“Tiểu thư, cô muốn đến công ty hay là về nhà?” Tài xế là người của cha Diệp, vẫn thích kêu cô là tiểu thư.

Diệp Phi nhìn thoáng đống đồ ăn trong tay: “Đi Tinh Đại đim hôm nay An Hỉ có bài luận tốt nghiệp, cháu muốn qua đó cổ vũ cho cô bé.”

Kỳ thật vừa rồi, cô cố ý kêu nhiều món như vậy chính là muốn đưa cho An Hỉ, tất cả các mon trong túi này cô cũng chưa chạm vào, rất sạch sẽ.

Tinh Đại là trường đại học danh giá, An Hỉ lúc trước được nhận làm trợ lý tuy rằng lý lịch bình thường, nhưng bằng ưu thế của trường học mới được giám đốc nhân sự để mắt đến.

Diệp Phi đời trước ko được nhiều sách, càng ko có cơ hội trải qua cuộc sống thanh xuân vườn trường tươi đẹp, cô chỉ có thể nằm trên giường xem mấy bộ phim thể loại này đến nghiện, sau khi xuyên đến thân thể này, nguyên chủ đã tốt nghiệp, cũng ko có cơ hội trải nghiệm.

“Wow, cái cây cổ thụ này to ghê, bốn năm người mới có thể ôm xuể, mấy dãy lớp học cũng thật đẹp, mang lại phong vị cổ điển.”

Nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, tài xế buồn cười nghi hoặc: “Tiểu thư, cô cũng là mới tốt nghiệp Tinh Đại được hơn nửa năm đó.”

Diệp Phi cứng đờ, cười gượng: “A hahahaha, phải ko ta, đúng là mang thai ngốc ba năm mà, huống hồ cháu mỗi ngày đều nhiều việc, có dịp quay về trường cũ nên cảm khái vài tiếng cũng là bình thường mà.”

Cô ảo não tự véo mình một cái, không nghĩ tới nguyên chủ bên ngoài mang tiếng là vô dụng vậy mà cũng là tốt nghiệp từ Tinh Đại.

Trách ko được xe vừa đi vào trường học, bảo vệ cũng ko hề ngăn cản, phỏng chừng lúc nguyên chủ còn đi học ở đây, chiếc xe đã đi ra đi vào biết bao nhiêu lần.

Tài xế cũng cười hoài niệm: “Lúc cô vừa mới nhập học, Diệp tổng sợ cô bị khi dễ, còn quyên cho Tinh Đại hai ngàn vạn để xây dựng thư viện, mỗi lần tôi đến ký túc xá đón cô, lãnh đạo đều đi theo chờ ở kia.”

“……” Đúng là tác phong của cha Diệp.

Xe ngừng ở bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà chính của Tinh Đại, Diệp Phi muốn đi qua, kêu tài xế chờ ở đây, chỉ dẫn theo vệ sĩ.

Cô muốn đi dạo trước, nhắm hướng đám đông đi đến, lại tìm được một khu dạy học khác.

Tùy tiện ngăn một sinh viên: “Xin chào, xin hỏi khu vực thi luận tốt nghiệp là ở chỗ nào ạ?”

“Chuyên ngành gì ạ?” Cô gái đẩy mắt kính.

Diệp Phi suy nghĩ một chút: “Hình như là quản trị kinh doanh.”

Kết quả cô gái mắt kính vừa nghe xong liền bày ra dáng vẻ suy tư, nhìn từ trên xuống dưới: “Chị là Diệp Phi, chị tìm An Hỉ phải ko? Cậu ấy vừa mới được kêu ra ngoài, lúc này hẳn là đang ngồi bên đình hóng gió.”

“Em làm sao biết được?” Diệp Phi trợn mắt: “Hiện tại mình nổi danh đến thế sao, đi ra đường gặp một sinh viên cũng bị nhận ra?”

“Phụt”, sinh viên nữ cười: “Chị nói câu này cũng ko sai, người trong trường học có thể nhận ra chị khẳng định ko ít, nhưng em là bạn của chung phòng với An Hỉ, cho nên mới có ấn tượng với chị, cậu ấy thường xuyên kể cho em nghe chị dễ thương thế nào, là sếp tổng tốt nhất thế giới.”

Được đối phương khích lệ, Diệp Phi ngượng ngùng: “Ai da, không đến mức thế đâu, chỉ đứng thứ ba thôi.”

