Cô gái hào phóng chia cho họ mỗi người một lá cờ nhỏ có in tên đội xe của Quý Lâm Uyên. 

Cuối cùng, còn nhắc nhở Hoa Dao: “Này người chị em, nể mặt chúng ta đều là Fans hâm mộ của đại thần, tớ tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, ở đây đừng bao giờ ăn mặc kín mít như vậy. Rất dễ bị nhận nhầm là gián điệp của đối thủ phái đến.

Nhưng cậu yên tâm đi, tớ tin tưởng cậu, vừa nhìn ánh mắt của cậu tớ đã có cảm giác rất quen thuộc, cho nên tớ nghĩ cậu tuyệt đối không phải người nằm vùng!” 

Cảnh Ninh rõ ràng đã cảm giác được Hoa Dao cứng đờ.

Cô ấy ngượng ngùng cười cười: “Thật sao? Vậy tớ xin cảm ơn cậu đã tin tưởng nhé!"

Cảnh Ninh thực sự không nhịn được muốn cười, vội vàng chuyển hướng chủ đề: "Trận đấu bao giờ thì bắt đầu?"

“Tám giờ”. Cô gái liếc nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi đấy”.

Khi đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía đối diện vang một tiếng còi lớn.

Ngay sau đó, có tiếng reo hò vang dội, tất cả các tay đua của tám đội đều xuất hiện!

Hoa Dao như đột nhiên phát điên!

"Ahhhhh…! Anh ta đang đi ra, rất đẹp trai, rất đẹp trai, rất đẹp trai, Ninh Ninh cậu có nhìn thấy anh ta không? Anh ta chính là ở bên trong chiếc xe đua màu xanh da trời, ánh mắt thật thâm thúy, làn da thật trắng, mới một thời gian ngắn không nhìn thấy, anh ta hình như lại đẹp trai lên gấp mấy lần rồi ! Ô ô ô, đúng là một hình mẫu quá đẹp nha!” 

Cảnh Ninh: ...

Tất cả tay đua đều đội mũ bảo hiểm, ngồi vào ghế lái, nhìn thoáng qua cô chỉ thấy khúc xạ ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào, rất chói mắt, chẳng thể thấy rõ đẹp trai ở chỗ nào?

Im lặng kéo mạnh ống tay áo của cô ây, nói nhỏ: "Hoa Dao, cậu bình tĩnh chút đi!"

"Tớ bình tĩnh không nổi!"

"Đừng quên cậu là một nữ diễn viên nổi tiếng!”

"Ơ, nữ diễn viên nổi tiếng thì cũng cần tình yêu!"

Cảnh Ninh: ...

Cô thật sự không chịu nổi sự mê trai của đám chị em này, chỉ có thể thấp giọng nghiến răng nói: "Dù sao thì cậu cũng là đại tiểu thư của Hoa gia, là mỹ nhân số một của làng giải trí. Theo đuổi người ta suốt sáu năm, lại chỉ có thể chen chúc trong một đám fan hâm mộ nhí điên cuồng vẫy cờ reo hò. Cậu có thấy xấu hổ không? "

Hoa Dao: ...

Cô ấy quay đầu lại, oán hận trừng mắt nhìn Cảnh Ninh.

 “Có mỗi cái bình nhỏ cậu cũng không mở nổi, còn nói gì đến cái bình đó nữa!” 

Cảnh Ninh đắc thắng cười, ánh mắt lướt qua đội xe của Quý Lâm Uyên tới chiếc xe màu đen ở phía đối diện.

Liền thấy tên của Lục Diễn Chi được viết trên các lá cờ nhỏ và biểu ngữ ở đó.

Vào đêm qua khi kiểm tra thông tin trên mạng, cô vô tình nhìn thấy một thân phận khác của Lục Diễn Chi, chính là tay đua hàng đầu của đội đua xe Hắc Mã. 

