Đã có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán: “Đó là ai? Thật là đẹp!”

“Không quen biết, đoán chắc là khách mà nhà họ Cảnh mời!”

Năm năm trước lúc Cảnh Ninh rời khỏi nhà họ Cảnh, tuổi còn nhỏ, ngũ quan chưa thay đổi. Còn bởi vì hơn nửa thời gian đang đi học cho nên rất ít người từng gặp cô.

Cho đến hôm nay cô xuất hiện lại, hoàn toàn không có ai nhận ra được.

Nhưng người khác không nhận ra, Cảnh Tiểu Nhã lại nhận ra được.

Lúc này, cô ta đang được một đám người vây vào giữa, khi nhìn thấy cô gái từ cửa đi tới, cũng không khỏi hơi hoảng hốt.

Đó là Cảnh Ninh?

Ở trong ấn tượng của cô ta, Cảnh Ninh luôn mặc đồ công sở già dặn, hoặc là mặc quần áo bình thường.

Mặc dù sạch sẽ gọn gàng, nhưng cũng giản dị nhạt nhẽo, nhìn lâu sẽ luôn khiến người cảm thấy thiếu chút mùi vị phụ nữ.

Hơn nữa cô cũng không thích trang điểm lắm, càng không thường xuyên làm tóc, mái tóc đen dài luôn là kiểu thẳng dài màu đen, già cỗi.

Lối ăn mặc như vậy, nếu để trong đống phụ nữ giai cấp công nhân bình thường, có lẽ được xem như xuất sắc.

Nhưng nếu đặt trong cô chủ cao quý mỗi ngày chú ý ăn mặc, đúng là quá tầm thường.

Nhưng mà, chính là người tầm thường như vậy, hôm nay lại tựa như thiên sứ đi đến, làm người ta kinh ngạc.

Cô ta không khỏi hung hăng siết chặt tay.



Các cô gái vây bên cạnh tò mò hỏi cô ta: “Tiểu Nhã, cô ấy là ai? Ngoại hình thật đẹp, cũng là khách mà mọi người mời hôm nay sao?”

“Có phải là ngôi sao nào không!”

“Chắc không đâu, nếu quả thật là ngôi sao, giá trị nhan sắc này sớm đã nổi rồi, chúng ta không thể không biết.”

Giọng nói bên tai giống như kim thép, ghim từng cây vào trong lòng Cảnh Tiểu Nhã.

Cô ta âm thầm cắn răng, lát sau, mới hít sâu một hơi.

“Mọi người không biết sao? Đó là chị tôi, Cảnh Ninh!”

“Hả?”

“Sao lại là cô ta?”

Người xung quanh đầy vẻ kinh ngạc.

Cảnh Tiểu Nhã dịu dàng cười: “Cũng khó trách mọi người không nhận ra được, dù sao dáng vẻ của chị và năm năm trước quả thật có thay đổi lớn. Thật ra thì nếu không phải lần đầu tiên gặp, tôi cũng không dám tin lúc này là chị ấy đâu!”

Trong lời nói của cô ta có hàm ý, có người lập tức đã hiểu ra.

“Ý cô là chị cô phẫu thuật thẩm mỹ sao?”

“Khó trách, tôi nói trước kia cảm thấy ngoại hình của cô ta rất bình thường, làm sao bây giờ trở nên đẹp vậy!”

“Chậc! Đoán chắc là sức ảnh hưởng của tai tiếng năm năm trước quá rộng, tiếp tục vác gương mặt đó sợ bị người ta nhận ra ném trứng thối vào cô ta, cho nên mới đi sửa mặt đấy!”



“Phụt… Cô nói vậy thật sự có lý.”

Cảnh Tiểu Nhã làm ra vẻ khó xử.

“Mọi người đừng nói chị tôi như vậy, năm năm trước cũng không phải là lỗi của chị ấy...”

“Tiểu Nhã, cô quá thiện lương rồi. Nếu không phải lúc đầu cô ta trộm tác phẩm của cô, cô sẽ bỏ lỡ danh mục Mỹ Viện Hoàng Gia sao?”

“Đúng vậy, cô ta thì giỏi rồi, ra nước ngoài tránh tiếng xấu, chuyện này coi như qua, cô thì sao? Vì chuyện này mà đau lòng lâu như vậy, ai bồi thường tổn thất cho cô?”

“Tôi thấy, nói không chừng lần này cô ta trở về còn nhằm vào cô. Tiểu Nhã, cô phải cẩn thận!”

Một đám người mồm năm miệng mười bàn tán, Cảnh Tiểu Nhã thấp giọng khuyên can, đáy mắt lại nhưng thoáng qua ý cười được như ý.

Bên kia, Cảnh Ninh đi tới bên cạnh Vương Tuyết Mai.

“Tại sao bây giờ mới đến?”

Cảnh Khiếu Đức không vui cau mày.

Cảnh Ninh lạnh lùng liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi có thể tới đã rất nể mặt ông rồi, ngài Cảnh.”

“Mày!”

Cảnh Khiếu Đức bị dáng vẻ cao cao tại thượng của cô chọc tức, ánh mắt liếc qua lễ phục trên người cô, tức giận quát mắng.

“Mày xem mày mặc giống cái gì? Hôm nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Nhã, không phải mày! Mặc thế này mày muốn quyến rũ ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play