Lục Cảnh Thâm đưa tay, dịu dàng giúp cô lau mồ hôi trán, nhỏ giọng nói: “Cảnh Ninh, chúng ta là vợ chồng, em có quyền nói bất cứ yêu cầu gì với tôi.”
Nhưng mà cô gái trên giường giống như không nhận được tín hiệu của anh.
Cô đau khổ cuộn tròn thành một cục,. Hai tay ôm cánh tay, thậm chí còn chôn mặt vào, tựa như muốn mượn điều này để khống chế mình, không để cho mình phải làm ra chuyện kích động.
Lục Cảnh Thâm cau mày, đưa tay dò xét cái trán lộ ra bên ngoài của cô.
Da thịt nóng rực.
Đôi mắt anh u ám, trầm giọng nói: “Em chắc chắn không cần tôi giúp đỡ?”
Cảnh Ninh lắc đầu, ngay sau đó bỗng lại ngẩng mặt, há miệng một cái, nói không tiếng động: “Tôi muốn gặp bác sĩ.”
Lục Cảnh Thâm nhìn khẩu hình của cô, không lên tiếng.
Cảnh Ninh cũng không biết anh nhìn hiểu không, nhưng cô không có sức lực làm nhiều hơn, đành phải tiếp tục vùi mặt vào. Toàn bộ lấy tư thế phòng bị mà cuộn thành một con tôm, nếu như nhìn nghiêm túc còn có thể thấy cơ thể mảnh khảnh đó dường như hơi run rẩy.
Cô dồn hết lực kiềm chế.
Nhất thời Lục Cảnh Thâm cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn cô một lúc, rất lâu, cười lạnh một tiếng.
Không biết tiếng cười đó là tự giễu hay thất vọng. Ngay sau đó anh bỗng nhiên đứng dậy, “roạt” một cái vén chăn mỏng trên giường đắp lên người Cảnh Ninh, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Bác sĩ rất nhanh thì đến.
Gần như là lúc Lục Cảnh Thâm mới đi ra không lâu, một bác sĩ nữ mặc quần áo thường đã đi vào với Tô Mục.
Thời gian này, đương nhiên Tô Mục không thể nào đến bệnh viện tìm người, may mà Lục Viên luôn có bác sĩ gia đình của mình. Anh ta gọi điện thoại cho bên đó trước, cố gắng chạy tới, chỉ khoảng mười mấy phút.
Cảnh Ninh co rúc ở trong chăn tơ mỏng, cảm nhân được tay mình bị người ta giữ chặt, phản xạ có điều kiện mà rụt vào trong.
Bác sĩ nữ thấy vậy, vội vàng dịu dàng nói: “Cô Cảnh, không cần sợ, tôi là bác sĩ, là người tới khám bệnh cho cô.”
Có lẽ là nghe thấy lời của cô ấy, lúc này Cảnh Ninh mới thả lỏng cảnh giác, mặc cho cô ấy kéo tay mình.
Sau đó vén chăn lên, cô vốn là trúng thuốc, cả người nóng lên, lại bị chăn che, đương nhiên là nóng đầu đầy mồ hôi, gần như cả người đều bị ướt mồ hôi.
Bác sĩ nữ nhíu mày, không vui nói: “Tại sao xảy ra tình huống này còn có thể đắp chăn cho cô ấy chứ? Sẽ xuất hiện triệu chứng bị cảm nắng giả.”
Lục Cảnh Thâm đứng bên cạnh giật khóe mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.
Bác sĩ nữ không chú ý vẻ mặt của anh, cẩn thận kiểm tra xong cho Cảnh Ninh, sau đó lấy một ống thuốc tiêm cho cô.
Toàn bộ quá trình Cảnh Ninh ngoan ngoãn phối hợp, không hề kháng cự.
Tô Mục lại thoáng cảm thấy vẻ không vui.
Anh ta tò mò nhìn Lục Cảnh Thâm một cái, trong lòng suy nghĩ anh ta mới rời đi mười mấy phút, sao Boss nhà mình đột nhiên không vui chứ?
À! Nhất định là đang tức giận người nhà họ Cảnh với tên cặn bã Trần Vĩnh Đạt đó!
Dù sao tối nay bọn họ dám đối xử với Cảnh Ninh như vậy, đổi là bất cứ một người đàn ông nào cũng không thể bỏ qua cho bọn họ!
Tô Mục thấy mình quá nhạy bén, trong lòng đoán Boss nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Hơn nữa, anh ta còn âm thầm nghĩ đến mấy cách hay có thể trút giận cho bà chủ tương lai nhà mình.
Bên kia, bác sĩ đã tiêm xong cho Cảnh Ninh.
Cô ấy quay đầu nói với Lục Cảnh Thâm: “Đã tiêm thuốc giải rồi, nhưng mà còn cần chút thời gian mới có thể đỡ. Khoảng thời gian này anh ở cùng cô ấy, nếu như thật sự khó chịu thì để cô ấy ngâm nước lạnh, một lát nữa sẽ đỡ.”
Lục Cảnh Thâm vẫn không có biểu cảm, dáng vẻ lạnh như băng, mở miệng hỏi: “Tại sao cô ấy vẫn chưa thể nói chuyện?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT