Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Miệng nhỏ hồng hồng, khe khẽ cử động, chắc là sẽ... ăn rất ngon.
Sau khi Cố Tích Thời phục hồi tinh thần, liền phát hiện suy nghĩ của mình quá không thích hợp.
Sao hắn lại có thể... vô sỉ như vậy?
Không nên.
Hắn từ trước đến nay tiếp thu giáo dục và tu dưỡng rất tốt, luôn giúp đỡ mọi người, thanh tâm quả dục, nhìn thấu hồng trần.
Si ngốc đi đến đây bắt chuyện, đã là khác thường cực hạn.
Không nghĩ tới, hắn chỉ vừa không cẩn thận một chút, lại nảy sinh suy nghĩ không tôn trọng người ta như vậy!
Thậm chí còn ẩn ẩn không khống chế được chính mình, nghĩ nhiều một câu...
Nếm một ngụm, sẽ thật ngọt.
Phảng phất như hắn đã từng may mắn được nếm qua đôi môi kia.
Phồn Tinh thoáng quan sát, đóa tiểu hoa dại này, đã không chỉ có chóp tai hồng. Mà ở cổ hắn, cũng bắt đầu hồng. Gương mặt trắng trắng, cũng bắt đầu hồng hồng.
Có điểm, tiểu khả ái nha.
Không sai, Cố Tích Thời trong khoảng thời gian ngắn này, đã thăng cấp lên làm tiểu hoa dại.
Vừa rồi vẫn là anh trai của Tiểu Hoa Hoa, hiện tại đã trở thành tiểu hoa dại.
Những người trước đây được trở thành tiểu hoa dại, là các thực tập sinh đứng đầu lĩnh vực ca hát nhảy múa ở thế giới Tạ Trản.
Cho nên mới nói, Tạ Đình Châu cũng thật thảm, hắn không nên ở trước mặt đại lão, biểu hiện ra một mặt có đảm đương, có trách nhiệm để ý đồ thông đồng đại lão. Bởi vì đại lão căn bản không hứng thú với những thứ đó, hắn thậm chí còn không so được với đám thực tập sinh yêu diễm đê tiện câu dẫn kia.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Cố Tích Thời hồn nhiên không biết, kỳ thật bản thân mình mới là cá nằm trên thớt, đang bị người đối diện tùy ý xem xét.
Hắn hơi suy tư một lúc, tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Tương ngộ chính là duyên, tôi có thể trao đổi một chút phương thức liên lạc với cô không?"
Không biết vì sao, vừa nói xong lời này, tâm liền như bắt đầu nổi trống.
Hắn phải mạnh mẽ áp chế, mới có thể không biểu lộ hoảng loạn ra ngoài.
【Đừng đáp ứng hắn, ta cảm thấy hắn không có ý tốt!】 Sưu Thần Hào nghĩ, trên đầu Chiến Thần ba ba của nó sắp tỏa ra ánh sáng xanh lục lập lòe. Đặc biệt là khi chú ý tới bộ dáng cười hì hì của Phồn Tinh, nó hoàn toàn nắm giữ chứng cứ xác thực.
Nhưng mà, Phồn Tinh cũng không thèm để ý đến nó.
Tiểu hoa dại, đáng yêu, sẽ không có ý xấu nha.
Nếu là có, chờ phát hiện, lại ấn trên mặt đất... đấm hắn nha.
"Được." Phồn Tinh móc ra di động từ chiếc túi xách trên tay, trao đổi phương thức liên lạc với Cố Tích Thời.
Sưu Thần Hào: 【! ! !】
Bởi vì dựa vào quá thân cận, thậm chí có thể ngửi được, mùi hương thanh lãnh tản mát trên người Cố Tích Thời.
Thơm thơm, không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà mang theo chút mùi thuốc nhàn nhạt. Tuy rằng đại lão không thể miêu tả được, nhưng mà cô thích ngửi nha, nỗ lực hít hít cái mũi nhỏ.
Cố Tích Thời gắt gao đè lại bàn tay mình, ngăn không cho mình cử động.
Hắn luôn có cảm giác không kìm nén được, muốn chặt chẽ bắt lấy cô gái nhỏ trước mắt, này thật sự là... quá mức đường đột!
"Trao đổi phương thức liên lạc, chúng ta liền xem như là bằng hữu, phải không?" Cố Tích Thời ôn nhu cười nói.
Phồn Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn đóa tiểu hoa dại này.
Mà Sưu Thần Hào cũng chó ngốc trợn mắt*, mẹ nó, tên nam nhân này là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
*Chó ngốc trợn mắt: là biểu cảm trong hình này nè mọi người.
Ý tưởng trong lòng đại lão chính là, đóa tiểu hoa dại này, rất biết điều nha.
Hắn rõ ràng, thẹn thùng như vậy. Thật sự có ý tứ.
Mà Cố Tích Thời thấy cô không đáp lại, trong lòng liền căng thẳng: "Là... không muốn sao?"
Mặt mày ôn nhuận mang theo một tia nhạt nhẽo mất mát, nhưng ngay sau đó lại cực kỳ dịu dàng nói: "Nếu cô không muốn, cũng không sao cả. Là tôi đường đột rồi."
"Tôi bệnh nhiều năm nay, bên người chưa từng có bằng hữu, nên mới tùy tiện đưa ra thỉnh cầu này, thật sự xin lỗi."
