Bây giờ bà ta cũng là cưỡi lên lưng hổ khó mà leo xuống.
Một bên là không dám đắc tội Lục Cảnh Thâm, một bên khác là Trần Vĩnh Đạt phản bội.
Cho dù nói thế nào, cuối cùng đều là đuối lý.
Lục Cảnh Thâm bên này bà trăm triệu lần không dám đắc tội, vậy thì chỉ có hy sinh Trần Vĩnh Đạt thôi.
Chỉ cần cắn không buông quan hệ của Trần Vĩnh Đạt và Cảnh Ninh, vậy thì tất cả chuyện hôm nay bà ta làm đều có lý do rồi.
Không chỉ có như thế, Cảnh Ninh còn bị tiếng xấu ngoại tình trên lưng.
Lục Cảnh Thâm là người thế nào? Anh sẽ cho phép người phụ nữ của mình có hai lòng với mình sao?
Đến lúc đó, chỉ sợ Cảnh Ninh không chỉ rửa không sạch được liên can, mà địa vị ở trong lòng Lục Cảnh Thâm cũng sẽ bị lung lay, đến lúc đó chậm rãi xử lý cô cũng không muộn!
Nghĩ đến đây, thần sắc trong mắt Vương Tuyết Mai càng lạnh lẽo thêm vài phần.
Nhưng giây tiếp theo,đã nghe thấy Trần Vĩnh Đạt gấp gáp giải thích: “Tổng giám đốc Lục, bà ta nói bậy! Tôi và cô Cảnh trước giờ chưa từng gặp mặt, làm sao có thể có quan hệ? Nếu như ngài không tin thì có thể đi kiểm tra!”
“Trần Vĩnh Đạt, cậu cái tên xấu xa dám làm không dám nhận này! Lúc trước cậu như thế nào quỳ xuống cầu xin tôi đồng ý để Cảnh Ninh và cậu được ở bên nhau? Bây giờ thế mà cậu lại có thể nói ra những lời như thế, cậu có còn là đàn ông không?”
Trần Vĩnh Đạt tức gần chết, vươn tay chỉ vào Vương Tuyết Mai, tức nỗi đến nỗi đầu ngón tay đều run lên.
“Đồ bà già chết tiệt này, chuyện đã đến nước này bà sợ phải gánh chịu trách nhiệm nên bôi nhọ tôi? Bôi nhọ tôi thì cũng thôi đi, bà còn muốn bôi nhọ cô Cảnh! Bà coi tổng giám đốc Lục là đồ ngốc sao? Dễ dàng bị bà lừa gạt như vậy?”
Vương Tuyết Mai cười lạnh một tiếng.
“Cậu còn dám giảo biện? Được! Cậu nói là tôi mua chuộc cậu, vậy bằng chứng đâu? Chuyện cậu bỏ thuốc Cảnh Ninh tôi vẫn chưa có truy xét đâu! Bây giờ cậu còn trách ngược tôi?”
Sắc mặt của Trần Vĩnh Đạt thay đổi.
Ly rượu đó, thật sự là gã bỏ thuốc.
Nhưng cũng chỉ là bởi vì gã tin vào những lời nói của Vương Tuyết Mai, mới có thể theo kế hoạch mà làm việc.
Thế mà bây giờ bà ta còn muốn vứt bỏ sạch sẽ chuyện này, toàn bộ đều đổ lên đầu gã?
Trần Vĩnh Đạt nhanh chóng tức giận đến điên lên, nhưng một chữ cũng nói không ra, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn Vương Tuyết Mai.
Lúc trước bàn bạc cái chuyện này, vẫn luôn là nói trực tiếp, cho nên Vương Tuyết Mai sớm biết gã sẽ không lấy ra được cái chứng cứ gì. Lúc này bà ta thấy vậy thì đắc ý hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Ninh nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên nghĩ đến một câu.
“Chó cắn chó.”
Không phải chính là như vậy sao?
Trước đó vẫn còn là người trên một thuyền, lúc này bị Lục Cảnh Thâm dọa sợ, lập tức đấu tranh nội bộ.
Chỉ tiếc là...
Cô nghiền ngẫm cười cười thì nghe thấy giọng nói lười biếng mà lạnh băng của người đàn ông bên cạnh.
“Tôi chỉ là muốn nghe chân tướng sự thật, các người lại ở đây cãi nhau…Thật sự nghĩ tôi rất rảnh rỗi sao?”
Người đàn ông ngoáy ngoáy lỗ tai, trên mặt hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Vương Tuyết Mai và Trần Vĩnh Đạt bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Người trước vội vàng mỉm cười giải thích nói: “Tổng giám đốc Lục, cái này… Trước đó tôi thật sự không biết không biết quan hệ của ngài với Ninh Ninh nhà chúng tôi. Đứa trẻ này cũng thật là, nếu đã sớm cặp với người như tổng giám đốc Lục thì nên nói rõ ràng với người trong nhà chứ! Làm thành cái dạng như bây giờ, quả thật là lỗi lầm của chúng tôi, xin ngài nghĩ đến phần quan hệ thông gia của hai nhà, đừng có tức giận.”
Lục Cảnh Thâm ngước mắt nhìn bà ta một cái, cười như không cười.
“Quan hệ thông gia?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT