Nén nhang vừa cháy, khói trắng lặng lẽ bay thẳng lên bầu trời trong xanh.

Trong sát na này, tại Vân Thanh Lâu, thiếu niên áo trắng đang ngồi uống trà thì hai mắt đột nhiên phát sáng, vẻ mặt trở nên hưng phấn:

"Đợi lâu như vậy, cuối cùng người kia cũng đến."

Lời nói vừa dứt, thanh niên lập tức dậy hướng về phía nam, nơi đường sá tấp nập người qua lại.

Thời gian không tới một khắc, thanh niên rốt cuộc nhìn thấy hình bóng quen thuộc đang đứng trước cổng Thiên Uyên Thành.

"Cố huynh, lỡ hẹn ba năm, xin thứ lỗi!" Vừa thấy thân ảnh Cố Trường Thanh, Trần Vũ ôm quyền thật sâu.

Hôm nay gặp lại, hắn phát hiện người này không giống như năm năm trước, dáng vẻ đã chững chạc hơn đôi chút.

Đặc biệt là tu vi người này vậy mà sâu không lường được, khí tức tương tự như Trúc Cơ sơ kỳ, thật sự có chút ngoài ý muốn.

"Trần huynh không cần đa lễ, ta biết huynh có việc trong người nên không thể tới sớm được." Cố Trường Thanh ôm quyền đáp lễ, khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng.

Hắn vui mừng là vì có thể lấy lại tâm đắc của mình, như vậy sẽ không bị phụ thân tẩn cho một trận.

Mặt khác là vì được tương phùng cùng ân nhân cứu mình năm đó, tuy đây không phải lần đầu gặp nhau, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy như lần đầu gặp gỡ.

Điều khiến Cố Trường Thanh kinh ngạc nhất đó là mới có năm năm mà Trần Vũ đã đột phá tới tầng tám, tốc độ này cũng quá nhanh đi.

Nếu nói Trần Vũ là Thiên Linh Căn, có lẽ Cố Trường Thanh sẽ không tin lắm, bởi vì chín phần mười những người đó đều nhập vào tông môn đại phái.

Người mang Thiên Linh Căn, ai lại nguyện ý làm một tên tán tu, không thân không thích, không nơi nương tựa như thế này chứ?

Cố Trường Thanh không ngừng suy đoán, theo hắn có lẽ Trần Vũ đã gặp được cơ duyên nào đó, cho nên tu vi mới tiến bộ thần tốc như vậy.

Bất quá điều đó không quan trọng, Trần Vũ nhận được cơ duyên hắn càng vui mừng, ít ra bằng hữu của mình cũng không tệ lắm.

Lại nói, một khi đột phá tới tầng tám, chỉ cần cố gắng thêm một chút liền có thể đột phá tới tầng chín.

Đột phá tầng chín, cánh cửa Trúc Cơ sẽ nằm ngay trước mặt, đến lúc đó chỉ cần cầu xin phụ mẫu một viên Trúc Cơ Đan cho Trần Vũ.

Nói không chừng Trần Vũ sẽ có cơ hội bước vào cảnh giới Trúc Cơ Kỳ, tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ.

Cố Trường Thanh lắc đầu thở dài, nếu Trúc Cơ Đan dễ kiếm như vậy, có lẽ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã chạy đầy đất rồi.

Chung quy tài nguyên không dễ kiếm, cũng chính vì hai chữ "tài nguyên" này mà không ít gia tộc đã bị diệt.

Hiện tại tiến được bước nào hay bước đó, ân nhân vẫn là người ngoài, giúp cũng có giới hạn.



Lại nói, lúc trước nghe Trần Vũ nói bản thân là tán tu, xem ra đó chỉ là gạt người, tán tu làm sao có thể đột phá nhanh như vậy?

Mặc dù tán tu có thể đột phá tới mức độ này, nhưng không thể bỏ qua khả năng sau lưng ân nhân vẫn còn thế lực chống lưng.

Càng nghĩ, Cố Trường Thanh càng muốn kết giao cùng Trần Vũ, suy tính theo một góc độ nào đó, có lẽ lợi nhiều hơn hại.

"Cố huynh, không mời ta đến nhà ngươi một chuyến hay sao?"

Trần Vũ thấy vẻ mặt trầm tư của đối phương thì mỉm cười, tự nhiên biết Cố Trường Thanh đang kinh ngạc trước tu vi của mình.

Cái này là Trần Vũ cố ý cho Cố Trường Thanh xem, cho đối phương đánh giá cao một chút.

Khi đó việc lôi kéo về phe của mình cũng dễ hơn, ít ra không làm đối phương mất hảo cảm.

"A, thật xin lỗi, thất lễ thất lễ! Mời Trần huynh theo ta vào thành!"

Nghe được lời nhắc nhở của Trần Vũ, Cố Trường Thanh giật mình tỉnh ngộ, nhanh chóng thu hồi vẻ mặt trầm tư của mình, làm động tác mời, sau đó đi trước dẫn đường.

Trần Vũ thầm thở dài, Cố Trường Thanh vẫn là Cố Trường Thanh, vẫn quá dễ đoán, bất quá người như vậy rất hiếm.

Dù sao cũng chẳng ai giống ai, người cũng có người này người khác, như vậy mới gọi là thế giới chứ.

Trần Vũ theo Cố Trường Thanh vào Thiên Uyên Thành.

Trên đường đi hắn phóng mắt quan sát xung quanh, phát hiện đồ vật nơi đây khá phong phú.

Hắn không nghĩ mơi đây lại xuất hiện một số pháp khí đào được ở Thượng Cổ Di Tích hoặc Táng Tiên Chi Địa.

Mấy thứ này ở Địa Uyên Thành rất hiếm gặp, nhưng trước mắt hắn chỉ nhìn mà thôi, hiện tại trong người nào còn nhiều linh thạch như vậy.

Cố Trường Thanh thấy Trần Vũ có hứng thú với một ít pháp khí đào được ở Thượng Cổ Di Tích liền dừng lại giới thiệu một phen.

Thông qua đó, hắn phát hiện hiểu biết của Cố Trường Thanh không hề thấp, quả nhiên là Luyện Khí Sư có tiếng ở Thiên Long Thành.

Nhìn một ít đồ vật lạ mắt, Trần Vũ không nhịn được tò mò, hắn dừng cước chân hỏi thăm một chút.

Hỏi thăm giá cả của mấy món pháp khí kia, Trần Vũ có chút không biết nên nói thế nào mới phải.

Xem ra trước mắt thật sự không thể mơ tưởng tới mấy món pháp khí này, có trách thì trách hắn quá nghèo.

Trên đường đi, Cố Trường Thanh nhắc đến một ít sự tình những năm qua, sau đó lại cảm khái không thôi.

Nguyên lai năm xưa Cố Trường Thanh dám mạo hiểm chạy vào Tử Hà Cốc là vì cứu thê tử của mình.



Chuyện này làm Trần Vũ có chút ngoài ý muốn, trong lòng càng có thêm hảo cảm.

Mà thê tử của Cố Trường Thanh là Vân Tuyết Linh, cũng là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng đã đạt đến trung kỳ.

"Không nghĩ lần này lại gặp được hai cường giả Trúc Cơ Kỳ, lôi kéo được bọn họ, có lẽ mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn."

Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc hắn đã đánh chủ ý lên thê tử của Cố Trường Thanh.

Bất quá, nghe Cố Trường Thanh giới thiệu, thê tử của hắn rất thông minh, căn bản không thể nói bừa được.

Mà thấy vẻ mặt của Cố Trường Thanh hào hứng như vậy, Trần Vũ thấy lòng mình có gì đó vui vui.

Tựu như giúp được người khác, tâm tình của hắn lại nới lỏng thêm vài phần, vô cùng dễ chịu.

Hai người đi qua mấy con hẻm, Trần Vũ rốt cuộc nhìn thấy trà lâu của cặp phu thê trẻ, Vân Thanh Lâu.

Trà lâu này không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng khí thế không hề nhỏ, mà khách nhân cũng đông đúc.

Đặc biệt là nơi đây rất yên tĩnh, vừa ngồi thưởng thức trà thơm vừa suy nghĩ mông lung, thật sự là tuyệt hảo.

Đến trước cửa, gã tiểu nhị thấy Cố Trường Thanh dẫn người tới thì bước đến ôm quyền thi lễ.

Thấy Trần Vũ quan sát trà lâu của mình, Cố Trường Thanh gãi gãi đầu, ngại ngùng nói:

"Đây là trà lâu của phu thê chúng ta, mong Trần huynh đừng chê cười."

"Cố huynh quá lời rồi! Trà lâu tốt thế này, có gì phải chê cười?!"

Trần Vũ lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc vạn phần, hiển nhiên hắn đánh giá nơi này rất cao.

"Ha ha, nếu Trần huynh đã không chê, vậy mời vào trong làm khách."

Cố Trường Thanh vun tay ra hiệu mời, Trần Vũ tự nhiên sẽ không từ chối, lập tức bước vào trong.

Bước vào trà lâu, Cố Trường Thanh không có dẫn hắn lên tầng trên, mà trực tiếp xuyên ra phía sau.

Lúc này Trần Vũ mới minh bạch, thì ra phía trước dùng để làm ăn, còn căn nhà nhỏ phía sau mới thực sự là nơi bọn họ sinh sống.

Dọc đường đi, Trần Vũ phát hiện xung quanh lối ra vào có rất nhiều hoa, mỗi lần ngọn gió thổi qua liền ngửi được mùi thơm nhè nhẹ, khiến tâm tình thoải mái vô cùng.

"Trần huynh, thê tử nhà ta thích hoa nên ta đã mang bọn chúng từ sơn mạch về đây! Tuy nhìn bọn chúng rất bình thường, nhưng hương thơm có thể làm đầu óc minh mẫn, thật sự rất hữu dụng đấy."

Cố Trường Thanh hít sâu một hơi tràn đầy mùi vị của hương hoa, vẻ mặt lập tức dãn ra, cười cười giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play