Kỳ thật Diệp Phi cũng nghĩ là Hứa Hạ Hinh sẽ đến tìm cô.
Tối hôm qua Ngô tổng bị đánh một trận, bên bệnh viện đã báo hắn ta ko có chuyện gì nghiêm trọng, bồi thường tiền thuốc men cho hắn, nhờ vào mặt mũi của Hoắc Tuần, Ngô tổng cũng ko dám làm gì ầm ĩ.
Như vậy coi như thù này về sau đã kết , về sau nghệ sĩ ở Tinh Ảnh muốn tranh thủ vai diễn bên Tinh Thần Giải Trí khẳng định khó như lên trời, hơn nữa trong tay mắt kính hồng đang có 4-5 tiểu minh tinh dưới tay, lần này Hứa Hạ Hinh ko nghe lời, khẳng định sẽ bị hắn bỏ rơi mà đi chiếu cố nâng đỡ người khác.
Cho nên cá chết lưới rách, ngược lại là kết quả tốt nhất.
Thuận tiện còn có thể giúp Nhan Tề lấy lại sự trong sạch.
“Từ hôm nay trở đi, ở Tinh Ảnh thì ngẩng đầu lên làm người cho tôi, chúng ta bồi dưỡng minh tinh chứ ko phải đi làm con cháu cho thiên hạ, nếu nói ko bán thịt thì ko có tài nguyên, xin lỗi tôi cảm thấy cô ko thích hợp, lập tức đi gặp nhân sự từ chức đi, tôi sẽ gửi 2 tháng tiền lương cho cô, còn có anh nữa.” Diệp Phi chỉ mắt kính hồng: “Anh bị khai trừ.”
Vương Vĩ tức giận: “Diệp tổng, đã làm ăn kinh doanh thì ko thể chắc chắn được điều gì, tôi cho cô ta đi ra ngoài xã giao là tranh thủ tài nguyên cho cô ta, muốn cô ta có ngày được nổi tiếng, về sau thành đại minh tinh thì người được lợi nhất chính là cô ta chứ còn ai nữa, xã hội hiện nay, ko có bối cảnh, ko có tư bản chống lưng, người ta dựa vào cái gì mà để mắt tới cô ta. Muốn xây dựng điều không tưởng thì ít nhất cũng phải nhìn vào thực tế của công ty!”
“Thực lực công ty này có chỗ nào ko tốt sao?” Diệp Phi liếc xéo hắn ta, nốt ruồi lệ bên khóe mắt lại càng phong tình vạn chủng, nếu muốn trở thành minh tinh xuất đạo thì nhất định sẽ nổi tiếng. “Nghệ sĩ của tôi kém cạnh chỗ nào?”
Vương Vĩ tốt xấu cũng là một lão làng ở giới giải trí, giám đốc ko muốn để hắn ta rời đi, nếu ko trong tay ông ta chỉ có mấy nghệ sĩ nhỏ chưa nổi tiếng, phải xử lý như thế nào đây, ai cũng ko muốn tiếp nhận họ, cho nên chỉ có thể theo sau khuyên bảo: “Diệp tổng, nói thật, mấy nghệ sĩ chiêu bài của công đều đã đi cả rồi, chỉ còn dư lại mấy người chưa nổi hoặc ko còn hấp dẫn, nhà sản xuất phim ngoài kia lại có quá nhiều sự lựa chọn, nếu ko thể hiện được thành ý, họ làm thế nào nguyện ý tìm chúng ta đóng phim.”
Diệp Phi hừ lạnh một tiếng, sờ nhẹ vào vành tai rồi nói: “Không tìm thì thôi ko cần, tôi có thể tự mình làm phim.”
Có tiền thì có thể tùy hứng như vậy sao?
–
“Chính mình tự sản xuất?” Giám đốc sửng sốt: “Chúng ta ko phải là công ty quản lý sao?”
Diệp Phi thật sự vì chất lượng chính nghệ sĩ của mình mà lo lắng: “Không phải công ty hóa chất cũng ko phải đi lên từ việc sản xuất xà phòng sao, công ty thực phẩm nào cũng bắt đầu từ một lát khoai mà, không ai quy định chúng ta vĩnh viễn chỉ là một công ty quản lý nghệ sĩ, có tiền thì sao lại ko dám đầu tư, tôi cho nghệ sĩ mang vốn vào đoàn làm phim, ko thể sao?”
