Lục Cảnh Thâm đưa Cảnh Ninh đi đến trước mặt đám người hầu, trầm giọng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút. Đây là vợ tôi, Cảnh Ninh. Từ nay về sau cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của nơi này. Mọi người cần phải tôn kính tôi giống như tôn kính cô ấy, hiểu rõ chưa?”
Người hầu cùng nhau đáp lại: “Hiểu rõ!”
Lúc này Lục Cảnh Thâm mới vừa lòng gật gật đầu, nắm tay Cảnh Ninh đi vào bên trong.
Cảnh Ninh hơi ngây ngốc.
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa phản ứng lại đây. Tại sao bản thân lại đi theo người đàn ông này đến Lục Viên.
Khi tiến vào phòng ngủ, cuối cùng cô phản ứng lại đây, vội vàng giữ chặt anh.
“Cái kia. Tôi, tôi đến nơi này…”
“Từ nay về sau, em sẽ ở nơi này.”
Lục Cảnh Thâm nghiêm túc nhìn cô.
Trong lòng Cảnh Ninh lộp bộp một chút.
Dường như lúc này mới chân chính tin tưởng, anh nói kết hôn không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc.
Lục Cảnh Thâm giơ tay gọi một người hầu gái, trầm giọng nói: “Dì Lưu, mang bà chủ làm quen xung quanh một chút đi.”
Hầu gái được gọi là dì Lưu vội vàng vui vẻ tiến lên, đáp: “Vâng, xin mời bà chủ theo tôi.”
Cảnh Ninh liếc mắt nhìn Lục Cảnh Thâm một cái, đối phương cởi cà vạt của mình ra, dường như tính đi rửa mặt.
Cô mím môi, chưa nói cái gì, xoay người đi theo dì Lưu.
Lục Viên rất lớn, biệt thự được thiết kế đơn lập. Bên ngoài là một hoa viên lớn, bên trong trồng các loại hoa quý, để người ngắm.
Mặt sau là mặt cỏ xanh biếc. Bên cạnh hoa viên là bể bơi. Mặt nước trong xanh và bãi cỏ xanh rì rào trong gió dưới ánh sáng ban mai tạo thành từng gợn sóng, nhìn qua giống như thế ngoại đào viên.
Cảnh Ninh dạo bên ngoài biệt thự một vòng, dì Lưu mang cô dạo xong toàn căn biệt thự.
Lúc này cô mới phát hiện, Lục Cảnh Thâm đã sớm chuẩn bị phòng cho cô.
Đương nhiên phòng ngủ là hai người dùng chung, phần ngoại lệ là phòng ngủ và phòng để quần áo được tách riêng ra.
Phòng làm việc của cô và phòng để quần áo ở tầng ba. Trong phòng làm việc chứa rất nhiều sách. Cô rất ngạc nhiên khi phát hiện, hầu như tất cả cuốn sách cô rất thích.
Thậm chí trong đó có mấy quyển cô đã tìm rất lâu rồi nhưng chưa tìm được cuốn bán lẻ!
Còn có phòng để quần áo. Dường như cả trăm mét vương, toàn bộ bên trong là quần áo, túi, giày, toàn là mẫu đắt và mới nhất.
Sản phẩm của người thiết kế Amy cô yêu thích nhất treo đầy cả tủ quần áo, dường như mỗi cái đều có!
Cảnh Ninh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Thật sự… Giàu đến không có tính người!
Nhưng đây cũng chứng minh, người đàn ông này đã sớm quyết tâm, muốn cô dọn vào sống ở đây.
Cô không khỏi hơi hơi rũ mắt, cũng không biết người đàn ông này trăm phương ngàn kế bao lâu rồi.
Xem bố trí của nơi này, trong ba ngày, có phải đã quá nhanh hay không?
Trong lòng mang nghi ngờ, Cảnh Ninh trở lại phòng ngủ tầng hai.
Lục Cảnh Thâm đang tắm rửa, cô khoanh tay đi dạo một vòng trong phòng ngủ. Phát hiện so với phong cách hào hoa xa xỉ của căn biệt thự thì trang trí trong phòng ngủ thật sự nhìn đơn giản hơn rất nhiều.
Tông màu đen trắng và xám đơn giản. Phía tây là một cái cửa sổ lớn, bên ngoài cửa sổ sát đất có một sân phơi lớn. Phía dưới sân phơi lớn là bãi cỏ xanh mướt được cắt ngay ngắn.
Trên tường có gắn một kệ sách màu đen. Trên đó phần lớn là các loại sách và tạp chí kinh tế tài chính, cũng có một ít tạp chí về xe.
Trừ bỏ này đó, còn đặt một số đồ trang trí nhỏ, hoặc là cúp gì đó. Trong đó còn có một cái cúp và một tấm ảnh.
Là giải thưởng cuộc thi bóng rổ mà Lục Cảnh Thâm đã giành được. Trên ảnh người đàn ông có mái tóc ngắn lười biếng nở nụ cười. Đôi mắt màu đen như mũi tên sắc nhọn, cách ảnh chụp cũng có thể cảm giác được sự sắc bén bức người.
Cô không khỏi cười cười, nhìn tên dưới cái cúp.
Quán quân thi đấu bóng rổ đại học St. John?
Anh cũng từng học ở bên đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT