"Quả nhiên là linh hoa mọc sâu trong sơn mạch, Cố huynh thật thương yêu thê tử của mình."

Trần Vũ không khỏi cảm khái, đổi lại là hắn cùng Bạch Tử Vân, có lẽ cũng không khác là mấy.

Dù sao trong trăm vạn người mới tìm được một người hợp với mình, nếu không biết quý trọng, tương lai chắc chắn phải hối hận.

Mà điều Cố Trường Thanh đang làm chính là không để hai chữ "hối hận" xuất hiện, người như vậy để hắn phải học hỏi.

Thời điểm Trần Vũ đến phòng khách, hắn thấy phía sau nhà bước đến một nữ tử áo lam đang bưng theo khay gỗ.

Trần Vũ lén lút đánh giá nữ tử áo lam, dáng người trung bình, cái mũi khéo léo, một đôi mắt sáng trong suốt như nước.

Tuy ngũ quan cùng dung mạo của nữ tử áo lam không nghiêng nước nghiêng thành, không xinh đẹp như Bạch Tử Vân cùng Diệm Linh Cơ.

Nhưng vẻ mặt ung dung, tao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thùy mị, duyên dáng, kết hợp với đôi mắt đen phảng phất như biết nói chuyện.

Cho dù ai vừa thấy nữ tử này, chẳng những không nghĩ tư sắc bình thường, ngược lại còn sinh ra cảm giác kinh diễm.

Nhưng sau khi thấy phong tư tuyệt thế của nữ tử áo lam, Trần Vũ lại cảm thấy đau đầu, vẻ mặt có chút cười không ra nước mắt.

Không cần đoán, Trần Vũ cũng biết vị này là người thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ viễn siêu so với thường nhân.

Cùng nàng nói năng chỉ sợ phải cố gắng vô cùng, tuyệt đối sẽ không giao thiệp thoải mái như Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh vừa thấy thê tử nhà mình bước ra, hắn âm thầm gật đầu, mỉm cười giới thiệu:

"Linh nhi, đây là ân nhân cứu ta trong Tử Hà Cốc, cũng là người đồng ý trao đổi Tử Dương Kim Tâm Liên với ta, huynh ấy tên Trần Vũ."

"Đa tạ đạo hữu đã giúp phu thê chúng ta, tiểu nữ tử Vân Tuyết Linh cảm kích vô cùng."

Vân Tuyết Linh ung dung đi đến trước Trần Vũ, nhẹ nhàng thi lễ, thanh âm thanh thúy cực kỳ dễ nghe.



Thời điểm nhìn thấy Trần Vũ, nàng đã đánh giá qua một lượt, trong lòng đã nắm được vài phần tính cách.

"Vân cô nương không cần đa lễ, tại hạ chỉ ra chút tài mọn, còn lại đều do sự cố gắng của Cố huynh."

Trần Vũ khách khí nói, sau đó tùy ý ngồi xuống, nhận lấy tách trà từ Vân Tuyết Linh.



Ba người ngồi xuống bàn bắt đầu nói chuyện phiếm.

Cố Trường Thanh hưng phấn vô cùng, trên mặt hiện ra nụ cười ngây ngô không thể che giấu.

Vân Tuyết Linh thấy vẻ mặt của Cố Trường Thanh thì cảm thấy đau đầu, đành phải quay qua tán gẫu với Trần Vũ.

Trong lúc nói chuyện, Vân Tuyết Linh vô cùng khóe léo, muốn từ miệng hắn moi ra một ít thông tin về thân phận của hắn.

Dù sao tu sĩ Ngưng Khí tầng hai có thể ngự khí phi hành thật sự rất hiếm, có khả năng đến từ đại gia tộc rất cao.

Trần Vũ tự nhiên sẽ không dễ dàng để lộ ra thông tin của mình quá nhiều, trong lúc nói chuyện hắn cố ý trông trái trông phải để tránh né.

Sau một lúc nói chuyện mà không khai thác được một chút tin tức hữu dụng nào, Vân Tuyết Linh có chút buồn bực trong người.

Cho dù Trần Vũ có ân cứu mạng, nhưng không nhất định là người tốt, chỉ sợ việc giữ quyển tâm đắc của Cố Trường Thanh là có mục đích.

Bởi vậy, nàng tự nhiên đem mười phần tinh thần cẩn thận phân tích đối phương, tránh cho việc tin nhầm người.

"Trần huynh, cái kia..."

Sau một lúc nói chuyện, Vân Tuyết Linh đột nhiên lên tiếng nhắc khéo, làm hắn không khỏi thở dài.

Trần Vũ mỉm cười không nói, lật tay lấy quyển "Trường Thanh Tâm Đắc" đưa cho nàng.



Vân Tuyết Linh kiểm tra sơ qua một lượt, phát hiện ngân quang vẫn lấp lánh như cũ, tám chín phần mười là còn cấm chế.