Vô cùng có thể, giám đốc hai mắt sáng rỡ.
Có lẽ Diệp Phi trong khoảng thời gian này quá khiêm tốn, dẫn đến ông ta quên mất vị đại tôn phật này xuất thân là hào môn Diệp gia, sau lưng có Hoắc thị, tiền chất như núi, đầu tư vài bộ phim, tài trợ mấy chương trình tống nghệ, chỉ cần một cái gật đầu là được.
Mang vốn vào đoàn phim đãi ngộ vô cùng cao, người đại diện cũng có thể vênh váo một phen.
Giám đốc nháy mắt động tâm, cái gì mà tên mắt kính hồng kia lập tức đều quăng sau đầu, chỉ có đi theo cái đùi vàng này mới có tương lai: “Về sau chỉ cần lấy chuyện này làm lợi thế để đàm phán, còn ko lo tài nguyên ko kéo đc về sao?”
Diệp Phi uống miếng nướng: “Đương nhiên, tiền đề phải là nó đáng giá để cho tôi tiêu tiền, mà ko phải là ba cái loại kịch bản rẻ tiền mua đổ đống, tôi cũng ko phải coi tiền như rác. Để thuận tiện cho nghệ sĩ có động lực đi lên, đề cáo thực lực trong ngành mới là đạo lý, tôi chỉ nguyện ý dùng tiền để nâng đỡ cho những người có tương lai, không muốn để tiện nghi cho một phế vật, hiểu ko?”
“Hiểu hiểu hiểu rồi.” Giám đốc gật đầu như mổ thóc: “Sau hôm nay, lớp học lịch trình đài thoại sẽ lập tức an bài, ai không nghe lời sẽ cho đuổi về quê.”
Diệp Phi gật đầu, gọi người đem mắt kính hồng đang la hét ồn ào ra ngoài.
“Kêu nhân sự chuyển tiền cho hắn ta, đừng để đến lúc hắn ta có cơ nói tôi làm sếp tổng là cắt xén tiền của nhân viên.”
“Tốt.” giám đốc đã ghi nhớ chuyện này, lúc này mới nhớ lại chủ đề đang bỏ dở: “Về hạng mục show tuyển chọn, hôm nay còn họp ko ạ?”
Hứa Hạ Hinh đã được đưa về phòng nghỉ, Nhan Tề nơi này cảm thấy ko còn chuyện gì của hắn, muốn quay trở về phòng tập vũ đạo.
Nghe thấy câu nói này, thân hình lại bất động.
Diệp Phi thấy thế liền cảm thấy buồn cười: “Đường rồi, cậu cũng ngồi xuống nghe chút đí, có ý kiến thì có thể phát biểu, cùng tôi quyết định luôn.”
Nhan Tề gật đầu, không có bất kỳ dị nghị nào, thân thể cáo 1m85 ngồi trở lại, đôi tay đặt ở đầu gối ko khác gì học sinh nghe giảng bài.
Vị giám đốc vô cùng kinh ngạc, đại ma vương trước đây giờ giờ lại ngoan ngoãn thế này, quả là cao nhân ắt có cao nhân trị, không hổ là Diệp Phi, thủ đoạn lợi hại.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
–
Cuộc họp diễn ra rất muộn, sau nhiều lần thảo luận, mọi người quyết định chọn chương trình tài năng “Tập hợp đi! Thực tập sinh!” của Yunyi Video Network là mục tiêu của cuộc thi tiếp theo cho Nhan Tề.
“Này, đây là toàn bộ tư liệu cho chương trình. Thời gian chuẩn bị còn hai tháng nữa.” Họp xong, mọi người đều tan sở về nhà, chỉ còn Diệp Phi ở lại dặn dò Nhan Tề, “ Trong buổi thử giọng, tuy tất cả mọi người đều được công ty tuyển chọn nhưng những ai quá kém cũng sẽ bị loại, tổ tiết mục chỉ muốn bồi dưỡng những người có thực lực ưu việt.”.
