Trước khi cửa thang máy đóng lại, Úc Tưởng mơ hồ nhận ra ánh mắt của Trữ Lễ Hàn khẽ quét qua người mình. Chỉ là sau khi cửa khép lại, liền không có cảm giác gì nữa.
Trong thang máy là một bầu không khí trầm mặc đến tĩnh mịch.
Thư ký do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Đại thiếu, hình như chúng ta vào nhầm thang máy rồi. Đây là thang máy dành cho khách a."
Có một thang máy chuyên dụng dành cho Trữ Lễ Hàn. Chỉ có thang máy đó mới có thể lên được tầng của ban giám đốc.
Trữ Lễ Hàn: "......"
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Tan tầm đi."
"Ôi chao!". Thư ký mừng như điên, cũng không thèm quản sao hôm nay ông chủ lại có chút kỳ quái nữa.
Anh chỉ đơn giản lướt qua bản báo cáo y tế một lượt. Buổi sáng sau khi rời khỏi khách sạn anh hoãn cuộc họp lại và làm một đợt kiểm tra.
Trên đây ghi chú, sức khỏe của anh vẫn rất tốt.
Thư ký Vương gật đầu: "Vâng. À! Còn có những phóng viên bị giam giữ, sau khi thả ra họ cam đoan sẽ không dính líu đến việc này nữa."
Trữ Lễ Hàn không lên tiếng trả lời, những vấn đề này anh không có hứng thú muốn nghe.
Anh không tự giác bóp chặt hai đầu ngón tay, trong vô thức dường như anh có thể cảm nhận được sự mềm mại khi bóp vào cổ đối phương.
Tên cô ấy là Úc Tưởng, phải không?
Anh nhìn thấy trên cổ cô còn lưu chút dấu tay, không rõ ràng lắm.
Chỉ thoáng qua, anh cũng có thể nhận ra đó là gì.
Thẩm tổng một bên lại thao thao bất tuyệt về công ty mình, các dự án mới và những nhân vật nổi tiếng trên Internet mà anh đã ký hợp đồng gần đây.
Úc Tưởng nghe hiểu.
Hóa ra đây là một tổ chức MCN*, có nhiệm vụ ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng Internet.
(*): Mạng lưới đa kênh, là một làm việc với các nền tảng video như, hỗ trợ cho các chủ trong các phần như "sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý, kiếm tiền/, và/hoặc phát triển " để đổi lại một số từ kênh. – nguồn từ Wiki media
Không chờ Thẩm tổng giới thiệu xong, Lăng Sâm Viễn đã cắt ngang: "Tôi là từ từ xem qua, anh không cần phải nói gì cả."
Úc Tưởng: Anh nghĩ nam chính thông minh đến mức nào chứ?
Hệ thống: "Đương nhiên là IQ cao nhất thế giới. Dù sao cũng là nhân vật chính mà!"
Úc Tưởng: Chà! Vậy anh nghĩ xem, nếu tôi cứ giống như người máy, liên tục tìm nam chính tỏ tình, một chút tình cảm cũng không có. Anh ta sẽ không nghi ngờ tôi không phải là một người thật sự sao?"
Bởi vì trong tiệc rượu, cô gái mặc lễ phục thắt cái nơ bướm to cũng chói mắt y như anh vậy. Chẳng qua anh là vì có thân phận xấu hổ, còn cô là bởi vì ăn mặc quá "khác biệt".
Lăng Sâm Viễn có chút khó tưởng tượng, người kia cùng với cô gái mặc áo lông màu nâu, tóc xõa dài ngang vai, ngũ quan tinh xảo này có liên hệ với nhau.
"Cô vẫn luôn nhìn tôi, là có việc gì sao?"
"Tôi thích anh, anh không biết sao?" Úc Tưởng nói một cách hợp tình hợp lý.
Anh... thật sự không biết!
Lăng Sâm Viễn buồn cười nhìn cô: "Cho nên?"
Bây giờ anh ở Hải Thị thân phận xấu hổ, không ai biết ở nước ngoài, anh đã sớm bồi dưỡng thế lực cho mình.
Rất nhiều phụ nữ giàu có thích anh, rồi lại vì địa vị của anh mà chần chừ. Chưa từng có ai đứng trước mặt anh mà hết to từ "thích" như thế.
Úc Tưởng: "Anh thích tôi không?"
Lăng Sâm Viễn: "Đương nhiên là không."
Cô gái này không biết ăn nói, thô lỗ, thậm chí trông có chút không thông minh. Thật sự kém xa kiểu người mà anh thích.
Úc Tưởng: Nếu tôi nói không sao, thì có phá hủy thiết kết nhân vật không?
Hệ thống hài lòng nói: "Đúng, đúng vậy. Cô có thể hỏi ý kiến của tôi trước, thật sự không quen a! Cứ phát huy như vậy nhé!"
Vệ sĩ nói: "Cho dù cô có biết hay không cũng phiền cô đi cùng tôi trước. Nếu cô lo lắng, Thẩm tổng có thể đi cùng cô, chỉ cần đứng xa một chút là được."
Liêu Giai Phỉ sửng sốt, tim cô đập loạn nhịp trong tích tắc.
"Trữ... Trữ đại..." Giọng Liêu Giai Phỉ vang lên run rẫy.
Trữ Lễ Hàn nhìn cô: "..."
Trữ Lễ Hàn: "Cô là ai?"
Liêu Giai Phỉ: "A?". Cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra!
Trữ Lễ Hàn nhìn vệ sĩ.
Vệ sĩ vội vàng giải thích: "Tôi thật sự là tìm cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng..."
Liêu Giai Phỉ mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng một hồi lâu rồi hỏi nhỏ: "Vậy anh có nghĩ tới, đi cùng Thẩm tổng có hai cô gái không?"
Vệ sĩ: "..." Xong rồi.
Đại thiếu cũng không nói là có hai người a! Mà Trữ Lễ Hàn đích thực là không hề phát hiện ra Liêu Giai Phỉ, anh chỉ nhìn thấy Úc Tưởng.
"Được rồi." Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói.
Lạnh lẽo trên mặt anh rút xuống, tựa như tư thế đáng sợ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Tra ra kẻ chủ mưu phía sau không phải chuyện quan trọng nhất, bây giờ người của khách sạn Hải Lệ đã sợ chết khiếp, đám phóng viên cũng nhũn cả người, muốn tra ra không khó.
Anh không cần cạy miệng Úc Tưởng nữa.
Anh chỉ muốn hỏi...
Cô chạy cái gì?
Sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ lột da cô sao?
Và còn, hôm đó sau khi rời đi, cô có uống thuốc tránh thai không?
Một nơi khác, Lăng Sâm Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu.
Anh và Trữ Lễ Hàn không giống nhau.
Trữ Lễ Hàn là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, thân phận hiển hách ai cũng biết.
Trữ Lễ Hàn có thang máy chuyên dụng, anh không có.
Lăng Sâm Viễn cùng những người khác đi thang máy thông thường dành cho khách.