Nàng đánh giá xong liền đưa quyển sách cho phu quân của mình, nhận lấy quyển sách, Cố Trường Thanh vỗ đầu cười khổ.

Mãi nói chuyện nên hắn quên mất chuyện trọng đại thế này, hắn lập tức thả thần thức vào trong kiểm tra.

Bên trong cấm chế vẫn còn lưu tại một tia linh lực của Cố Trường Thanh, Trần Vũ quả nhiên giữ đúng lời hứa, chưa từng lén lút xem qua.

Cố Trường Thanh cao hứng không thôi, khách khí nói:

"Đa tạ Trần huynh đã giữ đúng lời hứa, tâm đắc của ta thật sự không bị tổn hao chút nào, chỉ là số linh thạch kia..."

Nói tới đây, Cố Trường Thanh trở nên khó xử, vẻ mặt có chút ngại ngùng, hiển nhiên hắn vẫn chưa gom đủ số linh thạch như đã hứa trước kia.

"Trần đạo hữu yên tâm, số linh thạch kia phu thê chúng ta nhất định sẽ tìm cách trả cho đạo hữu, tuyệt đối không có chuyện quỵt nợ."



Vân Tuyết Linh mở lời nói đỡ cho Cố Trường Thanh, 5000 linh thạch không phải con số nhỏ.

Nghe tới đây Trần Vũ thầm cười trừ, số linh thạch đó là hắn cố tình ra giá cao như thế để bọn họ không đủ thời gian để gom góp.

Hơn nữa, hắn biết kinh doanh trà lâu cần lượng vốn lưu động rất nhiều, một lần đem ra 5000 linh thạch có lẽ thương tổn đến gân cốt.

"Vân cô nương không cần lo lắng, khi đó ta chỉ nói như vậy thôi, chứ không có ý định thu linh thạch."

Trần Vũ lắc đầu, tự nhiên lời này là thật lòng, làm như vậy mới có cơ hội gặp lại đối phương.

Cơ hội không phải tự nhiên mà có, mà phải do chính mình tạo ra, Trần Vũ chính là đang làm như vậy.

Năm viên Tử Dương Kim Tâm Liên mà đòi hẳn 5000 linh thạch, tự nhiên là cố ý chừa lại đường lui cho mình, quả nhiên bây giờ đã có đất dùng tới.

Trần Vũ nâng tách trà thưởng thức, trong miệng nhất trời tràn ngập hương thơm sảng khoái, tâm trí thanh minh mười phần, không kìm được tán dương:

"Trà ngon, không nghĩ Cố huynh cùng Vân cô nương có thể đem lá trà chế biến thần kỳ như vậy, thật sự quá kỳ diệu, đây là do Cố huynh làm sao? Trần Vũ khâm phục!"

"Ha ha, Trần huynh hiểu lầm rồi! Trà này không phải do ta chế, mà do Vân nhi tự tay nghiên cứu ra, ta chỉ đi theo ăn bám mà thôi!"

Cố Trường Thanh nghe xong lời nói của Trần Vũ, trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ, sau đó nhìn về phía thê tử nhà mình giải thích.

Nhưng thời điểm này, Cố Trường Thanh lại nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, hỏi:

"Trần huynh, lần trước nhờ Tử Dương Kim Tâm Liên của huynh, thê tử của ta đã khỏi tám chín phần. Tuy không lo đến tính mạng, nhưng bệnh tình chậm chạp không khỏi hẳn. Không biết... không biết Trần huynh còn Tử Dương Kim Tâm Liên hay không? Nếu còn, ta nguyện ý dùng pháp khí để trao đổi."

Nói xong, Cố Trường Thanh tràn đầy vẻ chờ mong, đem toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn vào Trần Vũ.

Cái này Cố Trường Thanh thật sự hết cách, nếu không phải thê tử nhà mình quá kiên định thì hắn đã chạy vào Tử Hà Cốc một lần nữa rồi.

Nghe Cố Trường Thanh nói vậy, Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, hắn nhớ mình vẫn còn một hạt Tử Dương Kim Tâm Liên.

Suy nghĩ được và mất một lúc, Trần Vũ muốn bán cho đối phương một cái nhân tình, hắn ra vẻ trầm ngâm, một lúc lâu mới lên tiếng:

"Ta chỉ còn lại một hạt Tử Dương Kim Tâm Liên, không biết có đủ không? Nếu không đủ Cố huynh có thể đem hạt này đi trồng, đợi chục năm sau liền có thể thu hoạch, không cần phải vào Tử Hà Cốc mạo hiểm làm gì."

Nghe Trần Vũ nói còn Tử Dương Kim Tâm Liên, Cố Trường Thanh mừng như điên, thậm chí không đợi Trần Vũ nói xong, liền dùng ngữ khí cầu khẩn nói:

"Như vậy quá tốt rồi! Dù sao tu tiên giả chúng ta sống rất lâu, đợi mấy chục năm cũng không sao, chúng ta vẫn còn nhẫn nại được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play