Bân đầu anh cũng không nghĩ nhìn lén di động của người ta, nhưng thật sự bởi vì không gian trong xe có hạn, mà nhãn lực của anh quá tốt.
Không cẩn thận ngó qua, đã ngó thấy lịch sử trò chuyện của hai cô.
Chuỗi hôn môi và tình yêu kia, thật sự quá chói mắt.
Anh hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Hoa Dao? Quan hệ giữa em và cô ta rất tốt sao?”
Cảnh Ninh gật gật đầu: “Ừm, chúng tôi là bạn học cấp ba. Là tri kỷ từ nhỏ đến lớn, là người bạn tốt nhất của tôi.”
“Ồ! Giới giải trí làm gì có bạn bè thật lòng? Để ý bị người ta bán đứng, còn giúp người ta làm tiền.”
Cảnh Ninh nhíu mày.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, nghiêm túc nói: “Cho dù là vòng gì, cũng sẽ có hư tình giả ý, cũng có thiệt tình thật lòng. Anh không thể vơ đũa cả nắm, càng không thể một gậy đánh chết. Huống chi khi tôi và Dao Dao thành bạn thân, cô ấy vẫn chưa vào giới giải trí đâu!”
Lục Cảnh Thâm hừ nhẹ một tiếng.
“Ngây thơ!”
Cảnh Ninh: “...”
Cô hơi tức giận!
Đơn giản không thèm để ý đến anh, cầm cái gối ôm vào trong ngực, xoay người sang chỗ khác.
Lăn lộn suốt một đêm, cô đã sớm mệt mỏi.
Cô dựa vào cửa sổ xe, ban đầu chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi chút, nhưng bất tri bất giác ngủ rồi.
Bên trong xe một mảnh yên tĩnh, ngoài cửa sổ xe, phía chân trời đã dâng lên ánh sáng trắng. Tia nắng ban mai mông lung chậm rãi lộ ra ở trong sương mù.
Trên đường, xe bắt đầu nhiều hơn. Người lái xe hỗn loạn đi làm bên đường, còn có người qua đường chạy bộ buổi sáng, tiếng nói to làm ồn ào một mảnh.
Lục Cảnh Thâm nhỏ giọng phân phó Tô Mục đi chậm lại. Sau đó anh cởi áo khoác trên người phủ lên người Cảnh Ninh. Lúc này anh mới nhắm mắt lại, dựa vào trên ghế sau để nghỉ ngơi.
***
Cảnh Ninh tỉnh lại trong một cái ôm ấm áp.
Mở mắt ra, sắc trời bên ngoài vẫn như vậy, u tối. Phía dưới chân trời lộ ra đường nắng sớm màu trắng.
Hoàn cảnh xung quanh hơi xa lạ. Cô dụi dụi mắt, nhìn kỹ mới phát hiện nơi này hơi quen mắt. Lúc trước đã đến, hình như là Lục Viên.
Vừa mới nhấc đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai đến tận cùng, hung hăng chấn động.
“A…!”
Hét lên một tiếng, lúc này mới phản ứng lại đây. Bản thân đang bị anh ôm vào trong ngực, đi vào trong nhà.
“Lục Cảnh Thâm, đặt tôi xuống dưới!”
Lục Cảnh Thâm rũ mắt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt mang theo ý cười mỏng manh.
“Tỉnh rồi à?”
Mặt Cảnh Ninh hơi đỏ. Cô lặng lẽ ngắm nhìn xung quanh, phát hiện ở cửa có một đống người hầu. Tô Mục đứng đầu bọn họ ở bên phải, trên mặt mọi người đều tươi cười.
Cô lập tức che mặt lại, tâm muốn chết cũng có.
“Đặt tôi xuống dưới! Tôi có thể tự đi được!”
Cảnh Ninh cắn răng nói.
Lục Cảnh Thâm khẽ cười một tiếng, cuối cùng tôn trọng ý nghĩ của cô, khom người đặt cô xuống dưới.
“Chào ngài! Chào bà chủ! Hoan nghênh về nhà!”
Giọng nói chỉnh đề vô cùng vang dội, dọa Cảnh Ninh nhảy dựng.
Ngay sau đó lập tức nghe được tiếng pháo mừng.
“Đùng…!”
“Đùng…!”
“Đùng…!”
“Đùng…!”
“…”
Vang lên suốt năm sáu phút mới chịu dừng lại.
Cảnh Ninh sợ đến mức suýt chút nữa té ngã. May mắn có Lục Cảnh Thâm đỡ lấy cô, mới làm cô không có ném mất mặt.
Đốt pháo mừng xong, vẻ mặt Tô Mục lấy lòng đi lên phía trước.
“Bà chủ, đây là nghi thức tôi cẩn thận chuẩn bị để đón cô. Thế nào? Cô thích chứ?”
Cảnh Ninh cười đến cứng đờ, nhìn thấy anh ta, gian nan gật đầu.
“Ha ha… Thích, rất thích.”
“Cô thích là được.”
Nói xong, còn chớp chớp mắt nhìn Lục Cảnh Thâm, biểu cảm chờ được thưởng.
Tâm trạng Lục Cảnh Thâm rất tốt, đương nhiên sẽ không bủn xỉn. Bàn tay vung lên: “Tiền thưởng tháng này gấp đôi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT