Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ
*** ***
Ai dám làm trò trước mặt Cố Hàn, nói anh trai hắn đoản mệnh, hắn liền sẽ hóa chó điên, cắn chết không bỏ!
Trước kia thời điểm cha mẹ hắn bận rộn làm ăn, đều là hai anh em hắn ở nhà chăm sóc lẫn nhau, tuy thân thể Cố Tích Thời không tốt, cũng chỉ lớn hơn Cố Hàn ba bốn tuổi, nhưng vì tính cách trưởng thành sớm, tâm tư thông thấu, nên rất sủng Cố Hàn. Đốc thúc hắn đọc sách viết chữ, kể chuyện xưa cho hắn nghe, hoàn toàn đúng với câu 'huynh trưởng như cha'.
Cố chủ tịch còn chưa kịp ngăn cản, thì đã nghe Cố Hàn cười lạnh một tiếng.
"Cháu gái đó của ông mà muốn gả cho anh tôi? Người nhỏ tuổi không biết tự soi gương thì thôi đi, nhưng ông đã cao tuổi thế này, cũng không biết soi gương sao?"
Ngày thường Cố Hàn xử lý công việc công ty, biểu hiện hết sức bình ổn.
Cao lớn thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, nhìn qua rất chững chạc đàng hoàng.
Đó là do anh hắn và mấy người lớn trong nhà, nói hắn trưởng thành rồi, thì nên có dáng vẻ thành thục.
Nếu không phải vì kiếm tiền tích góp phí trị liệu cho anh hắn, hắn mới không thèm giao tiếp với mấy lão già vương bát đản miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia!
Đem chủ ý đánh tới trên người hắn thì thôi đi, dù sao phụ nữ đã tự đưa tới cửa, hắn ngủ xong liền chạy, ai cũng đừng mong bòn rút được gì từ hắn.
Nhưng mà muốn nhét phụ nữ cho anh hắn...
Cách làm này quả thật quá bỉ ổi!
Thân thể anh hắn yếu ớt, đây rõ ràng là muốn mạng anh hắn!
Gương mặt Cố Hàn tái xanh, bộ dáng cực kỳ tức giận, nhưng không ai biết, trong lòng hắn lo lắng xa xôi đến nhường nào.
"Này... Lão Cố, trưởng bối như chúng ta đang thương lượng, tiểu bối nhà ông xen ngang như vậy, cũng quá vượt phép tắc rồi."
Hơn nữa hắn chỉ là một tiểu bối, nếu ông ta đôi co với hắn, thì sẽ tự hạ thấp thân phận mình.
"Ha ha, lão Lý, đều là do tôi dạy con không tốt, ông đừng so đo với hắn." Cố chủ tịch chủ động nhận lỗi.
Thân phận Cố Hàn là tiểu bối, dù có xin lỗi cũng không gọi là thấp hèn.
Cố chủ tịch nhận lỗi, cũng chỉ xem như thay con trai mình nói một lời mà thôi.
Đã dạy hắn bao nhiêu lần, trên thương trường, kiêng kị nhất chính là đem hỉ nộ bày lên mặt, đem tâm tư của mình bộc lộ ra ngoài.
Thằng nhãi ranh này ăn nói như thế, đây là trực tiếp rút luôn da mặt người ta!
Chờ đi, chờ yến tiệc tan, ông sẽ dạy dỗ lại nó.
Cố chủ tịch tỏ vẻ tâm thực mệt.
"Hắn là tiểu bối, tôi đương nhiên sẽ không so đo với hắn. Lại nói tiếp, Tích Thời nhà ông cũng thật đáng tiếc. Thân thể ốm yếu như vậy, nếu còn không tranh thủ cưới vợ vào cửa, sớm sinh một người thừa kế mới, thì..."
Họ Lý lại bắt đầu đem đề tài hướng đến chuyện liên hôn thương nghiệp.
Dù sao thì mạng của Cố Tích Thời cũng không dài.
Tốt nhất là sớm cưới vợ về nhà, để còn chừa chút huyết mạch.
Ông ta cũng không phải người đầu tiên nói lời này với Cố gia, nhưng những người khác, không ai nói trắng trợn như ông ta.
Họ đều chỉ dám nói bóng gió ám chỉ xa gần.
Vị chủ tịch Lý này, trước kia từng là người trong ngành, tuy mấy năm gần đây làm ăn vẫn luôn xuống dốc không phanh, nhưng trong não khuyết thiếu chữ số ACD*, nên lúc nào cũng tự cho mình là lão đại trên thương thường.
*Khuyết thiếu chữ số ACD: bảng chữ cái là ABCD, nhưng ACD thì bị thiếu chữ B. Ý nói khuyết thiếu kiến thức cơ bản, ngu ngốc.
Làm ăn buôn bán, trước nay đều dĩ hòa vi quý.
Cho dù mọi người ngấm ngầm chém giết đến đen trời kín đất, nhưng trên mặt vẫn phải duy trì hòa bình.
Nhưng đó là ý tưởng của người đời trước, còn đối với một tên huynh khống như Cố Hàn...
Đệch mẹ!
Ông dám nguyền rủa anh tôi!
Lại còn liên tiếp nguyền rủa anh tôi!
Còn muốn để người nhà ông làm chị dâu tôi?
Trên đời này có nữ nhân nào có thể xứng đôi với anh tôi sao?
Không có!
Không thể nhịn được nữa, Cố Hàn cầm ly rượu vang đỏ tạt thẳng lên mặt Lý đổng: "Cút! Cút ra khỏi yến tiệc của Cố gia ngay!"
Tức khắc, toàn bộ yến tiệc đều im bặt.
Ngay sau đó là một trận xôn xao nổi dậy.
