Cả người cô căng chặt, cảm giác giống như đi pháp trường.

Nhưng mà người đàn ông này cũng không làm cái gì.

Anh thay quần áo ngủ, cũng nằm xuống bên cạnh cô. Sau đó từ phía sau ôm lấy thân thể cô, khóa cô ở trong lòng ngực mình.

Sống lưng Cảnh Ninh cương cứng.

Trong không khí tràn ngập mùi gỗ thông. Gối đầu cũng có hơi thở thanh lãnh thuộc về người đàn ông này.

Hơn nữa sau lưng truyền đến độ ấm lửa nóng, khiến cô cảm giác, xung quanh đều thuộc về mùi hương của anh. Mà cô như một con chim bị bắt, bị gắt gao vây quanh.

Cũng may Lục Cảnh Thâm còn biết nói chuyện giữ lời.

Tuy rằng ôm lấy cô như thế, sẽ khiến cô không quen, nhưng cũng không có động tác gì khác.

Cô thật sự quá mệt nhọc, vừa mới bắt đầu còn có thể cường chống không ngủ. Nhưng sau đó, nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền đến từ người đàn ông, cô cũng cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, không bao lâu sau cô đã ngủ say.

Một giấc tỉnh dậy, hoàng hôn đã buông xuống.

Cảnh Ninh không nghĩ đến mình sẽ ngủ lâu như vậy, khi tỉnh lại đã hoảng sợ, vừa thấy di động đã năm giờ chiều.

Nàng vuốt vuốt mặt mình, từ mông lung buồn ngủ tỉnh táo lại.

Nhìn thấy bên cạnh rỗng tuếch, Lục Cảnh Thâm đã sớm không thấy.

Xuống tầng, mới biết được công ty có việc gấp đột xuất, Lục Cảnh Thâm bị gọi đến công ty.



Cô hỏi dì Lưu: “Mấy giờ anh ấy đi?”

Dì Lưu cười đáp: “Mười một giờ sáng đã đi rồi. Nói là bà chủ mệt, làm chúng tôi không cần phá cô, để cô nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Cảnh Ninh hơi rũ mắt.

Mười một giờ sáng, nói cách khác, anh ngủ chưa được bao lâu.

Nghĩ đến tối hôm qua bởi vì mình, người đàn ông này đã mệt nhọc, vất cả đêm. Hôm nay cũng không có thời gian nghỉ ngơi, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác áy náy.

“Bà chủ, chắc cô đói bụng rồi! Bây giờ ăn cơm hay chờ ông chủ về cùng ăn?”

“Chờ ăn với anh ấy.”

Cảnh Ninh nói, đi lên trên tầng.

Đi đến một nửa, sờ sờ bụng, lại nói: “Nếu có ăn, đưa trước cho tôi ít đồ ăn, tôi lót dạ.”

Dì Lưu cười tủm tỉm, đáp: “Được.”

Dì Lưu bưng một chén canh gà tươi ngon, còn có một chồng bánh Tiểu Tô cho cô.

Cảnh Ninh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, một bên ăn ngon lành, một bên lên mạng xem tin tức mới nhất của nhà họ Cảnh.

Nói ra sao thì nhà họ Cảnh ở Tấn Thành cũng là nhà giàu. Hơn nữa, thân phận của Cảnh Tiểu Nhã, tối hôm qua náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy, cho dù là phóng viên kinh tế tài chính hay là phóng viên giải trí, nhất định sẽ không bỏ qua cục thịt mỡ trước mắt này.



Bởi vậy vừa mở internet, lập tức thấy được tin tức mới nhất mà bọn họ đăng.

Không ngoài dự đoán của cô, tất cả mọi người nhà họ Cảnh đã bị nộp tiền bảo lãnh và ra ngoài.

Dù sao Vương Tuyết Mai cũng không có chân chính tham dự vào việc mưu hại Cảnh Ninh.

Cứ việc trên mạng vẫn tấn công bà ta nặng nề nhưng cảnh sát không tìm thấy chứng cứ, nên không thể vẫn giam giữ người, đành phải thả người.

Nhưng mà Trần Vĩnh Đạt không may mắn như thế.

Căn cứ vào manh mối Cảnh Ninh cung cấp, cảnh sát đã tìm được cái ly Trần Vĩnh Đạt bỏ thuốc, thêm việc người phục vụ kia làm chứng, chứng thực Trần Vĩnh Đạt đã tự mình bỏ thuốc.

Chứng cứ phạm tội mưu hại đã định, Trần Vĩnh Đạt sẽ phải bị khởi tố hình sự.

Cảnh Ninh hơi hơi cong môi.

Việc nhà họ Cảnh sẽ nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài, cô không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

Mụ cáo già Vương Tuyết Mai kia, làm chuyện xấu chưa bao giờ lưu lại nhược điểm cho mình.

Mặc dù có video mà Lục Cảnh Thâm quay làm chứng, nhưng video kia nhiều nhất cũng chỉ khiến cho dư luận công khai lên án bà ta, không làm chứng cứ định tội được.

Bởi vì bà ta có thể nói, bà ta đang ở trong tình huống bị người uy hiếp, bất lực mới nói như vậy.

Hơn nữa, trên thực tế, Lục Cảnh Thâm xác thật dùng thủ đoạn để đe dọa bà ta.

Nghĩ đến đây, Cảnh Ninh sờ sờ cằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play