“Loại thuốc này pha lẫn chút rắn cỏ vàng, có tác dụng tạm thời gây tê thanh quản. Nhưng mà bình thường sẽ không kéo dài quá lâu, chắc không bao lâu cô ấy sẽ có thể nói chuyện.”
Lục Cảnh Thâm gật đầu, lúc này mới bảo Tô Mục đưa cô ấy ra ngoài.
Sau khi đoàn người rời đi, anh đến mép giường, nhìn cô gái nằm trên giường.
Lúc này Cảnh Ninh yên ổn hơn nhiều. Cô ngoan ngoãn nằm trong chăn, cũng không nhúc nhích, giống như đang ngủ.
Chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn hiện màu đỏ, vô tình để lộ sự đau khổ và kiềm chế của cô.
Lục Cảnh Thâm nhìn một lúc, không lên tiếng, xoay người rời đi.
Mấy giây sau, trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách.
Cảnh Ninh mơ màng mở mắt ra, cũng cảm thấy một bóng mờ cao lớn bao phủ mình.
“Đi ngâm nước lạnh một lúc không?”
Cô nhìn anh, gật gật đầu.
Lục Cảnh Thâm ôm ngang cô lên, đi tới phòng tắm.
Trong bồn tắm rộng đã thêm nước xong, Lục Cảnh Thâm đặt cô vào, nước lạnh như băng kích thích cả người cô run rẩy, nhịn không được mà ôm chặt cánh tay.
“Bản thân có thể ngồi vững không?”
Cảnh Ninh gật đầu, muốn nói có thể, nhưng người đàn ông mới buông tay thì cô mềm nhũn người, cả người chìm vào trong nước.
Đỉnh đầu vang lên một tiếng than nhẹ bất lực.
Giây tiếp theo, cơ thể được vớt lên, cô khổ sở ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm nước.
Đang muốn mở mắt ra, một chiếc khăn lông đã phủ lên, động tác không thể coi là nhẹ nhàng giúp cô lau sạch nước trên mặt, ngay sau đó “rầm” một tiếng.
Lục Cảnh Thâm cũng cất bước đi vào ngồi.
Anh ngồi ở sau lưng cô, để cô tựa vào người anh, hai cánh tay ôm lấy cô.
Cảnh Ninh lập tức cứng đờ sống lưng, chỉ cảm thấy sau lưng như dựa vào một ngọn núi lửa nham thạch, vô cùng nóng.
Hormone phái nam mãnh liệt tràn ngập trong mũi, sự nóng rực vừa đè xuống trong cơ thể cô lại ngo ngoe, rục rịch.
Cô không khỏi giãy giụa, muốn từ chối, sau lưng lại truyền tới một tiếng quát lạnh không vui: “Ngồi yên!”
Lục Cảnh Thâm đen mặt, trước đó bị cô từ chối, tâm trạng đã rất khó chịu. Nếu không phải vào lúc này sợ cô trượt vào trong nước dìm mình chết đuối thì sẽ không vào ngồi cùng.
Phải biết tư thế như vậy, người bị hành hạ cũng không chỉ một mình Cảnh Ninh.
Dường như Cảnh Ninh cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hơi thay đổi. Sau khi chắc chắn anh sẽ không có động tác khác thì ngoan ngoãn ngồi yên.
Xung quanh yên tĩnh không có tiếng động, hai người yên lặng ngâm trong nước. Bởi vì nhiệt độ cơ thể của nhau nên nước vốn lạnh như băng hình như cũng chẳng lạnh.
Cả người cô suy yếu, nếu không phải có Lục Cảnh Thâm đỡ lấy cô từ phía sau, gần như ngay cả ngồi cũng không ngồi được.
Nghĩ chút đến hung thủ bỏ thuốc cho cô, lại cảm thấy buồn cười.
Cứ tưởng rằng, người của nhà họ Cảnh đáng giận thế nào đi nữa, cũng chỉ là khá thiên vị, muốn để cô chủ động buông tha, tác thành chuyện tốt của Mộ Ngạn Trạch và Cảnh Tiểu Nhã mà thôi.
Cô vốn cũng không định dính dấp tới Mộ Ngạn Trạch nữa, cho nên tác thành thì tác thành, cũng không có vấn đề.
Nhưng không ngờ rằng, lòng bọn họ cay nghiệt tàn nhẫn hơn cô nghĩ.
Vì có thể để hai người đó ở bên cạnh một cách hợp lý, không bị người ta lên án nói ra nói vào, nên hãm hại cô và Trần Vĩnh Đạt có quan hệ!
Không chỉ như vậy, còn bỏ thuốc cô, muốn đưa cô lên giường của tên cặn bã đó.
Đó chính là cha cô, bà nội của cô!
Nếu như không phải từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Cảnh, nếu như không phải mười tám năm trước sống với người một nhà này vui vẻ hòa thuận. Cô thật sự cũng nghi ngờ, rốt cuộc mình có phải con ruột của nhà họ Cảnh không!
Lửa giận mãnh nhiệt xen lẫn vô số bi thương, đan xen vô tận trong lòng cô.
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT