Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh cảm thấy.

Hình Duệ này, cũng ngu ngu.

Lần sau hắn còn tiếp tục phiền cô, cô liền có thể đánh hắn!

Sự bất quá tam*!

*Chú thích: Ý nói việc gì cũng không nên để quá ba lần.

Sưu Thần Hào từ đáy lòng đưa ra một nghi vấn: 【Nếu sự bất quá tam, vì sao lần sau đã đánh hắn rồi?】

Phồn Tinh tiểu khả ái nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Vậy, sự bất quá nhị* đi."

*Bất quá nhị: không quá hai lần.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Ai da mẹ kiếp, cô sửa thành ngữ mà không thấy ngượng miệng sao!

Trong phòng nghỉ lầu hai.

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên xe lăn, vẫn duy trì sự chú ý như cũ, tầm mắt luôn nhìn về phía Phồn Tinh, xem cô từ nơi đặt bánh kem nhỏ, phóng tới nơi đặt trái cây.

Mỗi lần có người đến gần cô, Cố Tích Thời liền theo bản năng đánh lên tay vịn xe lăn.

Hắn có chút, tức giận?

Cố Tích Thời rũ mắt, như đang suy tư gì đó.

"Xuống lầu."

"Vâng, thiếu gia."

[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]

Hình Duệ trước giờ luôn đối đầu với Kỳ Chương, nên đáy lòng tưởng niệm muốn khiến Kỳ Chương đội nón xanh.

Nhưng khi nhìn thấy Cố Hàn gục đầu xuống, cụp đuôi bị Cố chủ tịch dẫn đi, Hình Duệ liền không rảnh lo tiểu khả ái trước mắt này nữa, nhanh chóng nhấc chân đuổi theo...

Không thể không nói, tối nay lá gan Cố Hàn thật lớn! Làm được chuyện quá quắt như vậy!

Hắn nghi ngờ Cố bá bá muốn hung hăng giáo huấn Cố Hàn một trận.

Làm hồ bằng cẩu hữu, hắn đương nhiên phải đến... Lén lút xem náo nhiệt nha!

Cho dù là cách cửa nghe Cố Hàn bị đánh, trong lòng cũng đủ thoải mái.

Ai kêu tên vương bát đản này trước kia đối xử tệ với hắn!

Sau khi Hình Duệ rời đi, Phồn Tinh khẽ meo meo bưng một chiếc khay.

Đem chút ít bánh kem nhỏ, bánh quy, dưa hấu, dưa lưới, điểm tâm các màu chồng chất lên khay, sau khi bày tràn đầy một mâm, cô liền từ cửa hông chuồn ra ngoài.

Cô muốn tìm một chỗ, an tĩnh ăn ngon!

Từ cửa hông ra ngoài, là trang viên để mọi người nghỉ ngơi du ngoạn.

Đại lão tìm một thân cây to, trốn ở phía sau cây, ngồi bẹp trên mặt đất.

Cực kỳ giống con chuột nhỏ vừa trộm nếm đèn dầu...

Răng rắc. . .

Răng rắc. . .

Răng rắc. . .

Thanh âm sột sột soạt soạt từ sau thân cây vang lên, tinh tế dày đặc.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, này mẹ nó ở sau thân cây có người đang kiên nhẫn gặm dưa.

"Ở sau cây có người sao?" Cố Tích Thời chậm rãi lăn xe lăn đến, đã biết rõ còn cố ý hỏi.

Hắn biết, có một người đang trốn sau cây trộm ăn gì đó.

Giọng nói hắn trong trẻo sâu thẳm, mang theo cảm giác dòng nước mềm mại chảy qua khe suối, nhu hòa tươi mát, nhẹ nhàng vô hại.

Đại lão là một tên tiểu móng heo không hơn không kém.

Thích mỹ mạo.

Thích ca hát khiêu vũ biểu diễn lợi hại.

Thích tay đẹp.

Thích chân đẹp.

Đồng dạng, cũng thích giọng nói dễ nghe.

Đầy đủ các loại, không phân biệt nam nữ!

Đặc biệt bên dưới lớp da gạo nếp trắng trắng này, là một tiểu gấu con lòng đầy mè đen, nội tâm vô cùng gian xảo.

Cô chỉ thích, người nhìn mềm mại dễ bắt nạt, giọng nói nghe thật đơn thuần, trêu một chút liền thẹn thùng xấu hổ.

"Không có nha." Phồn Tinh tò mò người bên ngoài là ai.

Cảm thấy dưa trong tay đều không còn ngọt, ném vào khay một cái, ghé vào sau thân cây, thật cẩn thận ló đầu ra ngoài, muốn nhìn xem tiểu ca ca đáng yêu có giọng nói thật dễ nghe kia là người nào nha?

Vừa mới tò mò nhìn ra, liền đối diện với một đôi mắt dịu dàng dưới ánh trăng, con ngươi còn muốn sáng đẹp hơn cả mặt trăng trên cao kia.

Cố Tích Thời mỉm cười nhìn về phía Phồn Tinh, khóe mắt hơi rũ xuống, cả người đều vô cùng ôn nhu.

Đặc biệt ở dưới lăng kính ánh trăng thuần thiên nhiên này, càng thêm tô điểm khí chất xuất trần, oánh nhuận như ngọc của hắn.

Phồn Tinh nhìn hắn, hắn cũng nhìn Phồn Tinh.

Hắn mơ hồ cảm thấy, cô phảng phất là người đã định sẵn có duyên phận với hắn...

Đặc biệt là sau khi tới gần cô, mọi cảm giác bất an sợ hãi trong lòng hắn, đều chậm rãi bình phục xuống.

Tựa hồ có âm thanh nói cho hắn biết, đã chờ được rồi, không cần phải hoảng loạn như trước kia nữa...

"Nếu không có người, vậy hiện tại lộ diện ra, là một bé heo nhỏ màu hồng phấn sao?"

Giọng nói Phồn Tinh nghe rất đáng yêu, nên Cố Tích Thời cũng cố ý giảm âm thanh mình thật nhu hòa, như là đang dỗ dành cô.

May mà hắn đẹp, hơn nữa giọng nói còn dễ nghe.

Đại lão mới không so đo hắn mắng cô là heo, nếu không, sớm bị nhốt vào sổ đen chờ xử lý!

Ngân Phồn Tinh —— một con tiểu móng heo thuần khiết không có cảm tình.

"Tôi tên Cố Tích Thời."

Ủa?

Tên này, hình như hơi quen.

【Hắn là anh trai Cố Hàn!】 Sưu Thần Hào nhắc nhở.

Không biết vì sao, nó có dự cảm không ổn lắm.

Anh trai của Tiểu Hoa Hoa, Phồn Tinh nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Cố Tích Thời thêm hai lần.

"Ta cảm thấy, Cố Hàn Tiểu Hoa Hoa, không được như anh trai hắn..." Phồn Tinh nhíu mày, nấc lên ngáp một cái: "Đáng yêu, đẹp, giọng nói dễ nghe."

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Cô đánh rắm! Con mắt nào của cô nhìn ra được?

"Tôi đã nói tên của tôi rồi, vậy cô có thể nói tên cô cho tôi biết không?" Cố Tích Thời lăn xe lăn đến, từng chút một tới gần Phồn Tinh.

Đại lão sẽ sợ sao?

Cho dù không ở địa bàn mình, thì cô cũng không chút nào sợ hãi!

Cứ như vậy nhìn Cố Tích Thời tiến đến, nếu nói kỹ hơn, cô còn say mê ngắm nhìn gương mặt người ta, biểu cảm sắp phát ngốc luôn rồi.

"... Phồn Tinh."

Phồn Tinh sao?

Cố Tích Thời âm thầm ghi nhớ: "Tên của cô, rất êm tai."

Cố thiếu gia ôn nhã như ngọc, thời điểm nói chuyện, sắc mặt đều bình tĩnh thong dong, tựa như một người anh trai ôn nhu ổn trọng.

Nhưng mà trên thực tế, nhìn lỗ tai hắn một đóa...

Hồng hồng.

Hồng đến sắp rỉ máu.

Phồn Tinh yên lặng nhìn thoáng qua, lại nhìn lên trời, làm bộ mình không phát hiện.

Ừm, làm bộ, không phát hiện.

Không cần đem tiểu ca ca dễ thẹn thùng này, dọa cho chạy mất nha.

Cố Tích Thời vốn dĩ cho rằng, lấy tính cách của mình, muốn giao lưu với người khác mấy câu cũng chỉ là chuyện đơn giản. Trước đây bất luận gặp được ai, mặc kệ đối phương thân phận cao hay thấp, dễ tính hay khó tính, hắn đều có thể tâm không gợn sóng ứng đối.

Lại không nghĩ rằng, lúc này, thế nhưng cảm thấy khó như vậy!

Hắn không tìm được đề tài, không biết mình nên nói cái gì.

Chỉ trách hắn nhất thời nảy lòng tham, bị ma xui quỷ khiến mà chạy đến đây, lẽ ra nên tìm hiểu cô trước rồi hãy tiếp cận...

"Cảm ơn anh." Phồn Tinh cực kỳ có lễ phép, khom lưng lấy ra một khối bánh quy nhỏ: "Muốn ăn không?" Ăn bánh quy nhỏ của cô, chính là bạn tốt của cô. Đồng nghĩa về sau cô có thể thường xuyên đến đây, xem bộ dáng chóp tai hồng hồng của hắn nha.

Ở trong mắt Cố Tích Thời, là hình ảnh một tiểu tiên nữ, mặt mày cong cong, cười hì hì hỏi hắn có muốn ăn điểm tâm hay không.

Nhưng ở trong ánh mắt kinh hoảng của Sưu Thần Hào, đại khái là...

Mẹ kiếp, cục bột nếp lòng dạ hiểm độc này lại chủ động đưa đồ ăn cho người ta, cô muốn làm gì?

Nó thậm chí cảm thấy, nhìn cô cứ như bà già bắt cóc con nít, đưa thức ăn vặt cho người ta, sau đó cuỗm luôn người ta về nhà.

Nhị Cẩu quả thật là trong lúc vô ý, đoán trúng chân tướng!

"Tôi không thể ăn, cảm ơn." Biểu cảm Cố Tích Thời có vài phần mất mát.

Phồn Tinh hỏi: "Vì sao nha? Ăn ngon mà."

"Thân thể tôi không tốt, không thể ăn được nhiều thứ."

"Ồ."

Sau đó Cố Tích Thời liền nhìn thấy, chiếc bánh quy vốn được tặng cho mình, nhảy lên một đường cong, chui tọt vào miệng cô gái trước mặt.

Miệng nhỏ đỏ thắm khe khẽ cử động, nhìn qua, xác thật là bộ dáng ăn rất ngon.

Cố Tích Thời vừa lơ đãng, liền nghĩ sai rồi...

*

Thúy Hoa: Chiếc bánh nhỏ này là một chiếc bánh nhỏ ngọt ngọt, thật sự, siêu ngọt ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play