Show tuyển tú trăm triệu này không công bằng với Nhan Tề đã ko phải lần một lần hai, các fan đã nhiều lần liên hợp kháng nghị nhưng đều ko có hiệu quả, công ty quản lý thì vô dụng, cứ thế mà mặc kệ cho hạt giống tốt này tự sinh tự diệt.
Trong tiểu thuyết cũng có vài đoạn miêu tả ngắn về giới giải trí ở đây, tên Nhan Tề này cũng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện trong truyện, nhưng đó là đoạn về sau khi nguyên chủ đã chết trong ngục giam.
Theo nguyên tác, Nhan Tề về sau sẽ là một nam ca sĩ đỉnh cấp lưu lượng, đoàn phim muốn mời cậu ấy đóng phim đã xếp hàng dài đến Paris, nên Diệp Phi mới dám yên tâm nhảy hố, vì vậy cô chỉ nghĩ đến chuyện này mỗi khi muốn vung tiền đầu tư cho idol.
Không ngờ bây giờ lại có tin tức truyền ra, cậu ấy bị tráo phiếu và bị loại khỏi show.
“Tức chết mất, thật là cái đồ táng tận lương tâm, đời người cái thanh xuân chứ, thật quá đáng”, Diệp Phi bụp bụp gõ trên Weibo, chân tình thực cảm mà cùng các chị em đồng fan của Nhan Tề chửi rủa show tuyển tú. ” Đây chính là ảnh đế tương lại, sau này doanh số bán đĩa nhạc lên đến con số trăm vạn, mấy người lại có thể tùy tiện loại bỏ người ta? “
Tiểu Từ lại tới gõ cửa: “Tiểu thư, người đã xuống chưa ạ?”
“Đến đây, đến đây.”. Diệp Phi lơ đãng trả lời, quẹt điện thoại di động mở cửa bước xuống lầu, tóc dài lỏng lẻo buộc ở phía sau, một thân áo hoodie cùng quần jogger dài, “Thật là một tên tư bản vô lương tâm, không biết xấu hổ. “
Hoắc Tuần vừa ngồi trên sô pha, đã nghe được rõ ràng chính xác những lời này.
Hắn có hơi chột dạ.
Hắn lại làm gì sai nữa? Tại sao lại bị người ta chửi nữa rồi?
Diệp Phi ngẩng đầu, ánh mắt xẹt qua đám người liếc mắt một cái, “Ba, mẹ.”
“Mau ngồi xuống, đói bụng rồi, mẹ đã cho người nấu bít tết cho con,” Mẹ Diệp ánh mắt đều nhìn về phía con gái bảo bối của mình, “Dì Trương, Mao mang yến qua cho gái nhỏ một cái đệm.”
Lại là tổ yến, nghe thế hai chữ Diệp Phi liền muốn nôn.
Cô giơ tay ngăn cản: “Đừng, đừng, con vừa mới ngủ dậy không ăn được, mang một trái dừa đến đây đi, uống cho hạ hỏa, không chừng lát nữa lại tức giận đến đau gan.”
Lời này nói ra đầy ẩn ý.
Bị coi như phông nền, 3 người Tiêu gia hai mắt nhìn nhau.
Ông Tiêu nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Đã lâu không gặp Tiểu Phi. Bác thấy khí sắc của con tốt hơn trước nhiều. Lần này bác đến mang cho con một ít quà để bồi bổ dưỡng thai. Thai phụ thời kỳ mang thai đặc biệt chú ý dinh dưỡng. “
Diệp Phi hừ lạnh một tiếng: “Tiền đề phải là có thai để dưỡng, nhưng nếu như bị người ta đẩy một cái dẫn đến sinh non, thì mấy thứ này cũng chẳng có tác dụng gì”
Cô nói không kiêng dè, khiến mấy người đó xấu hổ ko thôi…
Cha Diệp cũng không có ý ngăn cản, ông chỉ muốn giúp con gái trút giận và chửi bới vài lần cho đã ghiền.
Bà Tiêu chớp mắt, thay đổi vẻ mặt lấy lòng: “Xem đứa nhỏ này nói cái gì vậy, cháu như thế này xác thật ra ngoài không được án toàn, khó tránh sẽ xảy ra va chạm. Tối hơn hết là cứ ở trong nhà, cứ nghĩ cho đứa bé trong bụng thì sẽ ko thấy nhàm chán. “
“Này,” Diệp Phi liếc bà trắng mắt, cầm lấy trái dừa húp ừng ực, “Bác nói cũng thật nhẹ nhàng, cháu bị người ta lừa gạt mấy trăm vạn, nếu không ra ngoài kiếm tiền thì lấy gì để tiêu? “
Bà Tiêu: “Cha mẹ cháu có năng lực như vậy, còn có thể thiếu được mấy trăm vạn này?”