Dù Lục Diễn Chi đã là một đạo diễn nổi tiếng ở trong nước, nhưng khi làm việc từ trước đến nay ông ta rất ít khi xuất hiện, nên không có mấy người biết được ông ta có hai thân phận này. 

Mà môn đua xe từ trước tới nay vốn phong bế (không được công khai), cũng không ai quan tâm tới những người này, trong giới giải trí căn bản là cũng không có ai chú ý tới, vậy nên người biết đến càng ít.

Cảnh Ninh hơi cụp mắt xuống, suy nghĩ một chút rồi chào Hoa Dao, lấy cớ đi nhà nhà vệ sinh để ra ngoài.

Trên đường đua, tiếng còi vang lên và trận đấu đã bắt đầu.



Đường đua bốn km lực hút, được chia làm trận thi đấu vòng loại và thi đấu chung kết, tổng cộng là có ba trận!

Trong tám đội xe, chỉ có bốn đội vượt qua vòng loại thành công mới có suất tiến vào vòng chung kết.

Tổng cộng có hai trận chung kết, áp dụng luật đấu loại vị trí cuối cùng. Trong cuộc thi đấu, tay đua chiến thắng là tay đua về đích đầu tiên.

Trước đây, Quý Lâm Uyên đã giành được bốn chức vô địch liên tiếp.

Mà trước anh ta, chức vô địch vẫn luôn thuộc về đội xe Hắc Mã.

Lần này, đội xe Hắc Mã do đích thân Lục Diễn Chi dẫn đội ra sân, tinh thần của tất cả các thành viên trong đội được nâng lên rất nhiều, quyết tâm không đoạt lại chức vô địch sẽ không dừng lại. 

Rất nhanh, trận đua vòng loại kết thúc.

Đội ngựa tối đã không ngờ tới.

Đội xe Hắc Mã không ngoài ý muốn đã lên cấp.

Cùng lên cấp với họ còn có Đội xe Phi Ưng do Quý Lâm Uyên làm đại diện và hai đội khác nữa. 

Trận chung kết sắp khởi tranh.

Trong phòng nghỉ, các thành viên trong đội đang chuẩn bị giúp cho Lục Diễn Chi thư giãn, một thành viên trong đội đột nhiên đi tới và nói: "Anh Lục, ở bên ngoài có người đang tìm anh".

Lục Diễn Chi có chút suy nghĩ...

Đó là một chút bất ngờ.

“Ai?”

Người nọ gãi đầu, không biết tại sao trên mặt lại đỏ lên.

"Không biết ạ, nhưng cô ấy trông rất xinh đẹp".

Lục Diễn Chi càng thêm kinh ngạc.

"Nữ?"

"Đúng vậy"

"Để cô ấy vào đi!"

Cảnh Ninh được dẫn vào, nhìn thoáng qua Lục Diễn Chi đang ngồi trên ghế.

So với bộ dạng lúc làm đạo diễn, trông Lục Diễn Chi lúc này càng là sắc sảo mạnh mẽ lẫm liệt sắc bén, dù ông ta tầm bốn mươi tuổi rồi nhưng nhìn qua vẫn tràn đầy nhiệt huyết như ẩn giấu bên trong một thiếu niên máu lạnh. 

Cô khẽ cong môi, thong dong tiêu sái đi tới trước mặt ông ta, vươn tay mỉm cười: "Lục đạo, đã lâu không gặp".

"Là cô sao?"

Lục Diễn Chi ngạc nhiên.

Ông ta biết Cảnh Ninh.

Năm năm trước, trong kỳ thi tuyển sinh của Học viện Mỹ thuật Hoàng gia, lúc đó ông ta với tư cách là giám khảo, đã nhìn thấy tác phẩm của cô.



Lúc đó ông ta đã rất kinh ngạc nhưng sau đó Cảnh Ninh bị phanh phui chuyện sao chép, còn vì ăn cắp tác phẩm của em gái và bị loại.