Nhan Tề hai năm nay đã tham gia nhiều show tuyển chọn, quá trình cũng đại khái giống nhau, cho nen trong lòng biết rõ, “Tôi biết rồi, tiết mục thử giọng này tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ lưỡng.”
“Còn có, giai đoạn đánh giá đầu tiên sẽ là về ấn tượng đầu tiên của cậu đối với khán giả, vì vậy chúng tôi sẽ tìm những nhà sản xuất và giáo viên dạy nhảy chuyên nghiệp để bố trí cho tiết mục nguyên bản của cậu,” Diệp Phi thần bí mà đảm bảo với cậu ây, “Tuyệt đối là nhà chế tác kim bài nổi tiếng trong nước. “
Nhan Tề bị dáng vẻ này của cô chọc cười: “Tôi tin tưởng ở cô.”
Diệp Phi cười, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, bộ dáng đặc biệt xinh đẹp: “Vậy tôi đi trước nhé, tuy rằng tôi luôn thúc giục cậu nỗ lực tập luyện, nhưng cũng phải chú ý đến sức khỏe bản thân, tôi không muốn nghệ sĩ của công ty mình làm việc quá sức mà sinh bệnh.”
Cô dọn dẹp đống giấy tờ trên bàn, vừa mệt vừa lười, hôm nay cả ngày đều ngồi bàn làm việc quả thật có chút ngợp.
Sờ cái bụng nhỏ tròn xoe, Diệp Phi sinh ra áy náy, đã liên lụy con gái phải chịu khổ cùng cố.
“Sao cậu vẫn còn ở đây,” cô nghi ngờ nhìn Nhan Tề: “Còn có chuyện gì không?”
Cậu nhóc có tóc mái hơi dài, che gần đến mắt, không thấy được cảm xúc, Nhan Tề cúi đầu hỏi: “Hôm nay tôi viết một bài hát. Cô có muốn nghe không?”
Mặc dù Nhan Tề mới chỉ là thực tập sinh nhưng không thể đánh giá thấp khả năng sáng tạo của cậu ấy, trong cuộc thi của Yixiu.com, bài hát rap gốc của cậu ấy đã thu hút một đống fans, hơn nữa trong tiểu thuyết gốc có nói rằng về sau thành tích của cậu ấy vô cùng đáng nể, doanh số bán album đạt mấy triệu bản ở nước ngoài. Tất cả các album đạt giải thưởng đều do cậu ấy tự sáng tác.
Hiện tại có thể trở thành người đầu tiên nghe được tác phẩm hoàn chỉnh của cậu ấy, Diệp Phi ko hề nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“Tuyệt vời, tôi nghĩ cậu hát rất hay,” cô cười nói, “Lần này cũng là Rap à?” Cô không nhận thấy tia sáng lóe lên trong mắt Nhan Tề.
Thiếu niên ngơ ngác lắc đầu: “Không phải, lần này thì khác.”
Diệp Phi tiếp quản Tinh Ảnh, sau đó đã phê duyệt một khoản tiền để cải tạo tất cả các thiết bị trong phòng huấn luyện, toàn bộ đều là hàng nhập khẩu từ Nhật Bản và Hàn Quốc, tuyệt đối đặt chuẩn chất lượng cao trong ngành sản xuất ở nội địa.
Cô vừa lòng chăm chú theo dõi tất cả những sự thay đổi này, ngày càng cảm thấy lên tinh thần, cảm giác kiếm được tiền ko chỉ thỏa mãn mà còn vô cùng sung sướng.
Trạng thái của Nhan Tề so với trước đã tốt hơn rất nhiều, cách nói năng và làm việc cũng phù hợp với độ tuổi, ko còn tử khí nặng nề, hắn xách cây đàn ghi ta từ trong góc lên: “Cô muốn ngồi ở đâu?”
Diệp Phi chỉ vào một cái đệm mềm mại trong góc: “Rõ rành rành rồi mà?Không nghĩ tới cậu thường nhìn thô ráp, thế mà cũng tinh tế phết, có một cái đệm dễ thương như vậy.”
Màu phấn hồng hình quả đào cũng căn phòng này ko hợp chút nào, nhìn thế nào cũng đều ko phải là phong cách của Nhan Tề.