Phàm là người gặp qua Cố đại thiếu gia Cố Tích Thời, thì đều cảm thấy hắn thân sĩ hữu lễ, ôn hòa nho nhã.
Này không phải là không có đạo lý.
Cho dù bất cứ lúc nào, đối với một người thân phận cao thấp thế nào, hắn đều lấy ôn nhu đối đãi. Chỉ cần chú ý thấy đối phương có một tia khó xử, liền sẽ lập tức cho ngươi ta bậc thang bước xuống.
Nam nhân như vậy, nếu không phải vì thân thể ốm yếu, thì có biết bao nữ nhân muốn gả cho hắn.
Nhưng dừng ở trong tai Phồn Tinh, thì chỉ có một ý tưởng...
Tiểu hoa dại, nói chuyện, dễ nghe nha.
Hắn, thật ngoan nha.
Dù sao cũng là chỉ số thông minh thấp, không biết văn hóa không mệt nhọc!
【Cự tuyệt hắn!!!】 Sưu Thần Hào quả thật muốn che miệng Phồn Tinh lại.
Nhưng mà, nó không làm được, hức.
"Tôi đồng ý nha." Phồn Tinh cũng có chút tò mò.
Tiểu hoa dại, đều dễ lừa như vậy sao?
Vì sao, cô còn chưa làm gì, mà tiểu hoa dại đã tự mình đào hố, rồi tự mình nhảy xuống hố luôn?
Cô còn chưa kịp đào hố cho hắn đâu.
Cố Tích Thời nghe được hai chữ 'đồng ý', tức khắc mặt mày giãn ra, nhẹ nhàng cười, có thể làm người ta cảm giác được, hắn là thật lòng cao hứng.
Cũng làm cho Phồn Tinh mơ hồ cảm thấy vui vẻ.
Cốt truyện thế giới này quá phức tạp, lấy chỉ số thông minh muốn cao không cao, muốn thấp không thấp của đại lão, suy nghĩ nhiều ngày như vậy, vẫn chỉ thấy một mớ lộn xộn.
Vì thế cô luôn trong trạng thái tối tăm mờ mịt.
Ở chỗ này có đóa tiểu hoa dại, thật ngoan, ngoan đến làm Phồn Tinh thật vui vẻ.
Sưu Thần Hào: 【. . .】 Vì vậy, đây là lý do cô đi lệch quỹ đạo sao?
Tiểu móng heo!
Nói chuyện trong chốc lát, tiệc rượu cũng sắp kết thúc, Cố Tích Thời hướng đến Phồn Tinh, nói: "Cô nên về nhà rồi, buổi tối nghỉ ngơi sớm. Hy vọng sau khi về đến nhà, cô có thể nhắn một tin báo bình an cho tôi, được không?"
Tiểu móng heo hiện đang đầu óc mê muội, sao có thể không đáp ứng?
"Được nha."
"Phồn Tinh, tôi thật vui vẻ, vì có thể quen biết cô." Trước khi đại lão rời đi, Cố Tích Thời gọi cô lại, trịnh trọng nói với cô một câu như vậy.
Nếu đổi lại là những người khác nói với đại lão, chắc chắn đại lão sẽ không chút do dự hỏi ngược bọn họ: Vậy ngươi có bao nhiêu vui vẻ?
Nhưng đây là Cố Tích Thời, thực hiển nhiên được Phồn Tinh yêu thích.
Nghiêng đầu, lên tiếng: "Ồ."
Sưu Thần Hào lau một phen mồ hôi hột, may là chỉ số thông minh không đủ, không biết lẳng lơ trêu chọc. Bằng không, thế giới này chắc chắn lật xe.
Sau khi từ cửa hông đi vào tiệc rượu không lâu, Phồn Tinh liền bị Kỳ Chương tóm được.
Kỳ Chương đang nói chuyện với người khác, thì phát hiện không thấy bóng dáng của nữ nhân không an phận Hứa Phồn Tinh.
Trong khoảng thời gian ngắn, liền suy nghĩ rất nhiều thứ!
Cô và hắn không phải nắm tay tiến vào, ở trong mắt người khác, liền sẽ tự nhiên biến thành ám thị, đây là nữ nhân có thể tiếp cận.
Biến mất lâu như vậy, không chừng là cùng tên dã nam nhân nào đó đi làm chuyện đáng khinh.
Kỳ Chương vừa nghẹn lại vừa bực tức.
Cô dám!
Cho nên sau khi tóm được Phồn Tinh, chuyện đầu tiên Kỳ Chương làm là quan sát quần áo đầu tóc cô, phát hiện không có loại hỗn độn vì trải qua sự tình không trong sáng nào đó, lúc này sắc mặt hắn mới thoáng chuyển biến tốt.
"Thế nào, đi thông đồng nam nhân sao?" Kỳ Chương trào phúng nói.
Phồn Tinh: ". . ." Ừmmm, hắn làm sao biết vậy ta?
"Hứa Phồn Tinh, cô biết điều thì tự ước lượng lại chính mình đi, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, ở đây đều là người có uy tín danh dự, cô cho rằng cô có thể trèo lên được ai? Tôi khuyên cô tốt nhất an phận cho tôi, nếu dám làm chuyện khiến tôi mất mặt, tôi sẽ khiến cô chết!"
Lại là một loạt câu dài liên tiếp bắn liên thanh, không hề bất ngờ, đại lão lại tiến vào trạng thái không thể tiêu hóa.