Mặc dù rất tiếc, nhưng đó là quy định của cuộc thi, ông ta cũng không thể nói gì, sau đó bận mải công việc nên không để ý tới chuyện này nữa.

Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây.

Chỉ chốc lát, ông ta nở một nụ cười lịch sự, đứng dậy bắt tay cô.

Cảnh Ninh cười nói: “Lục đạo vẫn còn có thể nhớ rõ, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.

Lục Diễn Chi nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Hôm nay cô tới tìm tôi có việc gì?” 

"Ngài không cần lo lắng, tôi không đến tìm ngài vì chuyện đã xảy ra năm năm trước. Mặc dù tôi cảm thấy chính mình thật oan uổng, nhưng mọi chuyện đã thay đổi, tôi cũng không phải muốn nắm giữ mãi những xích mích vụn vặt không buông, có phải hay không?"

Lục Diễn Chi khẽ cau mày, vừa định nói gì đó.

Cảnh Ninh đã nói trước.

"Tôi nghe nói lần này đội xe Hắc Mã muốn tranh đoạt hạng nhất?"

Nhắc đến chuyện này, những người xung quanh bỗng xôn xao.

Sự chú ý của Lục Diễn Chi cũng thành công được chuyển đi.

Ông ta nhìn chằm chằm Cảnh Ninh, trầm giọng nói: "Đúng thì sao?"

Cảnh Ninh mỉm cười.

"Lục đạo, tôi nói điều này có thể không quá lễ phép, nhưng đó chính là sự thật. Hắc Mã muốn tranh chức vô địch, hy vọng thực sự rất mỏng manh".

Những lời này vừa nói ra, vẻ mặt của tất mọi người đều chìm xuống.

Có người tức giận nói: "Cũng vẫn còn chưa có quyết đấu trận cuối cùng, cô dựa vào cái gì dám nói như vậy?” 

"Đúng! Tôi nghĩ chính là cô cố ý tìm tới gây sự, có tin hay không, Hắc Mã chúng tôi liền đuổi cô ra ngoài!"

Cảnh Ninh câu môi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ không chút lo lắng, liếc nhìn mọi người xung quanh.

Sau đó, cô mới chậm rãi phân tích: "Cách đây 4 năm, lần đầu tiên Lục đạo tham gia cuộc thi đấu đã bị thua bới Quý Lâm Uyên ở 0,5 giây. Bị anh ta lấy đi danh hiệu thần xe, sau lần đó ông ta vẫn chưa một lần nào tham gia cuộc thi.

Trong bốn năm qua, Quý Lâm Uyên liên tiếp giành được chức vô địch, Hắc Mã thì vẫn luôn muốn giành lại danh hiệu vô địch nên đã rất chăm chỉ luyện tập kỹ thuật lái xe của mình, tôi biết rõ Lục đạo cũng rất khổ tâm luyện tập. Tốc độ đã được giảm từ 2 phút 3 giây cách đây 4 năm xuống còn 1 Phút 54 giây.

Không thể không nói, Phải nói rằng đối với đường đua bốn km lực hút, đây quả thực là một kết quả khiến mọi người rất thán phục. Nhưng mọi người có biết kết quả của Quý Lâm Uyên vào tháng trước khi tham gia một cuộc thi ở nước ngoài là bao nhiêu không? "

Lục Diễn Chi sắc mặt hơi biến đổi.

Cảnh Ninh mỉm cười nói từng chữ một: "1 phút 48 giây".

Tất cả mọi người có mặt hít một ngụm khí lạnh.

Dù chỉ chênh lệch nhau sáu giây ngắn ngủi nhưng ai cũng biết để có thể tranh thủ giành chiến thắng trong sáu giây này, khó khăn như thế nào.

Ở cấp độ cao nhất của họ, hầu như tất cả mọi người đã phát triển tiềm năng của mình đến mức cực hạn,nếu muốn tiến thêm nữa, hầu như  là không thể nào.

Nhưng, 1 phút 48 giây, điều này quá biến thái mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play