Tuy gia nghiệp của Lý đổng không bằng Cố gia, nhưng vì ông ta lớn tuổi, nên mọi người đều cho ông ta ba phần thể diện.
Tạt thẳng rượu lên mặt thế này, quả thật là danh xứng với thực vả mặt người ta!
"Muốn liên hôn thương nghiệp với anh tôi? Trước tiên về nhà tự soi gương đi, ông xứng sao?" Sắc mặt Cố Hàn tái xanh, ly rượu vang đỏ ngã trên mặt đất, vỡ thành năm bảy mảnh.
Hắn gắt gao siết chặt tay, một bộ dáng muốn đánh người, đáy mắt vằn vện tơ máu.
"Thân thể anh tôi không tốt thì sao? Có quan hệ gì với các người? Phí trị liệu cần các người chi sao? Lo chuyện bao đồng quản đến trên đầu anh tôi, còn muốn tìm chị dâu cho tôi, Cố Hàn tôi đã đồng ý chắc?"
Phồn Tinh lúc ấy, đang ăn dưa.
Xác thật là đang ăn dưa theo nghĩa đen.
Dùng đĩa nhỏ bưng một mâm dưa lưới, lúc tính tình Cố Hàn phát bạo, cô vừa vặn nhìn xuyên qua đám người, quan sát vô cùng rõ ràng.
Đem dưa nuốt xuống.
"Nhị Cẩu nha..."
【Sao?】 Sưu Thần Hào có chút ưu thương, tiểu thuyết điền văn ấm áp quả nhiên không thích hợp với nó, sau khi xem mấy quyển liền thấy chán. Nhưng nếu xem thể loại khác, nó lo sẽ tạo cơ hội cho đứa ngốc này học thủ đoạn chơi xấu.
"Đóa Tiểu Hoa Hoa này, thật hung nha."
Phồn Tinh nghiêng đầu, nỗ lực suy nghĩ từ ngữ hình dung Cố Hàn.
【... Không phải đều rất hung sao?】
"Chính là, hắn hình như, có điểm ngu ngu."
Phồn Tinh cũng không biết vì sao, ánh mắt đầu tiên nhìn qua Cố Hàn, liền cảm thấy, đóa Tiểu Hoa Hoa này, ngu ngu.
Đánh người, đương nhiên không thể đánh trước mặt nhiều người như vậy!
Sẽ có phiền toái.
Sưu Thần Hào: 【? ? ?】
Cô nhìn chỉ số thông minh của cô, rồi nhìn thân phận Chiến Thần đại nhân của nó xem, cô lại không biết xấu hổ nói Cố Hàn ngu?
Phồn Tinh có chút phiền muộn thở dài, sau đó lại bưng lên một đĩa dưa hấu nhỏ: "Vừa hung, vừa ngu ngu, đóa Tiểu Hoa Hoa này, không muốn nuôi."
[Bản dịch này được đăng tại wattpad.com/user/Nhatdadiemvu]
Kỳ Chương dẫn Phồn Tinh đến, nhưng lại không ở bên cạnh cô.
Tại những loại yến tiệc này, nếu mang bạn gái đến mà lại không giữ bên mình, tức là đang ám chỉ cho người khác biết...
Nữ nhân này chỉ là một món đồ chơi mà thôi, căn bản không quan trọng.
Nếu ai muốn, thì có thể tới chơi thử.
Phồn Tinh mặc váy sa mỏng hồng nhạt, cả người nhìn qua thanh thoát tự nhiên, bulinbuling lấp lánh. Trang điểm lại thiên về hướng mộc mạc, hoàn toàn triển lãm dung nhan tinh xảo của mình.
Đặc biệt là đôi mắt thủy nhuận trong suốt, thời điểm khẽ meo meo ăn thứ gì đó, liền giống như con hamster nhỏ.
Sự gợi cảm hoàn mỹ kết hợp với bộ dáng thanh thuần ngây thơ, làm người ta cảm thấy cổ họng lăn lộn, nghĩ đến chút... sự tình đáng khinh.
Vì vậy luôn có người muốn đến gần Phồn Tinh.
Đến gần thì đến gần đi, lại còn muốn phô diễn sự trơ trẽn.
Khóe môi câu lấy ý cười tự cho là tà mị, tay cắm trong túi quần, nghiêng đầu, một bộ dáng tự cho là lãng tử.
"Tiểu thư mỹ lệ như vậy, sao lại lẻ loi một mình ở đây?"
Phồn Tinh: ". . ."
Ngăn trở ánh sáng ăn dưa của ta.
Ánh sáng mờ, làm cho dưa xấu, cảm giác thèm ăn giảm xuống.
"Kỳ Chương đúng là không biết thương hương tiếc ngọc. Hay là... cùng tôi thì thế nào? Điều kiện mà hắn cho cô, tôi có thể cho gấp đôi."
"Vậy anh... tên là gì nha?" Phồn Tinh nấc lên một cái, ăn dưa nhiều, có chút no.
"Hình Duệ." Tươi cười tăng lên, tiểu khả ái cắn câu rồi.
Bộ dáng nấc lên cũng rất đáng yêu, thật là... làm người ta hận không thể ngay tại đây khiến cô kêu đau đớn.
"Ồ."
Sau đó đâu?
Hình Duệ đợi hơn nửa ngày, cũng không chờ được câu tiếp theo của tiểu mỹ nữ.
Sau đó liền không có sau đó sao?
Mẹ nó, này không giống cốt truyện thông gian trong tưởng tượng của hắn.
Phồn Tinh cũng đã sớm kéo quyển sổ đen trong lòng ra, đem hai chữ 'Hình Duệ' đăng ký lên...