Nhưng Diệp Phi không cho là đúng, ai quy định một mãnh nam thì không thể có một công chúa nhỏ ở trong lòng? Rapper không thể thích màu hồng à?
Nhan Tề hai má ửng hồng, môi mấp máy , cuối cùng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chỉnh đàn.
Diệp Phi đã xem tất cả các chương trình gần đây của Nhan Tề, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy sử dụng nhạc cụ, không ngờ cậu ấy lại đa tài đa nghệ như vậy, hôm nay dùng ghi-ta chính là muốn biểu diễn một bản ballad.
Nếu hậu viện hội mà biết được idol đang ở chỗ này lần đầu tiên biểu diễn ballad, khẳng định sẽ hâm mộ chết cô.
Diệp Phi lộ ra nụ cười ngây ngô.
Nhan Tề thấy thế, khóe miệng cũng giương lên, biểu tình nhu hòa rất nhiều.
Ngón tay thon dài đụng lên dây đàn, giọng hát vô cùng trầm ấm, từ từ hát lên những lời ca tình tứ, Diệp Phi nghe đến ngây người.
Hóa ra Nhan Tề còn có mặt này, không hổ danh trở thành một người sáng tác xuất sắc nhất sau này, vô luận ca từ hay giai điệu đều vô cùng thành thục, ca khúc cũng đạt đến trình độ thượng thừa.
Diệp Phi vỗ tay kinh ngạc cảm thán: “Cậu thật là lợi hại, tôi tưởng cậu chỉ có thể rap.”
“Âm nhạc là tương hợp,” Nhan Tề nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần có linh cảm sẽ không bị giới hạn về phong cách. Dù là rap hay ballad, đó cũng chỉ là một cách thể hiện cảm xúc.”
Nhìn thấy dáng vẻ cưng chiều của cậu ấy, Diệp Phi càng không đành lòng, đều nói Chương Dương vô cùng thông minh, có tài năng trong việc quản lý công ty, vậy mà trong tay cô ta một hạt giống tốt như vậy lại bị vùi lấp thành củ khoai.
Nếu không phải Diệp Phi biết trước được cốt truyện, nhất quyết muốn thu mua Tinh Ảnh về để bồi dưỡng cậu ấy, e rằng Nhan tề bây giờ vẫn còn thất bại, đêm khuya buồn bực mà ngồi viết tình ca , không thể đối mặt với sân khấu trong vô vọng và thống khổ.
Diệp Phi không giấu được ánh mắt thương cảm nhìn Nhan Tề, khiến đối phương nổi da gà.
Nhan Tề nhặt khăn lông trên mặt đất ném lên mặt cô: “Biểu hiện của cô là sao thế?”
“Đồ nhóc thối,” Diệp Phi cầm khăn lông bi thương nói, “Tôi ngưỡng mộ cậu thì không ổn sao? Nhưng … bài hát tình yêu của cậu viết rất hay, lời bài hát rất chân thực. Cậu sẽ không thực sự đang yêu đương cô nào đấy chứ? Bây giờ thì ko được đâu, phẩm chất cơ bản của thần tượng là cậu không thể yêu đương trong giai đoạn sự nghiệp đang lên. Nếu cậu là Idol, cậu phải có trách nhiệm của một Idol, chờ sau khi cậu chuyển hình thành nghệ sĩ toàn năng thì nói chuyện yêu đương cũng ko muộn … “
Nhan Tề sắc mặt lập tức thay đổi, đặt cây đàn xuống, đứng dậy rời đi, “Nghĩ nhiều rồi, cứ viết tình ca là phải yêu mới được sao? Tôi viết ra thì nhất định phải đi lăn lộn ngoài tụ điểm hộp đêm thì mới viết được à?”
“Đây là tôi có nhã ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi, tuổi của cậu vừa đúng lúc đang trong thời kỳ tràn đầy sức sống. Tôi chỉ sợ cậu gặp được cô gái nhỏ xinh đẹp nào rồi cầm lòng ko đặng”, Diệp Phi tiếp tục đi theo sau cậu ấy huyên thuyên.”Tên nhóc này thật sự ko hiểu cho dụng tâm lương khổ của tôi. “
Nhan Tề không thể nhịn được nữa, dừng bước.
