"Úc Tưởng cả đêm không về, ba, người nhất định phải tra hỏi cô ta cho tốt, công việc thì chẳng đâu ra đâu, bây giờ lại không biết đang qua lại với tên đàn ông nào, trên cổ đều là dấu vết..."
Bác cả cắt ngang: "Hôm qua không phải nó đã nói là đi dự tiệc rượu ở khách sạn Hải Lệ sao?"
Úc Trung: "A! Con biết rồi! Cô ta chắc chắn lại đi tìm Lăng Sâm Viễn!"
Úc Tưởng: "Nói đi, tôi đang chờ tiếp thu đây!"
Hệ thống: "Cô ấy không thích che giấu tâm tư, xấu xa đều bày ra bên ngoài, cho nên tuyệt đối không có khả năng nhận lỗi với người khác, cô ấy làm cái gì cũng đều cảm thấy là hợp tình hợp lý..."
Úc Tưởng: "Ồ! Không tồi!"
Hệ thống cảnh giác hỏi: "Cái gì không tồi?"
Úc Tưởng: "Tôi nói thiết kế nhân vật này không tồi."
Hệ thống:?
Cô có nghiêm túc không vậy? Với loại thiết kế nhân vật này, mười người thì đến chín người gào thét không muốn làm. Người cố gắng tiếp nhận thì đều thất bại.
Úc Tưởng, người vừa xuyên qua đã có thái độ bất hợp tác này, bây giờ lại có thể bình tĩnh tiếp nhận nhân vật như vậy?
Úc Tưởng: "Một khi tôi khiến thiết kế nhân vật bị sụp đổ thì sẽ bị xóa sổ sao? Cũng không đến mức như vậy chứ! Như vậy thì mệt cho anh rồi, lúc nào cũng phải theo sát tôi."
Hệ thống: "Không sai. Nhưng sẽ có những mức độ và quá trình phán quyết."
Hệ thông: "Nếu là ở trước những nhân vật không quan trọng có những lời nói và cử chỉ sai thiết kế nhân vật, thì sẽ bị điện giật ở mức độ nhẹ. Còn trước mặt nhân vật quan trọng thì chỉ cần một hành động nhỏ bị sai cũng sẽ toàn thân đau đớn."
Hệ thống: "Ngoài ra còn có hạn mức về số lần vi phạm. Mức độ vừa 10 lần, mức độ thấp 5 lần. Dùng hết, cô sẽ bị xóa sổ."
Úc Tưởng: "Ồ."
Cô đột nhiên hỏi lại: "Vậy anh cũng bị trừng phạt sao, Tiểu Viên?"
Hệ thống khựng lại.
Đây không chỉ là lần đầu tiên có ký chủ gọi nó bằng tên thay vì "hệ thống", mà còn là lần đầu tiên có người hỏi nó có bị trừng phạt hay không.
Hệ thống: "Xin lỗi, chuyện này không nằm trong phạm vi tôi có thể trả lời."
Úc Tưởng gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, Tiêu Viên a! Anh còn không thông minh bằng nữ pháo hôi này đâu! Không trả lời thì ý chính là anh cũng sẽ bị trừng phạt.
Úc Tưởng không hỏi lại quá trình phán định sẽ kéo dài trong bao lâu. Dù sao lần tới khi cô phạm lỗi, tự khắc sẽ biết thôi.
Úc Tưởng vui vẻ đứng dậy, thay quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Hệ thống thật sự không nhịn được: "Sao cô không hỏi tôi khi nào sẽ bị phạt?"
Úc Tưởng mở miệng trước: "Giúp việc trong nhà đâu?"
Úc Trung nhíu mày. Không nghe thấy cậu ta nói, trong nhà làm gì có giúp việc, Úc Tưởng liền yên tâm rồi.
Xem ra Úc gia dù có sa sút nhưng vẫn có thể thuê người giúp việc.
Úc Tưởng quay đầu đi vào bếp, gọi hai món mặn một món canh, dưới ánh mắt kinh ngạc và tức giận của Úc Trung ăn no một bụng liền xách túi đi ra ngoài.
Cũng không cần phải diễn tả sự lười biếng của nhân vật một cách sống động như vậy đâu.
Hệ thống hắng giọng một cái nhắc nhở: "Bây giờ cô phải đi tìm Trữ Lễ Hàn."
Úc Tưởng: "Tại sao?"
Hệ thống: "Cô phải làm theo cốt truyện, cô phải kết hôn!"
Úc Tưởng nhẹ nhàng đồng ý: "Được."
Sau đó, cô mở điện thoại lên tìm kiếm từ khóa công ty của Trữ Lễ Hàn, lập tức một chuỗi kết quả hiện ra.
"Chà! Tham gia dự án ứng dụng con chip và y tế sinh học, ồ, làm IT, ở nước ngoài còn sở hữu quặng dầu mỏ?". Thật không hổ là motif bá đạo tổng tài! Như vậy mà cũng dám viết nha!
Úc Tưởng lại lật qua.
Sau khi ba mình qua đời, Trữ Lễ Hàn sẽ được kế thừa bất động sản, công ty phim truyền hình, điện ảnh. Ồ, còn cả một công ty bảo hiểm nữa.
Được thôi, cô làm!
Úc Tưởng tự đáp một tiếng trong lòng. Trong nguyên tác, vốn dĩ người thừa hưởng những thứ này đều là nam chính.
Da mặt của lễ tân căng ra, thầm nghĩ, thường xuyên có những cô gái kỳ lạ như vậy đến đây nói có việc tư muốn tìm Trữ đại thiếu.
"Ngại quá, theo quy định, hoặc là có hẹn trước, hoặc là có thể gọi trực tiếp cho ngài ấy. Cô xem...?"
Lễ tân sau khi nói xong đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị náo loạn một trận. Ồ! Chắc sẽ không có việc gì, dù sao bảo vệ cũng đã quen phải giải quyết việc này rồi.
Úc Tưởng: "Được". Nói xong, liền đi.
Lễ tân: "A?"
Cứ như vậy, cứ như vậy mà đi? Cô ấy vậy mà còn có vẻ mặt bình thản, giống như vừa rồi chỉ là đánh cược một lần vậy.
Úc Tưởng: "Anh xem, không phải là tôi không muốn tìm anh ta, mà là tôi không có tư cách để gặp anh ta nha!"
Cô còn chưa kịp đâm vài nhát vài hệ thống thì đã có người ngăn cô lại: "Úc Tưởng!"
Úc Tưởng quay đầu nhìn sang. Nhìn thấy một người đàn ông bảnh bao trong bộ vest cùng giày da. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, đang cầm một chiếc cặp da trên tay.
Phía sau anh ta, là một người phụ nữ. Chỉ một chốc sau đó, tên của họ lần lượt xuất hiện trong đầu cô.