“Cậu ấy hẳn đang cần sự cổ vũ, phần thi luận sắp bắt đầu rồi, nêu được chị nhanh đến đình hóng gió bên kia cứu nguy đi.”

Lời nay nghe qua có vẻ nghiêm trọng, An Hỉ đang gặp phiền toái ko nhỏ, Diệp Phi gọi vệ sĩ chạy nhanh qua hướng được chỉ.

Hệ thống xanh hóa của Tinh Đại làm ko tồi, nơi nơi đều phủ một màu xanh tươi tốt, các sinh viên nữ đang ngồi bên đình hóng gió gần bờ hồ, chung quanh là một rừng cây, chỉ có một con đường nhỏ băng qua chỗ đó.

Diệp Phi cẩn thận đi đằng sau vệ sĩ, còn chưa tới đình, liền nghe thấy một trận cãi vã.

Âm thanh của An Hỉ cô vô cùng quen thuộc, trong giọng mang theo nức nở.

“Mỗi tháng một nửa tiền lương con đều đưa cho các người, hiện tại con sắp tốt nghiệp, không thể tiếp tục ở lại ký túc xá, còn phải vay tiền để đóng tiền học, thật sự ko thể đưa thêm tiền được nữa.”

Một giọng nói bén ngót khắc nghiệt vang lên từ phía sau: “Mày cái đồ mất dạy, lên thành phố lớn tìm được việc tốt liền quên mất người nhà, đường tưởng rằng lão nương ở nông thôn thì mày có thể gạt được tao, mày vừa tốt nghiệp xong liền được tuyển vào làm chính thức, tiền lương cũng tăng lên, vậy mà lại ko chịu đưa thêm tiền cho tao, chắc chắn là giấu giếm ko ít.”

Lại có một giọng nam bên cạnh đế thêm vào: “Đồ vô ơn, em mày sắp sửa vào đại học, mày không đưa tiền hắn phải làm sao, sau này có bạn gái rồi thì lấy tiền đâu để tiêu? Mày là chị mà chỉ nghỉ cho thân mày, muốn vứt bỏ bọn tao à? Không có cửa đâu!”

An Hỉ bị mắng thất thanh khóc lên: “Tại sao mấy người có thể nói con như loài heo loài chó vậy, sinh con ra nuôi con bao nhiêu năm, tiền kiếm về con đều đưa hết cho mấy người, từ lúc con đi học đại học đến giờ, một phân tiền các người cũng ko phải bỏ ra, nhưng mỗi tháng đúng hạn con phải chuyển tiền về cho gia đình, còn học phí của em trai ư? Đó là trường tư lập. Phải có tiền lắm mới có thể vào học nổi, mỗi năm học phí lên đến 7-8 vạn, con làm gì có tiền để lo nổi chứ, con phải nhịn ăn nhịn đói mới vừa lòng mấy người sao?”

“Mày, cái con chó này, dám sủa trước mặt lão tử đúng ko!” Người đàn ông quát lớn: “Không cho mày mấy bạt tai thì mày ko tỉnh mà, em trai mày là đích tôn trong dòng họ, đừng nói 7-8 vạn, 7-8 chục vạn, bán mày đi lấy tiền tao cũng bán, biết vậy lúc trước khi sinh mày ra, tao nên ném mày xuống giếng cho chết luôn!”

Mắt thấy có người muốn động thủ, Diệp Phi nâng cằm, vệ sĩ bên người lao ra như tia chớp, đem người đàn ông hung hăng ấn xuống đất.



An Hỉ nhìn thấy sự việc đột ngột xảy ra thì bị dọa đến sững người, cô bé còn tưởng rằng hôm nay ko thể thoát được 1 trận này.

Quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Phi đang đứng ở đó, nước mắt ko nhịn đc mà rơi xuống: “Sếp tổng…!”

Diệp Phi ghét bỏ từ trong túi xách ấy ra son môi cùng phấn nền và khăn lau đưa cho cô bé: “Khóc cái gì mà khóc, xấu ơi là xấu, chạy nhanh đi trang điểm lại rồi chuẩn bị thuyết trình, chị ko muốn thành tích của trợ lý mình nằm dưới đáy đâu, ko thì lại bị người ta chết cười chị là sếp mà lại ko thể bảo vệ được nhân viên.”

“Nhưng mà…” An Hỉ nhìn về phía hai người nam nữ trung niên đứng bên hồ, muốn nói lại thôi

Diệp Phi trừng mắt liếc cô bé một cái: “Còn ko mau đi, đến trễ thì sẽ rất xấu hổ đấy biết ko!”

An Hỉ nghe cô nói, quay đầu chạy.

Tiếng chuông báo hiệu thi thuyết trình luận văn tốt nghiệp vang lên, cô bé hẳn là bị muộn rồi, chỉ hi vọng các giáo viên sẽ dễ nói chuyện và thông cảm cho em ấy.

Người đàn ông bị đè trên mặt đất, bị đau vẫn ko quên uy hiếp: “Con mẹ mày, tao dạy con tao, mày làm gì dám xem vào chuyện của ông đây hả!”

Người phụ nữ bên cạnh của kêu trời khóc đất: “Đánh người trời ơi đánh người rồi, mấy người thành phố khi dễ người nhà quê chúng tôi này!”

Diệp Phi cầm điện thoại di động mở lên: “Tôi tìm bảo vệ, cho họ nhìn một chút, anh ở đay đừng để họ sủa to quá, ồn ào.”

Vệ sĩ mặt ko biểu cảm: “Đã rõ.”

(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)

Phần thuyết trình tốt nghiệp của An Hỉ đã đổi thứ tự cho một người bạn cùng lớp, trước khi lên sân khấu, tuy rằng tâm trạng bị ảnh hưởng ko tốt lắm bởi chuyện vừa rồi, nhưng biểu hiện của cô bế cũng ko tệ, phản ứng với giáo viên cũng rất tốt.

Chào hỏi với mọi người xong, cô bé xách túi từ cửa sau chạy ra.

Quả nhiên vừa đến khu dạy học, liền thấy Diệp Phi đang ngồi trên ghế dài dưới bóng cây to căn cái gì đó, vệ sĩ đứng cách đó ko xa, bên người cô là hộp lớn hộp bé.

Cô đi đến đâu cũng ko bạc đãi chính mình, thản nhiên tự đắc.

“Diệp tổng.” An Hỉ đi qua đó: “Hôm nay cảm ơn chị, bằng ko em ko biết làm sao để đi thi nữa, bọn họ khẳng định sẽ chạy đến tận phòng học gây náo loạn, đến lúc đó mặt mũi của em cũng mất hết, nói ko chừng còn bị trường học kỷ luật.”

Diệp Phi liếc nhìn cô bé một cái: “Đây, điểm tâm sáng, đã có chút lạnh, ăn đỡ nhé, đợt chút thì đi ăn chiều luôn.”

An Hỉ hiểu cô, Diệp Phi là điển hình miệng dao găm mà tâm đậu hủ, bất luận gặp cái gì thích hay ko thích đều ko biểu hiện gì nhiều, quan tâm đến ai cũng chỉ để trong lòng.

Cô bé ngoan ngoan gắp một cái sủi cảo tôm nhét vào miệng, hốc mắt nóng lên.

Lại hàm hồ nói: “Đó là ba mẹ của em, bọn họ muốn em đưa 5 vạn tệ để đóng học phí cho em trai, nhưng sao lại đến đúng hôm nay, bởi vì biết em hôm nay phải thì luận tốt nghiệp, nếu em ko chịu đưa, sẽ làm cho em không thể thi được.”

Nguyên nhân này Diệp Phi cũng đoán ra được phần nào, huống hồ đôi phu thê kia khi bị cảnh sát kéo đi vẫn luôn miệng kêu gào: “Chúng tôi là ba mẹ ruột thịt của An hỉ, chúng tôi đánh con nhỏ đó thì có gì sai”, toàn mấy lời linh tinh.

Cô ko biết an ủi người khác, chỉ có thể đưa hộp chân gà qua cho An Hỉ: “Cái này ăn rất ngon, tất cả cho em hết.”

An Hỉ cười: “Bất quá cũng ko vấn đề gì, em chuẩn bị dọn ra khỏi ký túc xá của trường, đến lúc đó bọn họ chắc hẳn sẽ ko tìm được em.”

“À đúng rồi.”, Diệp Phi gật đầu: “Chị nghe ở công ty có người nói, trong khoảng thời gian này, tiền lương cùng tiền thưởng của em hơn phân nửa đều phải đưa cho bọn họ, những mấy khoản trợ cấp quần áo và tiền thuê nhà nữa, nếu bọn họ đối xử tốt với em thì đưa tiền cho bọn họ cũng ko đến nỗi, nhưng họ lại quá tệ với em.”