Diệp Phi chỉ lo nói mà ko chú ý đến động tác của cậu ấy, một đầu đụng vào cánh tay rắn chắc, kêu lên: “Sao tự nhiên lại dừng lại vậy, đau quá đi.”
“Là cô ko tự nhìn đường.” Nhan Tề hơi nâng giọng: “Hơn nữa tôi ko phải thằng nhóc, tôi là một người đàn ông trưởng thành!”
Bóng dáng rời đi có chút tức giận.
Diệp Phi bĩu môi lẩm bẩm nói: “Còn ko chịu nhận mình trẻ con, lật mặt còn hơn lật sách. Vừa rồi khi mời tôi đi nghe cậu hát có cái kiểu ngang ngược thế này đâu.”
Cô xua tay chuẩn bị quay lại văn phòng thu dọn đồ đạc, muốn về nhà ăn chút gì đó để ôn tập yoga rồi mới ngủ.
Cô ngáp một cái, phía sau truyền đến âm thanh: “Diệp Phi.”
Diệp Phi còn cho rằng mình nghe thấy ảo giác, nhìn xung quanh, chỉ thấy Hoắc Tấn đang đứng ở bên ngoài thang máy, từ xa nhìn lại đây.
Rõ ràng sáng nay gặp mặt còn hòa hoãn, tối nay gặp lại sao lại có một loại phiền muộn không giải thích được.
Có lẽ chính mình suy nghĩ nhiều, Diệp Phi an ủi bản thân, hiện tại bởi vì phát triển cốt truyện càng ngày càng sai lệch so với nguyên tác, cho nên mình cũng đặc biệt mẫn cảm hơn.
Cô đi qua đó, “Sao đột nhiên lại đến đây?”
Hoắc Tuần lấy ra một chiếc hộp tròn nhỏ từ trong túi áo vest, “Đồ của cô rơi trên xe của tôi.”
Là hộp phấn, Diệp Phi cầm lên, bất quá cô cũng không thiếu mùi này, từ sau khi mang thai, mẹ Diệp ko biết ở đâu đã thu thập rất nhiều mỹ phẩm danh cho thai phụ, nhưng hộp phấn này có thời gian sử dụng khá lâu.
“Chỉ có cái này mà phải mất công anh đi một chuyến đến đây.”
Hoắc Tuần rũ mắt: “Đã trễ thế này còn chưa tan tầm?”
Diệp Phi mở hộp phấn ra soi gương: “À, tính về đây, nhưng Nhan Tề mới viết bài hát mới, muốn hát cho tôi nghe thử, cho nên tôi ở lại muốn cổ vũ cho cậu ấy chút.”
“Tôi đưa cô về.” Hoắc Tuần gật đầu: “Mau đi thu dọn đồ đạc đi.”
Diệp Phi nghe vậy có hơi ngượng ngùng, nghĩ thầm cô cũng có tài xế và trợ lý, sao lại phải đi nhờ xe của người khác chứ.
Hoắc Tuần dường như trong nháy mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô, “Hoắc thị gần đây có tài trợ cho một chương trình tạp kỹ, đài truyền hình hỏi tôi có muốn chọn khách mời không, đương nhiên tôi không có…”
“Tôi có tôi có tôi có,” Diệp Phi kích động mà bắt lấy hắn, “Tôi có rất nhiều nghệ sĩ, chờ tôi một phút, chúng ta lên xe nói chuyện.”
Nói xong, liền chạy vội trở lại văn phòng để lấy túi.
Ha ha đây chính là chiếc bánh trên trời rơi xuống, những người không quan tâm đến ngành giải trí như Hoắc Tuần lấy nó cũng ném vào thùng rác thôi. Tại sao không để cô tận dụng nó? Đến lúc đó dành cho Hoắc thị một chút lợi ích ko phải lưỡng toàn kỳ mỹ à.
Nhìn thấy bóng lưng sinh động của cô, khóe miệng Hoắc Tuần bất giác gợn lên.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi cô cùng tên tiểu minh tinh kia tranh cãi với nhau, nụ cười của hắn liền tan thành mây khói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT