Diệp Phi bên tai tràn ngập âm thanh than khóc đứt quãng bao phủ người mình như thủy triều hắc ám.
Cô biết, mình đã chết.
Là con gái duy nhất của nhà giàu số một Diệp gia, Diệp Phi lại mang trên mình một thân thể yếu ớt, hàng năm triền miên với giường bệnh, chỉ với việc rời giường xuống lầu hít thở không khí trong lành cũng vô cùng khó khăn.
Rốt cuộc năm hai mươi tuổi cũng buông tay nhân gian, để lại cha mẹ hai người đau khổ không thôi.
Nếu con người thật sự có kiếp sau, Diệp Phi mong muốn có một thân thể khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, có thể đi khắp thế gian này để nhìn thấy sự tốt đẹp của vạn vật.
Bên tai tiếng khóc dần dần mơ hồ biến mất.
Thay vào đó là từng tiếng gọi đến.
“Tiểu thư…… Tiểu thư mau tỉnh lại……”
Diệp Phi bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực khó chịu, ho sặc sụa, đôi mắt bị ép buộc phải mở to, ánh sáng của chiếc đèn treo kiểu Âu đâm vào mắt, theo bản năng mà nhắm lại lần nữa.
Đây là thiên đường sao?
Chưa kịp định thần, một lượng lớn tin tức ùa vào đại não, Diệp Phi đột nhiên cảm thấy minh bạch, cô chết nhưng lại được sống lại, chỉ là xuyên vào trong một quyền tiểu thuyết.
Toàn bộ thời gian trước đây của cô đều trải qua ở trên giường bệnh.
Lúc đó, chính là trước khi chết lại xem được một quyển tiểu thuyết.
Sở dĩ ấn tượng khắc sâu là bởi vì cốt truyện quá cẩu huyết, hơn nữa cái nhận vật nữ phụ não tàn kia cư nhiên lại trùng tên trùng họ với cô, cũng kêu là Diệp Phi.
Diệp Phi tâm cao nhưng mệnh mỏng, chọc ai không chọc lại chọc vào nữ chủ, một hai phải tranh đoạt nam chính cùng cô ta, thậm chí còn dùng thủ đoạn hạ dược để hoài thai con của nam chính
Như vậy rồi thì cũng thôi đi, thân là thai phụ, lại không thành thật dưỡng thai, ngươi lại nơi nơi gây chuyện thị phi, không từ thủ đoạn dùng chỉ số thông minh bằng 0 mà thành công rớt tuyến, trở thành một nhân vật phụ trợ làm nền cho tình cảm của nam nữ chính mỗi khi bị vạch mặt.
Kết cục tự nhiên là thê thảm, bị nam phụ số hai đưa vào ngục giam, không bao lâu lại chọc giận đại tỷ bên trong đó, bị đánh đến chết, lưu lại đưa bé bên ngoài được nữ chính nhận nuôi, mỗi ngày đều kêu cô ta là mommy vô cùng thân thiết.
Càng nghĩ càng giận.
Diệp Phi lại lần nữa mở mắt ra, phát hiện một người phụ nữ trung niên gương mặt từ ái đang đứng ở mép giường.
Nhìn đến đồng phục cùng đại từ nhân xưng khi nói chuyện, hẳn là người giúp việc.
Người kia thấy cô rốt cuộc đã tỉnh lại, thầm thở dài: “Tiểu thư đã tỉnh, nhị phòng đề đang chờ ở lầu dưới, đang lo lắng không kịp đến tham gia yến tiệc sinh nhật của Hoắc tiên sinh.”
Hoắc tiên sinh?
Diệp Phi nhíu mày, đối với cái người Hoắc tiên sinh này không có chút hảo cảm.
Nam chủ trong mắt chỉ có nữ chủ, cô hôm nay nếu tham ia, cũng chỉ có thể rước nhục vào thân, bị người ta cười nhạo.
Thấy cô không nói lời nào, người phụ nữ trung niên liên tục nhắc nhở: “Tiểu thư đã vì yến hội lần này mà chuẩn bị lâu như vậy, Hoắc lão tiên sinh cũng ngầm đồng ý sẽ công bố tin tức cô mang thai trong buổi tiệc hôm nay, tranh thủ thuyết phục tiểu thư cùng Hoắc tiên sinh đính hôn, nếu chúng ta đến trễ, không khỏi có chút đáng tiếc ạ.”
Diệp Phi bị lải nhải đến đau đầu.
Cô hữu khí vô lực mà vẫy vẫy tay, “Dì trước tiên đi ra ngoài trước để tôi chuẩn bị một chút.”
Nguyên chủ ngày thường tính tình cũng không tốt, trong nhà người giúp việc đều có chút kiêng kị, nghe cô nói như vậy, người giúp việc lớn tuổi cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Diệp Phi nhìn một vòng phòng ngủ lớn, tìm lấy cảm giác quen thuộc.
Từ chỗ tủ quần áo quẹo vào sẽ có một gian phòng, là phòng hóa trang.
Diệp gia trong truyện tài lực cũng không thể khinh thường, tuy so ra kém cạnh hơn Hoắc gia cùng Mục gia của nam phụ, nhưng cũng là một trong tam đỉnh kim tự tháp của Tinh Thành.
Cô đảo mắt nhìn qua mình trong gương liền hút một ngụm khí.
Diệp Phi cùng nguyên chủ cư nhiên lớn lên giống nhau như đúc.
Ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng không khác biệt.
Quá kỳ lạ.
Diệp Phi nằm liệt người trên ghế, ngâm lại một hồi tình tiết trong sách, yến tiệc sinh nhật Hoắc gia từng được tác giả nhắc đến, nguyên chủ chính lại nơi này lên ý đồ muốn bức hôn, cho nên Hoắc Tuần đã nổi cơn thịnh nộ, quăng người rời đi.
Ngày hôm sau, toàn bộ tin tức bát quái, tạp chí hay thời báo kinh tế tài chính ở Hoa Quốc tẩ cả đều là một màn chê cười cô.
Mà lúc này xác thật cô đã mang thai.
Diệp Phi ngơ ngác ôm bụng, không thể tin được nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ.
Đời trước cô không sống được bao lâu, còn miễn bàn vấn đề sinh con, đó chỉ là vọng tưởng.
Còn thân thể này giờ đây đang tràn trề năng lượng, tứ chi hữu lực, hô hấp thông thuận, tim đập vững vàng.
Còn mang theo cả 1 em bé nữa.
Cô si ngốc suy nghĩ thật lâu, nắm chặt tay hạ quyết tâm, kéo ghế trực tiếp hướng ra cửa đi xuống lầu..
Diệp gia là biệt thự đơn lập ba tầng, Diệp Phi dựa vào ký ức mơ hồ còn sót lại của nguyên chủ, nhanh chóng đi tới chỗ ngoặt ở cầu thang tầng hai.
Không kịp phòng ngừa mà đột nhiên nghe được một tràng âm thanh sắc nhọn đầy oán hận: “Dì Trương, biểu tỷ sao vẫn còn chưa xuống đây? Thay quần áo cũng không đến nỗi lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn vì buổi yến tiệc sinh nhật này mà đòi lễ phục thiết kế riêng sao?”
Theo lời cô gái kia, nguyên lại người phụ nữ trung niên đó là họ Trương.
“Nhìn đi nhìn lại, tiểu thư lần đầu mang thai , tự nhiên cũng muốn chuẩn bị cẩn thân một chút, tránh xảy ra chuyện.”
Diệp Phi cười cười, nghe ra được là dì Trường vì nàng mà bất bình.
“Theo ta thấy, chị ấy đã hoài thai hai tháng, Hoắc gia bên kia lại vẫn chẳng tỏ vẻ gì, chính là không muốn tiếp nhận, không bằng sớm một chút giải quyết cho xong, chị ấy cũng hảo mà đi tìm được nhà khác.”
“Cái gì mà lần đầu, cư nhiên còn dùng thủ đoạn hạ lưu này, thật cho rằng Hoắc Gia thiếu thốn đứa con của chị ấy? Chị họ của ta vẫn là sớm một chút tỉnh lại từ ảo mộng đi.”
Diệp Phi nghe vậy sắc mặt lạnh lùng.
Người chưa đến âm thanh đã đi trước: “Dì Trương, nhà chúng ta khi nào nuôi chó vậy? Cứ ở đây mà ẳng ko ngừng, bằng ko kêu bảo an tới đuổi ra ngoài đi.”
Diệp Phi đứng đây đã lâu, mấy người đang cãi nhau lập tức im miệng.
Đặc biệt là Diệp Nhiên vừa nói năng lỗ mãng kia.
Cô ta ghi hận mà nhìn người con gái chậm rãi đi trên cầu thang, khóe mắt phiếm hồng, hận đến mức tròng mắt đều trợn trừng.
Đều là huyết mạch của Diệp gia, dựa vào cái gì Diệp Phi sinh ra lại mỹ lệ như thế, giờ phút này dù chỉ là một thân váy dài xanh sẫm đến đầu gối, cánh tay cùng bả vai đều được bao kín mít, cũng không giấu nổi sắc đẹp đặc biệt.
Da thịt trắng mịn như bơ không hề có tỳ vết, một đôi chân thẳng tắp thon dài, càng đáng giận chính là gương mặt kia.
Gương mặt nhỏ như bàn tay, mùi nhỏ cao thẳng, một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh, miệng anh đào, không cần trang điểm cũng vô cùng minh diễm,
Chính là gương mặt này, mới có thể đem Hoắc Tuần câu dẫn đến trên giường.
Cô ta căm giận nghĩ xong mới chậm rãi phản ứng lại, trợ tròn mắt chất vấn: “Chị nói ai là chó đấy?”
“Ai kêu tôi nói ai.”
Diệp Phi thong thả ung dung đến gần, oai phong một cõi trên sofa, một tay nâng má đào.
Cô đánh giá đôi mẹ con trước mắt này, hồi ức cốt truyện lại đưa đến thêm tin tức.
Diệp lão gia tử có hai người con, con trưởng chính là cha của nguyên chủ, nắm giữ phần lớn cổ phần của Diệp gia, đem công ty phát triển rực rỡ.
Mà đứa con gái trẻ đang kêu gào trước mắt chính là con của nhị phòng, Diệp Nhiên, bên cạnh là mẹ của cô ta, Hứa Á.
Người mẹ hiển nhiên trầm ổn hơn nhiều, ánh mắt tuy chất chứa bất mãn những không đến lức hô to gọi nhỏ ở đây
Hứa Á bày ra bộ dạng của trưởng bối: “Em của con cũng là vì con mà sốt ruột, Hoắc thị là nhà nào? Có thể bỏ qua sự chậm trễ của chúng ta sao? Hiện giờ người cần vội vã đi đến yến tiệc sinh nhật hẳn chính là con, muốn chậm trễ để khiến trưởng bối của đối phương không vui, rồi không thể kết hôn? Vậy thì đứa bé tính làm sao?”
“Ồ, vậy tôi đây ngược lại phải cảm ơn rồi.” Diệp Phi không chút để ý cười cười, nhìn quanh một chút: “Cảm ơn em gái đã thay chị suy nghĩ, há mồm ngậm miệng đều là vì đứa bé, thật là để bụng.”
Cô vừa dứt lời, Diệp Nhiên trên mặt nóng lên.
Diệp Phi ngày thường đầu óc thực sự ngu dốt, lời nói tối xấu căn bản không biết phân biệt, chỉ toàn chơi chiêu bổ nhào lên người khác, hôm nay không biết lại làm sao mà nhanh mồm nhanh miệng như vậy, phong thái khi chất cũng đều thay đổi.
Chẳng lẽ…là cảm thấy mình sẽ được gả cho Hoắc gia, cho nên cái đuôi đã lểnh lên trời?
Diệp Nhiên tức khắc khinh thường.
Cô ta biết người kia ghét nhất bị uy hiếp tính kế, nghe nói đối với việc hôn nhân này đến nay cũng không chấp nhận, Diệp Phi hiện tại cao hứng có phải quá sớm rồi không?
“Như thế nào? Ai khi dễ khuê nữ của tôi?”
“Gái nhỏ hiện tại cũng không thể động khí, lại là ai tới quấy rầy cô ấy?”
Hai đạo âm thanh một nam một nữ truyền đến.
Diệp Phi nhìn lại, là hai gương mặt vô cùng xa lạ.
Nhưng cảm xúc bỗng nhiên dao động.
Căn bản là không thể khống chế mà hô lên: “Ba, mẹ, bọn họ khi dễ con!”
Nguyên chủ là đã chết, vẫn là linh hồn còn một chút ý niệm, điểm này không thể nào biết được.
Diệp Phi chiếm cứ thân thể của nguyên chủ vẫn là bị ảnh hưởng.
Có lẽ là nguyên chủ đối cha mẹ vẫn còn một cỗ luyến tiếc chưa tan.
Diệp Phi trong tâm đối với cha mẹ nguyên chủ có thêm nhiều thiện cảm, muốn dùng cơ hội sống lại mà đền bù thay cho nguyên chủ.
Mà cha Diệp căn bản không cho nàng cơ hội ngoan ngoãn hiếu thuận, đã tức giận trợn mắt nhìn.
“Ai, ai khi dễ con gái ngoan ngoãn của ta! Lại là con nhóc này, Diệp Nhiên, ai cho cô tới nhà của chúng ta!”
Diệp Nhiên không thể hiểu được: “Đương nhiên chị họ kêu cháu tới rồi, cô ấy nói một mình đi đến Hoắc gia có chút sợ hãi, muốn cháu đi cùng.”
“Chị họ nói chuyện đi!”
Mọi người tức khắc đem tầm mắt hướng về chỗ Diệp Phi.
Chỉ thấy Diệp Phi xoa xoa thái dương.
Trầm ngâm hơn nửa ngày mới ủy khuất nói ——
“Em họ à, cô nhớ nhầm rồi.”
“Hôm nay tôi không tính sẽ đi đến Hoắc gia.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT