"Nếu Cố huynh đã nói như vậy, vậy hạt giống Tử Dương Kim Tâm Liên này xin tặng hai người, xem như quà gặp mặt."

Trần Vũ mỉm cười, nhẹ vun cánh tay, hạt giống lập tức rơi trước mặt Cố Trường Thanh, làm hắn không khỏi vui mừng.

Nhưng trái ngược với Cố Trường Thanh, thấy hành động của Trần Vũ, Vân Tuyết Linh lại nhíu mày, thở ra một hơi:

"Nhìn đạo hữu, dường như có chuyện gì đó muốn nói với chúng ta thì phải?"

"Thật là không thể qua mắt Vân cô nương, không sai, ta có vài sự tình muốn nói với hai vị."

Trần Vũ đặt tách trà xuống bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc làm Cố Trường Thanh thu hồi nụ cười trên mặt.

Tiếp đến mọi chuyện liền dễ hơn rất nhiều, Trần Vũ làm tương tự như lần nói chuyện với Vương thị.

Hắn bắt đầu dẫn dắt câu chuyện, sau đó đi thẳng vào trọng tâm, nhưng chuyện này không dễ lôi kéo như vậy.

Vân Tuyết Linh là nữ tử khôn khóe, nàng luôn hỏi những vấn đề hóc búa khiến hắn phải đau đầu.

Nhưng trước khi tới Trần Vũ đã có chuẩn bị, cho nên miễn cưỡng qua ải của nàng.

Về phần Cố Trường Thanh, tên này chỉ ngồi cho đủ nhân số, lâu lâu mới mở miệng hỏi dăm ba câu, còn lại đều để nương tử nhà mình giải quyết.

Quá trình nghị luận kéo dài khoảng hai canh giờ, khi phần thuyết giảng của Trần Vũ vừa xong, cặp đôi phu thê này vô cùng kinh ngạc, không nghĩ Trần Vũ lại táo bạo như vậy.

Có điều, nghe xong cách hoạt động trong thời gian sắp tới, phu thê Cố Trường Thanh không khỏi gật đầu tán thưởng.

Mà đối thủ của Trần Vũ cũng là kẻ thù của phu thê bọn họ, Âm Sát Tông chẳng phải thứ tốt lành gì.

Nói thì nói như vậy, nhưng bọn họ không có gật đầu chấp nhận ngay lập tức, mà cần ba ngày để suy nghĩ.

Trần Vũ cũng hiểu, hắn ở lại Vân Thanh Lâu suốt ba ngày, ba ngày này đối với hắn cực kỳ thoải mái.

Thời gian cứ trôi, đến ngày thứ ba rốt cuộc cũng đạt được cái gật đầu của Vân Tuyết Linh.



Vân Tuyết Linh đã đồng ý, Cố Trường Thanh tự nhiên phải nghe theo, cho nên mọi chuyện vô cùng thuận lợi.

Mà hắn không phải người keo kiệt, hứa cho phu thê bọn họ làm trưởng lão thì đã nắm chắc mười phần.

Dù sao Cố Trường Thanh cùng Vân Tuyết Linh không phải tán tu đầu đường xó chợ, yêu cầu cao hơn người bình thường là điều hiểu nhiên.

Cho nên tầm mắt của bọn họ cao hơn người khác rất nhiều, mà hứa hẹn của Trần Vũ cũng không tệ lắm cho nên mới lôi kéo thành công.



Ở lại hàn huyên thêm một ngày Trần Vũ mới rời khỏi Thiên Uyên Thành, nhanh chân trở về Địa Uyên Thành.

Về phía hai người Cố Trường Thanh, đợi khi nào đấu giá hội diễn ra bọn họ sẽ đến chỗ hắn.

Lôi kéo được tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tâm trạng Trần Vũ vô cùng tốt, phi hành cũng nhanh hơn bình thường.

Bất quá, trong lúc cưỡi mây phi hành, Trần Vũ nghe được có tiếng đánh nhau ở phía trước.

Bình thường hắn sẽ không quan tâm đến chuyện này, nhưng Trần Vũ phát hiện phía trước có âm sát chi khí.

Có âm sát chi khí, hiển nhiên tám chín phần là đám người Âm Sát Tông đang làm chuyện xấu nào đó.

Trần Vũ không thích làm anh hùng gì cả, nhưng là người Âm Sát Tông thì hắn sẽ trỏ mũi vào.

Tuy nhiên hắn không ngu ngốc, thi triển Ẩn Nặc Thuật rồi sử dụng thêm một tấm Ẩn Thân Phù, sau đó đứng quan sát tình hình.

Nếu đối phương không có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hắn sẽ ra tay, còn ngược lại hắn sẽ quay đầu xem như không thấy.

Nhưng sau một hồi quan sát, Trần Vũ liền thở dài một hơi, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, sau đó lựa đường khác mà đi.

Lại nói, nơi chiến đấu vừa rồi quả thật không có bóng dáng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, nhưng mà có tu sĩ Kết Tinh Kỳ.

Loại cấp bậc này không phải một tên Ngưng Khí cỏn con như hắn có thể nhúng tay vào, tốt nhất nên rời khỏi mới là vương đạo.



Chỉ tiếc cho đám người kia, nếu không có kỳ biến phát sinh, tám chín phần sẽ bị Âm Sát Tông giết sạch.

Loại chuyện này không phải người như hắn có thể quan tâm, bởi vậy Trần Vũ liền vòng qua rồi thẳng tiến về Địa Uyên Thành.

Trong lúc phi hành, Trần Vũ lại nhớ tới lời của Vân Tuyết Linh, nghe nói lần này có ba cái Động Thiên Bí Cảnh chuẩn bị mở ra.

Mà thời điểm mỗi cái Động Thiên Bí Cảnh mở ra lại cách nhau bốn tháng, thừa sức cho tu tiên giả khắp nơi khám phá.

Tuy nhiên không phải người nào cũng được vào Động Thiên Bí Cảnh, nghe đồn chỉ có tu sĩ Trúc Cơ với Ngưng Khí mới được vào, còn lại đều bị cưỡng chế ở bên ngoài.

Mà Động Thiên Bí Cảnh mở ra sớm nhất nằm ở Giao Châu, nơi đầu tiên hắn đặt chân vào tu tiên giới.

Xuất hiện bí cảnh, tự nhiên sẽ có nhiều người đi điều tra thực hư, sau đó mới biết Động Thiên Bí Cảnh ở Giao Châu do Côn Sơn Phái ở thời thượng cổ xây nên.

Bất quá, Côn Sơn Phái là thế lực của tà đạo, bên trong ẩn chứa khá nhiều ma khí cùng âm sát chi khí.



Cho nên số người muốn vào cũng không nhiều, nhưng thường thì mấy nơi như bí cảnh cất giấu rất nhiều linh dược cùng bảo vật.

Mặc dù không phải nơi nào cũng vậy, nhưng linh dược chắc chắn phải có một ít, bởi vì bí cảnh cần một đoạn thời gian rất dài mới mở.

Thành thật mà nói, người nào không có dã tâm cơ chứ?

Biết địa điểm, vào sớm chắc chắn nắm được tiên cơ, khi đó sợ gì không lấy được chỗ tốt?

Có điều, ngươi nghĩ được, người khác cũng nghĩ được như vậy.

Căn nguyên khiến mọi người không thể xông vào bí cảnh một cách tùy ý là vì bên ngoài có Hộ Sơn Đại Trận thời thượng cổ.

Lại nói, hiểu biết của mọi người hiện giờ không đủ để hủy bỏ Hộ Sơn Đại Trận.

Cho nên phải tính toán thời gian đại trận suy yếu, rồi tìm cách đục thủng một cái lỗ nhỏ để chui vào trong.

Bất quá, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.

Để tạo ra lỗ hổng cho mọi người chui vào, tông môn đại phái tự nhiên phải bỏ ra đại giới, cho nên tán tu phải thông qua bọn họ mua danh ngạch.

Tuy nhiên mọi chuyện không đơn giản như thế, chính vì có danh ngạch cho nên ra khỏi đại trận sẽ bị tông môn đại phái thu mua chiến lợi phẩm.

Điểm này nhìn rất cơ lợi cho tán tu, làm như vậy tán tu sẽ có thể hối đối tài nguyên một cách thỏa thích.

Nếu như tìm được đồ tốt trong bí cảnh, nói không chừng còn đổi được Trúc Cơ Đan.

Nghe thì không thấy có gì không tốt, nhưng Trần Vũ biết, bọn họ cho tán tu vào bí cảnh là... để làm pháo hôi thăm dò bí cảnh mà thôi.

Nhưng lợi ích không cần bàn cãi, hắn cũng có chút động tâm.

Cái hắn quan tâm nhất là khi tìm được một ít đồ tốt, làm sao để không phải giao cho tông môn đại phái.

Phải biết, bọn họ có nuôi một loại yêu thú cực kỳ tinh mẫn, giấu trong túi trữ vật cũng bị phát giác.

Đây là điểm khiến hắn phải đau đầu, tài nguyên bình thường thì không nói gì, nhưng kỳ trận dị bảo phải giữ lại cho mình mới được.

Lần này không chỉ mình hắn có ý định, mà phu thê Cố Trường Thanh cũng có ý định như thế.

Muốn nuôi được một nhóm tu sĩ "tử trung" với mình, trước mắt phải có tài lực hùng hậu mới được.

Mà mấy cái bí cảnh đó lại có rất nhiều đồ vật như thế, cho nên hắn thấy lời của Vân Tuyết Linh rất đúng.

Trần Vũ càng nghĩ càng gật đầu, tốt xấu gì cũng phải chui vào trong một chuyến, bằng không phải đợi mười năm sau mới có cơ hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play