Lúc này, Úc Tưởng đang gọi điện thoại cho Thẩm tổng, hệ thống muốn tìm cơ hội để lập lại uy nghiêm của mình nhưng đều không có cơ hội.
Đúng lúc này, một giọng nói bên cạnh vang lên: "Úc Tưởng, cô vẫn còn làm việc ở công ty đó à?"
"Ừ". Úc Tưởng quay đầu lại. Người hỏi chính là con gái của chú ba, Úc Tưởng phải gọi cô ta một tiếng chị họ.
Nếu không có hệ thống, Úc Tưởng hoàn toàn không biết người này là ai.
"Sớm từ chức đi, cái công ty chuyên đào tạo người nổi tiếng trên mạng gì đó, thật là mất mặt Kim gia!" Người chị họ nói.
Nhưng không đợi Úc Tưởng mở miệng. Chú ba đang ngồi ở ghế phụ phía trước đã lên tiếng:
"Con bé này! Con đang bày cho em gái mình cái ý kiến gì vậy? Công ty này khó khăn lắm mới vào được, còn có thể đổi đi chỗ nào? Kiếm tiền mà, cũng không có gì mất mặt! Úc Tưởng, lương tháng trước của con bao nhiêu? Nếu như quá thấp, vậy không bằng trở về công ty của chúng ta."
Úc Tưởng vẻ mặt mờ mịt.
Hai người bọn họ trước mặt cô diễn trò. Một kẻ xướng, một kẻ họa.
Úc Tưởng dựa người về phía sau, cười nói: "Được thôi. Từ lâu con cũng đã cảm thấy mệt mỏi với công việc này rồi. Con không muốn chạy vặt đâu, cũng chán ghét bị người ta sai khiến. Con là thiên kim tiểu thư của Úc gia đúng không? Chú ba, ở chỗ của chú có việc nào lương cao mà không cần vất vả không? Con cũng yêu cầu không cao đâu, mười vạn một tháng là được."
Úc Tưởng: "Chú ba, công ty bây giờ vẫn còn có thể trở lương chứ?"
Chú ba trán nổi đầy gân xanh, cả giận nói: "Ai nói cho con biết? Nói nhảm cái gì?"
Úc Tưởng: "Là một trang báo mạng đưa tin, hình như là thuộc công ty truyền thông Đông Phương. Chú ba, chú không phải có số điện thoại của vị giám đốc bên đó sao? Gọi đến mắng họ một trận đi!"
Anh rể của giám đốc truyền thông Đông Dương gia thế cao ngạo, không phải người mà ông có thể đụng tới a.
Trong xe thật yên tĩnh.
Ngay cả người chị họ cũng trở nên yên tĩnh sau khi thấy cha mình như bong bóng xì hơi vậy, cô ta không dám kiếm chuyện cùng Úc Tưởng nữa.
Úc Tưởng thật là mặt dày!
Không biết thế nào là xấu hổ!
Hệ thống cũng cảm thấy phục cô rồi.
Hệ thống: "Có lẽ ban đầu nên đưa cô đến thể loại trạch đấu."
Hot girl mạng đang phát trực tiếp không ngờ chỉ xoay máy ảnh một chút, đề tài trọng tâm liền đặt trên người cô tiểu thư Ngư Ngư kia.
"Tôi trước mang mọi người đi tham quan biệt thự, thật sự rất đẹp, không chừng có thể gặp được nhân vật mà bình thường mọi người không được nhìn thấy a nha."
Cô ta cầm gậy selfie hướng vào trong.
"A? Mọi người có muốn nhìn xem người kia rốt cuộc có phải là Ngư Ngư không a?". Hot girl mạng có chút do dự.
Bởi vì như thế sẽ bị người khác chiếm hết nổi bật. Nhưng nhìn thấy số người xem live tăng nhanh, cô ta vẫn gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi xem xem. Nhưng không chắc là sẽ tìm được cô ấy a."
Biệt thự cổ được cho là nơi tổ chức tiệc cưới lại giống như một xã hội thu nhỏ.
Vừa vào cửa, người nhà họ Úc đã chia nhau đi tìm các ông chủ mà họ quen biết để bàn chuyện làm ăn.
Chỉ còn lại mình Úc Tưởng.
"Tôi đi tìm một chỗ thoải mái."
Úc Tưởng đi từ phía trước ra vườn hoa phía Đông, rồi lại từ vườn hoa phía Đông sang vườn hoa phía Tây.
Hot girl mạng đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng đâu. Bởi vì đi giày cao gót quá lâu có chút khó chịu nên cô ta chỉ có thể cố gắng giải thích với khán giả rằng:
"Ví như bên kia, chủ tịch tập đoàn Thông Tinh đi cùng với con trai chủ tịch Kim."
"Đằng này, chết tiệt! Là Trữ Lễ Hàn! Mọi người đã nghe nói về Trữ Lễ Hàn chưa? Không được, tôi không dám quay anh ta. Kia là Kim tổng, đang nói chuyện với cháu trai mình."
"Mọi người chắc cũng đã hiểu, những người có quyền thế ở đây đều đang nịnh bợ lẫn nhau a. Tôi tìm nửa ngày cũng không thấy vị Ngư Ngư kia đâu, không chừng cô ta và một màn danh lợi này không hợp với nhau nên chẳng ai thèm nói chuyện với cô ta."
[Thật là tiểu thư dỏm a.]
[Vậy sao cô ta có tư cách đến đây chứ?]
[Khả năng là có thiếu gia nhà giàu nào đó mang vào.]
Kim lão gia nặng nề đặt chén trà xuống bàn: "Lão tử còn muốn hỏi anh đây. Không phải giao cho anh đi khóa cửa vườn hoa phía Tây lại sao?"
Anh lúc này mới phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.
Úc Tưởng vốn không phải muốn lấy khăn tay của anh, mà chỉ đơn thuần muốn lau xác con muỗi trong lòng bàn tay a...
Bởi vì hành động đột ngột của Trữ Lễ Hàn, Kim lão gia không đoán được giữa anh và cô gái kia rốt cuộc là có quan hệ gì cho nên không gọi bảo vệ nữa.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Úc Tưởng lau xong, ngẩng đầu lên hỏi: "Có lấy lại không?"
Tuy rằng anh không lấy lại, nhưng cô cũng không thể dứt khoát ném nó vào thùng rác như vậy có được không? Không phải cô nên giữ lại làm kỷ vật sao?
Úc Tưởng: Bảo bối, đây không phải là điều anh muốn sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi tỏ tình để anh ta thích tôi sao? Không thể nào, anh ta là của nữ chính.
Bên này Úc Tưởng vừa xoay người muốn đi, Lăng Sâm Viễn lại kéo giữ tay cô lại: "Nếu như cô thích tôi, vậy hôm nay làm bạn gái của tôi. Sao?"
Úc Tưởng rất muốn hỏi, kia, nữ chính đâu? Nhưng cô nhanh chóng nhớ lại.
Nam chính là nhân vật phúc hắc, đương nhiên sẽ không nhanh như vậy đã để lộ danh tính người trong lòng, để người khác dùng cô ấy uy hiếp anh.
Úc Tưởng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng đây là Trữ Lễ Hàn muốn chịu trách nhiệm với cô.
Tốt nhất là đừng chịu trách nhiệm.
Kết hôn cùng với trùm phản diện, cô sẽ ngủ không ngon a.
Úc Tưởng đương nhiên không để hệ thống biết tâm tư của cô, dưới đáy lòng lẩm bẩm xong liền đi theo vệ sĩ lên lầu hai.
Hot girl mạng đang phát sóng trực tiếp xem đến trợn mắt há mồm: "Con mẹ nó! Cô ta vậy mà đi lên lầu hai?"
[Lầu hai làm sao vậy?]
[Tôi xem không hiểu.]
"Chính là nơi nghỉ ngơi của những người quyền quý. Vừa rồi tôi thấy Kim lão gia, Kim thiếu gia cùng với Trữ thiếu đi lên đó. Xung quanh có rất nhiều vệ sĩ, người bình thường căn bản không thể lên được a!"
[Fuck! Fuck!]
[Cho nên cô ấy là thiên kim thật hay giả vậy?]
Lúc này Úc Tưởng im lặng bước lên thảm, chậm rãi đi về phía cuối cùng của gian phòng.
Cửa phòng mở ra. Bên trong là không gian yên tĩnh chết người.
Úc Tưởng suy nghĩ trong ba giây.
Không phải là muốn giết người diệt khẩu chứ?
Không nha, đây là xã hội có pháp trị nha.
Fuck!
Không đúng!
Bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết xưa nay chưa từng tuân thủ pháp luật. Chặt tay chặt chân còn moi tim người.
"Úc tiểu thư." Người phía sau thì thào.
Người ngồi ở sô pha ngay cửa chậm rãi đứng dậy, xoay người. Anh ta cao lớn, ánh sáng trên người kéo dài bóng đen, khiến anh ta càng thêm áp bức khó tả.