Mà lúc này những người khác nhà họ Cảnh còn hơi đâu quan tâm đến cảm nhận của cô ta?

Sớm tại lúc mà Lục Cảnh Thâm tuyên bố Cảnh Ninh là vợ của anh, đã khiến cho tất cả mọi người sợ hãi đến ngây ngốc luôn rồi!

Sau khi ngây ngốc xong, chính là sự sợ hãi và chột dạ to lớn.

Tất cả việc mà tối hôm nay bọn họ làm không thể nghi ngờ là rất quá đáng. Thậm chí ngay cả bản thân bọn họ cũng đều cảm thấy như vậy!

Bởi vậy, cho dù Lục Cảnh Thâm làm ra bất cứ phán quyết gì với bọn họ, bọn họ cũng đều không còn lời nào để nói!

Mặc dù lý thuyết chính là như vậy, nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được mà oán trách Cảnh Ninh.

Nếu đã leo cao lên người cậu Lục, vì sao trước đó không nói sớm?

Còn tùy ý để cho bọn họ xếp đặt. Bây giờ thì hay rồi, khiến cho mọi người trước mặt nhiều người bị mất mặt thì cũng thôi đi, còn đắc tội với cậu Lục.

Cô chính là cố ý!

Quá độc ác rồi!

Sắc mặt Vương Tuyết Mai đầy vẻ phẫn nộ, Cảnh Ninh hình như đã nhận ra rồi. Cô quay đầu liếc nhìn bà ta một cái, sau đó lại lạnh nhạt cười cười.

Không phục sao?



Nghẹn đi!

Tô Mục đã sai người mang Trần Vĩnh Đạt lên, chỉ là so với người nhà họ Cảnh còn thể diện thì Trần Vĩnh Đạt không được đối đãi tốt như vậy.

Chỉ nhìn thấy gã ta bị trói kéo vào trong phòng khách, trên người trên mặt còn có dấu vết sau khi đánh lộn và ngược đãi, khóe mắt còn có một vòng máu bầm xanh tím.

Có thể nhìn thấy được là đã bị người ta hung hăng chỉnh đốn!

Cho đến giờ phút này, Trần Vĩnh Đạt làm sao vẫn không hiểu tình huống bây giờ chứ?

Vừa nhìn thấy Lục Cảnh Thâm, lập tức “phịch” một tiếng rồi quỳ xuống.

“Tổng giám đốc Lục! Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!”

Lục Cảnh Thâm ngồi ở trên ghế sô pha bọc da rộng rãi, hai chân thon dài thẳng tắp vắt chéo lên nhau, trên mặt treo một nụ cười lạnh lùng tàn khốc.

“Hiểu lầm? Một tiếng trước ở trong đại sảnh cậu không phải nói như vậy.”

Trần Vĩnh Đạt dường như sắp khóc rồi.

Có trời biết một giờ vừa rồi, gã đã trải qua cái dạng tra tấn thế nào.

Đám người này đều là biến thái! Không coi mạng sống con người ra gì. Mặc dù gã ăn chơi trác táng một chút, háo sắc chút, nhưng vẫn chưa muốn chết đâu!

“Nói đi! Chuyện là thế nào? Thật thà giải thích thì cậu còn có khả năng giữ lại được một cái mạng. Nếu như dám có nửa câu nói dối…”



Anh dừng lại một chút, đáy mắt nhiễm một tia sát khí âm u lạnh lẽo: “Cậu biết mình sẽ có kết cục gì nhỉ!”

Sắc mặt Trần Vĩnh Đạt tái nhợt, sợ đến mức liên tục gật đầu: “Được, tôi nói, tôi nói hết! Tổng giám đốc Lục, tôi thề, chuyện này thật sự không có liên quan đến tôi. Đều do bà cụ này, là bà ta xúi giục tôi!

Bà ta nói nếu như tôi nguyện ý diễn một vở kịch với bọn họ, vu oan cho Cảnh Ninh có quan hệ với tôi, hơn một triệu tiền nợ cờ bạc mà trước đó tôi nợ Cảnh Khiếu Đức thì không cần trả nữa!

Tôi nhất thời thấy tiền sáng mắt, mới đồng ý với bọn họ! Rất xin lỗi tổng giám đốc Lục. Tôi sai rồi, là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Tôi không biết Cảnh Ninh là vợ của ngài, cầu xin ngài đại nhân không tính toán với kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi!”

Gã vừa khóc, vừa nhào qua muốn ôm lấy chân của Lục Cảnh Thâm.

Tô Mục ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trực tiếp tiến lên phía trước, đạp một cái.

Mặc dù Tô Mục là thư ký của Lục Cảnh Thâm, nhưng bình thường cũng có tập luyện, sức lực của một chân này vô cùng lớn. Trần Vĩnh Đạt trực tiếp bị đá dịch ra xa mấy mét, ngã thật mạnh xuống trên mặt đất.

Mọi người ở đây dường như đều sợ ngây người.

Cảnh Ninh cũng hơi chấn động.

Chỉ có Lục Cảnh Thâm, trên mặt vẫn không hề dao động.

Sau khi Vương Tuyết Mai khiếp sợ xong thì phản ứng lại.

Bà ta nổi giận nói: “Trần Vĩnh Đạt! Cậu nói bậy cái gì đó? Cảnh Ninh là cháu gái ruột của tôi, sao tôi lại hại nó chứ? Cậu là cái loại hàng thế nào, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Nếu như không phải hai đứa sớm có quan hệ, tôi sẽ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play