Cái loại trọng nam khinh nữ này, Diệp Phi chỉ mới nghe qua, ko nghĩ tới lại đến mức này.

Cô vỗ ngực: “Yên tâm, đi với chị thì ko ai dám khi dễ em, chị sẽ che chở cho em. Nếu ba mẹ em còn dám động thủ đánh người, chị sẽ giúp em đánh trả!”



Ở Tinh Đại một lúc lâu, trở lại công ty đã là chạng vạng.

Kỳ thật Diệp Phi ko cần mỗi ngày đều đến tInh Tinh Ảnh, chỉ là hôm nay có một buổi thảo luận, mọi người sẽ chọn ra vài show tuyển chọn tốt nhất giúp Nhan Tề đàm phán để làm tiếp mục xuất đạo.

Cô trực tiếp đi đến bộ phận nghệ sĩ trên lầu, cùng giám đốc và các vị đại diện chào hỏi rồi ngồi xuống bắt đầu cuộc họp.



Cửa mở, phòng họp lại xuất hiện một thân ảnh.

Diệp Phi híp mắt đánh giá, phát hiện đó là người hôm đó ở gara Hứa Hạ Hinh, còn chưa kịp nói lời nào đã bị mắt kính hồng cách đó ko xa quát lớn: “Cô tới đây làm loạn cái gì, ko thấy người ta đang họp à?”

Hứa Hạ Hinh mặc một cái đầm dài hốc mắt sưng lên, hiển nhiên cảm xúc đang rất tệ, bị mắng cũng ko dám cãi lại, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Diệp Phi: “Diệp tổng, tôi có thể vào nói mấy câu được ko?”

Nhìn thời gian, Diệp Phi đã đoán được mục đích của cô gái này khi đến đây.

Gõ xuống bàn, cô nói với giám đốc quản lý nghệ sĩ: “Kêu Nhan Tề tới đây.”

“Diệp tổng, là tôi quản lý nghệ sĩ ko tốt, ngài đừng để ý, tôi sẽ đưa cô ta ra ngoài.”. Mắt kính hồng thay đổi ngữ khí, đứng dậy đi về phía cửa.

Diệp Phi khoanh tay, lạnh lùng quát lớn: “Hóa ra địa vị của người đại diện trong công ty chúng ta lại cao như vậy, quản lý nghệ sĩ mà như huấn luyện thú cưng ý nhỉ, giám đốc này, đây là truyền thống của Tinh Ảnh hay là tôi đi nhầm chỗ rồi?”

Tuy rằng ngoại giới thường có nghệ sĩ chơi đại bài đồn đãi, người thường khẳng định đều cảm thấy minh tinh ngầm cũng là chúng tinh phủng nguyệt, thực tế đó là đại già đặc quyền.

Mặc dù bên ngoài hay làn truyền tin đồn nghệ sĩ mắc bệnh ngôi sao, thực tế những nghệ sĩ này đã khiến người thường cứ tưởng rằng ai là minh tinh thì đều được mọi người tung hô, ca ngợi. nhưng thực tế những thứ đó thì chỉ là đặc quyền những ngôi sao tầm cỡ mới được hưởng thôi.

Giống như Hứa Hạ Hinh vậy, chỉ là diễn viên tuyến 18 trong mấy cái web drama cũ kỹ, đến cầu người đại diện hỗ trợ tài nguyên, tư thế cúi đầu cũng là chuyện bình thường nhưng tên Vương Vĩ này hôm nay thái độ đúng là rất quá đáng.

Giám đốc da đầu tê dại, nhanh chóng ra lệnh cho mắt kính hồng: Vương Vĩ, trở về chỗ đi.”

“Hóa ra hắn ta tên là Vương Vĩ.” Diệp Phi lẩm bẩm,: “Hôm nay nhân cơ hội này tôi cũng muốn thông báo đến các vị, nghệ sĩ cùng người đại diện ở công ty tôi đều là bình đẳng, nếu ko kéo được tài nguyên về, ko nâng được minh tinh của mình lên thì chỉ có thể là vô năng, nếu yêu cầu nghệ sĩ khom lưng cúi đầu hoặc làm ra sự tình dơ bẩn đằng sau để đổi lấy cơ hội, tôi đây nuôi mấy người, chia sẻ lợi ích với mấy người thì có ý nghĩa gì nữa?

Cô giống như muốn phát hỏa, từ thái độ ánh mắt đến bộ dáng cà lơ phất phơ đều ko dễ chọc vào, ở vài có vài người đại diện sợ đến mức thở cũng ko dám thở.

Vương Vĩ có phần chột dạ, chỉ có thể ko ngừng đẩy gọng kính để che giấu.

Lúc này Nhan Tề đã chậm rãi đi tới, nhìn thấy Hứa Hạ Hinh đứng ở cửa, cũng ko cùng cô ta nói chuyện, đi lướt qua vào phòng họp: “Diệp tổng tìm tôi.”

Trên người hắn đều là mồ hôi, hiển nhiên là từ phòng tập đến đây.

Nhìn Idol của mình nỗ lực như vậy, Diệp Phi rất vui mừng.

“Cô ấy có việc muốn nói, tôi cảm thấy có thể liên quan đến cậu, cho nên kêu cậu đến đây cùng nghe một chút.” Diệp Phi vuốt tóc, hướng về phía cô gái trẻ: “Có thể nói rồi.”

Hứa Hạ Hinh nhìn về phía Nhan Tề, hốc mắt càng đỏ, lã chã chực khóc.

Cô lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm, nhìn một vòng mọi người trong phòng, dứt khoát bấm xuống.

Tức khắc trong cấy bút truyền ra âm thanh run rẩy: “Ngô tổng, đây là một đoạn ghi chú nhỏ của nhân vật do tôi viết, tôi cũng đã đọc nguyên tác của bộ phim này vài lần. Dù chỉ là một nhân vật phụ, nhưng tôi sẽ nỗ lực diễn xuất thật tốt, tuyệt đối ko để ngài thất vọng.”

Nào biết Ngô tổng lại xấu xa cười lên, “Cô gái ngốc này, nhân vật phụ này tôi muốn cho cô thì sẽ cho cô. Còn nếu tôi ko thích muốn đổi người, ngày mai sẽ có người khác thay thế cô. Cái gì mà đã đọc kỹ nguyên tác chứ? Cô ko diễn vai nữ phụ này thì ai mà xem nữa? Chỉ cần cô làm tôi hài lòng, tôi có thể cho cô thứ tốt hơn nữa. “

Tiếp theo là tiếng hét chói tai của Hứa Hạ Hinh, không đến vài phút lại là tiếng kêu rên của Ngô tổng, Vương Vĩ ở bên cạnh thét lớn, một mảnh hỗn loạn.

Đến chỗ này, mọi người đều minh bạch lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật đêm qua Nhan Tề đánh Ngô tổng đến mức nhập viện, sự việc này đã truyền khắp trên dưới công ty. Tất cả những người có mặt ở đây đều là những người tinh anh lão làng trong làng giải trí. Tiền căn hậu quả là chuyện đã sớm đoán được rõ ràng.

Quy tắc ngầm trong giới giải trí đã ko còn tính là quy tắc nữa rồi , giống Hứa Hạ Hinh loại minh tinh tuyến 18 này, ko có bối cảnh, chỉ có thể dựa vào ngoại hình để giao dịch đổi lấy cơ hôi, cho dù có đổi lấy cả một thân nhiệt tình diễn xuất thì sao, mấy nhà làm phim người ta căn bản ko thèm nhìn.

Diệp Phi vẫn ko nói chuyện, cô đánh giá biểu tình của mỗi người, nhìn đến mắt kính hồng đang nghiến răng nghiến lợi, Nhan tề chẳng hề để ý mà xuất thần, người đại diện vẫn im lặng.

Cô không nhịn xuống, phụt một chút cười ra tiếng.

Này Diệp tổng đầu óc hỏng rồi, loại sự tình này cũng có thể cười được?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của cô có gì.

Diệp Phi ý cười ko đạt đáy mắt, ánh nhìn ko chút độ ấm, cả người tản ra cảm giác lãnh diễm: “Nói như vậy, công ty chúng ta căn bản ko cần người đại diện, chỉ cần nghệ sĩ có khả năng đi chèo kéo đại gia là được, mấy người có phải cảm thấy chuyện này là bé xé ra to, mấy chuyện này giới giải trí đầy ra, nhưng tôi nói cho các người biết, ở công ty của Diệp Phi, ko thể dung túng!”

“Giải trí Tinh Thần là cái rắm gì, để nghệ sĩ của tôi phải ép bụng bảo dạ đi phục vụ chứ, hắn xứng sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play