Cô biết, sở dĩ Lục Cảnh Thâm muốn tuyên bố video đó ra ngoài, đơn giản vì tối hôm qua có rất nhiều người đều thấy được cô và Trần Vĩnh Đạt có dáng vẻ liên quan không rõ ràng.
Tuy rằng sau đó anh xuất hiện, cứu được cô, nhưng đa số mọi người vẫn rơi vào sương mù giữa quan hệ của cô và Trần Vĩnh Đạt.
Bởi vì chuyện năm năm trước, thanh danh của Cảnh Ninh ở Tấn Thành vẫn luôn không tốt lắm.
Nếu còn có chuyện này, thanh danh cô thật sự sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Nói không chừng, không chỉ bị vác tội danh trộm tác phẩm, còn phải thêm tội ngoại tình phóng đãng!
Đến lúc đó, dù cô có mười cái mồm cũng không nói được.
Từ xưa đến nay, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Mà hiển nhiên Lục Cảnh Thâm đã sớm nhìn thấu ý nghĩ của Vương Tuyết Mai.
Vì thế buộc bà ta mở miệng nói ra chuyện xấu xa mà mình làm. Sau đó quay video, hất chậu nước bẩn này lại!
Sự thật chứng minh, hiệu quả rất tốt.
Bây giờ dư luận trên mạng dường như toàn bộ đều hướng Cảnh Ninh. Tuy rằng cũng có một số ít người mắt mù cảm thấy nhà họ Cảnh làm không sai.
Nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển, hoàn toàn có thể xem nhẹ!
Mà cổ phiếu của tập đoàn Cảnh Thị, càng vì chuyện tối hôm qua, hoàn toàn ngã xuống!
Có mấy chi nhánh rõ ràng từ trước đến nay phát triển rất tốt, lại là cửa hiệu lâu đời, nhiều năm như vậy vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Theo lý thuyết mà nói, chuyện tối hôm qua chỉ là gièm pha gia tộc, chắc hẳn là không đến mức ảnh hưởng lớn như vậy.
Nhưng vẫn ngã đến lợi hại, từ toàn đỏ chỉ trong một đêm toàn bộ biến thành màu xanh lục.
Cảnh Ninh suy nghĩ một lát, hiểu rõ là ai làm.
Cô hơi hơi câu môi, lấy di động ra, gọi điện thoại cho ai đó.
Cùng lúc đó, Lục Thị.
Lục Cảnh Thâm đang mở họp.
Không khí trong phòng hội nghị căng chặt. Thành viên cao tầng của tất cả công ty chi nhánh đều đến đông đủ, đều khẩn trương nhìn chằm chằm lão đại ngồi ở vị trí chủ chốt.
Bỗng nhiên, không biết là di động ai rung lên, ong ong hai tiếng.
Mọi người lập tức thay đổi sắc mặt. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều lộ ra biểu cảm mờ mịt.
Ngay sau đó, nhìn thấy tổng giám đốc ngồi ở vị trí đầu bỗng nhiên móc di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua, ngay sau đó mặt căng chặt lập tức như gió xuân làm tan tuyết. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tuyên bố tạm dừng hội nghị, đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi người lập tức sợ ngây người.
Ai mà không biết, đại Boss nhà mình khi mở họp ghét nhất bị người khác quấy rầy.
Đừng nói là điện thoại, dù chỉ một tin nhắn, cũng có thể khiến anh giận dữ.
Nhưng hôm nay thổi gió gì?
Tổng giám đốc không chỉ có nhận điện thoại, còn tuyên bố tạm dừng ở thời điểm quan trọng nhất của hội nghị?
Mọi người lập tức đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía Tô Mục.
Tô Mục ngồi ở vị trí trên bên cạnh, thấy thế hắng giọng nói.
“À… Cái kia. Gần đây có một chuyện làm ăn rất lớn. Ừm, tổng giám đốc đang nói về chuyện làm ăn đấy!”
Mọi người bừng tỉnh.
Tổng giám đốc có thể làm qua mấy vụ mấy chục tỷ không đổi sắc mặt tự gọi là việc làm ăn lớn, vậy thì việc làm ăn này thật là vô cùng lớn.
Khó trách tổng giám đốc co được giãn được, vì đối phương mà tiếc thay đổi nguyên tắc không nghe điện thoại trong cuộc họp!
Tổng giám đốc giỏi quá!
Nội tâm nhóm người cao tầng yên lặng dâng lên sự kính nể vô tận với Lục Cảnh Thâm.
Mà bên kia, Lục Cảnh Thâm đang nói “chuyện làm ăn” dừng ở trên hành lang, nghe điện thoại.
“Tỉnh rồi à?”
Cảnh Ninh hơi ngượng ngùng: “Ừm. Không phải anh nói sẽ gọi tôi dậy sao? Tại sao cho tôi ngủ đến bây giờ?”
Lục Cảnh Thâm cười khẽ, ánh mắt dịu dàng: “Xin lỗi, nhất thời vội nên tôi quên mất.”
Cảnh Ninh dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Mấy giờ anh về?”
“Hả?”
“Tôi… Chờ anh cùng ăn cơm nhé!”
Giọng nói của cô lúng túng, như là không quen với cách nói chuyện như thế, nhưng vẫn không che giấu được sự quan tâm trong giọng nói.
Vất vả một ngày, nên ăn cơm nghỉ ngơi chút!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT