ngươi cũng ra ngoài trước canh chừng đi! Thấy bất kỳ ai tới từ xa, nhất là Hoàng thượng thì phải chạy vào thông báo ngay".
Thúy Quả tuy cũng không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng lĩnh mệnh lui ra. Lam Hi Thần càng thêm tò mò "Nhị ca, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. Ngươi kêu bọn họ đi canh chừng trước sau để làm gì chứ?".
Tư Đồ Gia Thành lấp lửng "Bởi vì..... bởi vì.....ta muốn cho ngươi, à không, là giúp một người có cơ hội gặp ngươi". Lại nhanh chóng nói thêm "Nhưng ta là bị ép buộc nên mới làm đó".
Lam Hi Thần kinh ngạc "Ép buộc? Là ai ép buộc ngươi? Mà người đó là ai? Gặp ta có chuyện gì?".
Trong lúc Tư Đồ Gia Thành đang tìm cách trả lời thì từ sau bức bình phong của nội điện, một nam nhân mặc áo choàng nâu cao lớn bước ra, nhìn y đăm đăm, ánh mắt nửa tha thiết nửa xót xa hỏi "A Cẩn, là ta! Là ta muốn gặp ngươi".
Lam Hi Thần đang định hỏi hắn là ai thì Tư Đồ Gia Cẩn đã chực khóc, reo lên "Khê....Khê huynh!".