Cảnh Ninh nhìn về phía ông ta, ánh mắt hơi khiếp sợ.

Dù sao, dù trước đay biết người ba này không thương mình, nhưng cũng không đến nỗi nói đến mức này.

Hôm nay... Nghe lời này, là câu mà một người cha sẽ nói ra khỏi miệng được sao?

Lòng cô hơi lạnh lẽo, trên mặt lại không có biểu cảm gì.

“Tôi mặc gì vẫn không tới lượt ông quan tâm!”

“Mày!”

“Được rồi!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Vương Tuyết Mai bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời của ông ta.

Bà ta gọi một phục vụ đến, để đối phương bưng ly rượu đưa cho Cảnh Ninh, nhỏ giọng nói: “Trước mặt mọi người, người một nhà ồn ào cãi nhau giống cái gì? Còn không im miệng!”

Cảnh Khiếu Đức có chút không nghe theo, còn muốn nói điều gì thì bị Vương Tuyết Mai trừng mắt.

Lời nói còn sót lại không tự chủ được nuốt vào.

Cảnh Ninh lạnh lùng cong môi, người phục vụ bưng cho cô một ly cocktail rất nhạt, mùi rượu thơm, ngửi rất là mê người.



Vương Tuyết Mai nhìn cô một cái, ánh mắt nhìn lên ly rượu trong tay cô một lúc, lấy lại sắc mặt nói: “Bà ngoại nuôi của mày tới, liên quan tới chuyện của mày và cậu Mộ, chắc mày biết giải thích với bà ấy thế nào!”

“Bà muốn tôi nói thế nào?”

“Cứ nói vì tính cách của mày và cậu Mộ không hợp, đã sớm chia tay, chuyện này không hề liên quan tới Tiểu Nhã.”

Cảnh Ninh lạnh lùng cong khóe môi, sảng khoái trả lời: “Được thôi.”

Vương Tuyết Mai hài lòng gật đầu, bỗng giơ ly rượu lên, đụng một cái lên ly của cô.

“Uất ức cho mày, nhưng mày yên tâm, tao đều nhớ công lao của mày, sao này sẽ bồi thường cho mày.”

Cảnh Ninh nhướng mày, có hơi bất ngờ với thái độ của bà ta.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi Vương Tuyết Mai muốn cầu cạnh cô, cho nên mới cố ý nói những lời mềm mỏng. Đúng lúc cô cũng khát, nên giơ ly lên uống một hớp.

Sau khi uống rượu xong, Vương Tuyết Mai mới đưa cô đến vị trí của bà cụ Úc.

Thật ra bà cụ Úc đã sớm thấy Cảnh Ninh, dù sao hôm nay bà ấy tới, chính là vì tìm cô.

Năm năm không gặp, trong nháy mắt nhìn thấy Cảnh Ninh xuất hiện, mới nhận ra con bé ngây ngô, thẹn thùng năm đó, sớm đã trưởng thành.

Khí chất lạnh lùng sang trọng đó giống mẹ cô như đúc, cứ giống như người xưa sống lại.

Bà cụ kích động không thôi, không đợi họ đến gần, đã bảo người đỡ, run rẩy lên đón.



“Bé con Ninh! Thật sự là cháu!”

Cảnh Ninh thấy vậy, vội vàng đi nhanh mấy bước đỡ lấy bà ấy.

“Bà ngoại nuôi.”

“Đứa nhỏ này, cháu về từ lúc nào? Sao không tới thăm bà ngoại chứ?”

Bà cụ Úc luôn bình tĩnh lại kích động đến đỏ hốc mắt, Cảnh Ninh cũng hơi lộ vẻ xúc động.

“Cháu xin lỗi, mãi không thể đến thăm bà, thân thể bà có khỏe không?”

“Khỏe, bà rất khỏe.”

Chuyện xảy ra năm năm trước, gieo nút thắt dưới lòng Cảnh Ninh, vì vậy hai năm trước về nước, cô cũng không liên lạc với quá nhiều người.

Hình như bà cụ Úc hiểu nỗi khổ của cô, vỗ tay của cô, an ủi: “Đứa nhỏ này, đều đã qua rồi, trở về thì tốt.”

Vương Tuyết Mai đi tới trước, cười nói: “Bà cụ, Cảnh Ninh có vài lời muốn nói với bà.”

Nói xong, đưa cho Cảnh Ninh một ánh mắt cảnh cáo.

Cảnh Ninh khẽ cười chế giễu: “Gấp gáp cái gì chứ? Lời bà nội dạy tôi, đương nhiên tôi sẽ nói với bà ngoại nuôi, chẳng lẽ không thể để chúng tôi ôn chuyện trước sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play