Chiếc áo sơ mi vẫn được cài ngay ngắn từ trên xuống dưới. Thoạt nhìn tựa như loại tình huống này đối với anh chính là một sự xúc phạm. Điều này cũng đồng thời vô cùng đối lập với lực đạo đang ghì xuống trên cánh tay anh.
Trong lúc Úc Tưởng dùng ánh mắt mơ hồ đánh giá Trữ Lễ Hàn thì anh cũng đang nhìn cô.
Sau khi quyết định giải thuốc bằng cách trực tiếp nhất, trong vài phút ngắn ngủi Trữ Lễ Hàn đã nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra và cả hướng giải quyết.
Anh có thể đáp ứng bất cứ lợi ích gì mà cô muốn.
Dĩ nhiên nếu yêu cầu của cô quá đáng, anh sẽ không đồng ý.
Tốt nhất là cô nên thông minh một chút! Thức thời mà khai ra ai là kẻ đứng sau chuyện này, hoặc ai là người đã bày mưu kế này cho cô... Hửm?
Úc Tưởng không thèm nhìn đến sắc mặt của anh, cứ như vậy ngay trước mắt anh mơ màng bật báo thức lúc 6 giờ rưỡi.
Đặt xong, Úc Tưởng chui xuống dưới gối, uể oải nheo mắt rồi chìm vào giấc ngủ.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh bắt đầu không hiểu cô rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Một đêm này, đặc biệt dài.
Máy điều hòa phát ra một âm thanh rất nhẹ, đồng thời kim giờ cuối cùng cũng chỉ đến 6:30 sáng. Đồng hồ báo thức vừa reo tiếng thứ hai, Úc Tưởng đã vươn tay tắt đi.
Cầm điện thoại trong tay, cô quay đầu liếc nhìn Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông vẫn đang ngủ say, ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu vào lông mày anh tuấn như được trang trí bằng vàng ngọc, lại có một vẻ đẹp tuấn tú cao quý khó tả.
Thật đáng tiếc, lại là một tên phản diện chết tiệt!
Úc Tưởng đem quần áo mặc vào.
Chạy thôi!
Ai biết vừa mới nhấc chân một cái đã ngã nhào xuống. May mắn thảm lông phía dưới khá dày nên không làm kinh động đến Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: "..."
Không sao, mặc dù chân có hơi run một chút nhưng vẫn có thể đi lại, ra ngoài ăn hai bát cơm hẳn sẽ tốt thôi.
Chờ đến khi nữ phụ và Trữ Lễ Hàn vào phòng liền cho người khóa cửa lại, khiến cho hai người không thể thoát ra, chỉ có như vậy âm mưu của cô ta mới có thể thành công.
Sau khi phán đoán thời gian thích hợp, cô ta sẽ mở khóa bên ngoài, để khi phóng viên đến cô ta có thể ngay lập tức đạt được mục đích.
Bằng không, cửa không mở được thì phóng viên xông vào thế quái nào được a?
Mà lúc này Úc Tưởng sau khi đẩy cửa ra liền đắc ý vỗ xuống khóa cửa một cái.
Úc Tưởng rùng mình vài cái, sau đó đi về cửa hàng bán đồ ăn sáng cách đó vài trăm mét. Cô gọi một bát sữa đậu nành nóng, một bát cà pháo muối, nửa ngăn bánh bao hấp, nửa ngăn bánh bao chiên.
Bà chủ không thể không nhìn cô thêm vài lần.
Trước khi xuyên sách, Úc Tưởng cũng là một cô gái xinh đẹp, cho nên đối với ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác vẫn có thể thản nhiên như không, bình tĩnh thưởng thức bữa ăn của mình, cô còn xin bà chủ một sợi dây chun.
Cột tóc lên ăn uống sẽ thoải mái hơn nhiều a!
Chủ quán trước nay chưa từng gặp người nào như cô cả.
Cách ăn mặc của cô rõ ràng là vừa bước ra từ chỗ thượng lưu, cô đi giày cao gót, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt tinh anh khẽ nheo lại đầy câu dẫn.
Nhìn xuống, bà có thể thấy một vài vết đỏ để lại trên vai và cái cổ trắng như tuyết của cô.
Trông giống như là dấu tay của ai đó miết chặt để lại.
Trên người cô không hề có chút dục vọng hay khí tức hạ lưu nào, nhưng lại khiến cho người khác bất giác tưởng tượng ra cảnh đẹp động lòng người.
Úc Tưởng vừa xách túi bánh đi ra ngoài thì chiếc xe cô đặt qua app cũng vừa đến.
Ghi chú đầu tiên trong điện thoại có một địa chỉ cố định. Úc Tưởng lần theo chỉ dẫn trên đó, suôn sẻ trở về nhà.
Bây giờ là 8 giờ sáng.
Thư ký Vương Lịch đến nhà riêng của Trữ Lễ Hàn đợi anh như thường lệ, nhưng sau khi đến nơi thì được người giúp việc Philippines cho hay tối qua Trữ Lễ Hàn không về nhà.
Anh đành phải gọi vào di động cá nhân của Trữ Lễ Hàn.