“Đương nhiên là thiếu, tiền của nhà bác là do gió thổi đến chắc? Thảo nào sau bao năm làm ăn chẳng thấy tăm hơi, cháu không thể giống nhà bác được, mỗi ngày chờ bánh từ trên trời rơi xuống.”
“A.”
Một âm thanh vang lên nhẹ bẫng hấp dẫn ánh mắt của mọi người
Hoắc Tuần đang ngồi ở đầu kia của sô pha, cà vạt buông lỏng, làm bộ làm tịch.
Đôi mắt hắn thâm thúy u ám, không nhìn ra được hỉ nộ ái ố, chỉ giơ tay ra hiệu: “Nói tốt lắm, tiếp tục.”
–
Tiêu gia bọn họ đều là đi lên từ hai bàn tay trắng, mấy đời mở công xưởng làm ăn, nghe người ta nói lẫy như vậy, cảm thấy thật xấu hổ, làm trưởng bối thật mất hết mắt mũi,
Diệp Phi uống non nửa trái dừa, thoải mái ngả người lên sofa.
Tiếp tục lấy di động ra cào phím, lần này đối tượng thảo phạt chính là công ty quản lý của Nhan Tề.
Tiêu Hàn Tuyết nhìn thấy bộ dáng thấp hèn của ba mẹ mình, trong lòng lại nổi lên sự mất cân bằng, lúc trước để bòn tiền trong tay Diệp Phi, cô ta hàng ngày cũng phải cúi đầu khong lưng, chịu đựng tính khí âm tình bất định của cô ấy, thỉnh thoảng còn phải dùng vài chiêu nịnh nọt.
Dựa vào cái gì, còn không phải sinh ra ở vạch đích nên coi mình hơn người hay sao?
Bản thân cô ta đã phải trả rất nhiều tiền để mua một chiếc túi phiên bản giới hạn, nhưng Diệp Phi, ngón tay không cần phải động, liền được người ta đúng hạn mỗi tháng đưa hàng xa xỉ đến tận cửa để tùy chọn.
Hiện tại, bất quá là nắm giữ được ít nhược điểm, liền tỏ ra cao cao tại thượng như vậy.
Móng tay của Tiêu Hàn Tuyết cắm vào da thịt, khi thấy Hoắc Tuần đang chăm chú nhìn ánh mắt Diệp Phi, sợi dây lý trí cuối cùng cũng sụp đổ.
“Diệp Phi, đừng quá kiêu ngạo. Lúc trước vì theo đuổi đàn ông, cô cũng làm hại biết bao nhiêu người có ý tứ với Hoắc Tuần? Bây giờ tất cả những gì cô trải qua đều là quả báo. Nhìn lại mình đi, xem đứa bé của cô có kết cục tốt hay ko!”
Diệp Phi nhíu mày, đoạn văn trong tay còn chưa gõ xong đã bị làm phân tâm.
Cô hất cằm lên, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện : “Anh có nghe không, cô ta nói con của anh sẽ không được sống tốt kìa.”
“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì ko thể nói vậy, nếu có thời gian nói mấy lời độc ác này chi bằng suy nghĩ xem làm thể nào để che giấu khẩu cung đi. Bên kia đã tổng hợp được hết những hành động của cô trong thời gian qua. Tôi sẽ khiến cho cô kêu la suốt nửa đời còn lại bằng pháp trị.
【 Giải trí Tinh Ảnh ngu dốt kia, trả thanh xuân lại cho Idol của chúng tôi! 】
Gõ xong những chữ cuối cùng, Diệp Phi rốt cuộc cũng nhẹ nhõm.
Cô đứng lên, theo bản năng che lại phần bụng dưới: “Được rồi, tôi không có thời gian cùng ngươi tranh cãi, Tiêu Hàn Tuyết, tôi sẽ cho cô biết cô đã phạm tôi hai chuyện, một là cô đã nói dối tôi bốn trăm vạn., thứ hai là thuê người hại tôi. Hôm nay tôi chính là muốn nhìn thấy cô khóc lóc thảm thiết cầu xin, sau đó bị đưa đến cục cảnh sát nhận lãnh sự trừng trị.”
“Sự ghen ghét của cô không liên quan gì đến tôi. Không có tiền trong tay thì cô tự đi kiếm lấy. Cô cho rằng nếu ko có tôi thì thế giới này sẽ thanh tịnh trở lại sao. Buồn cười, ngoài kia còn có rất nhiều người giàu có hơn cô, chẳng lẽ mấy người đó cũng đáng chết? Cô mãi mãi chỉ xứng là cái bao rách bị người ta chà đạp dưới lòng bàn chân.”
Ha, mắng xong cảm thấy thật thoải mái.
Diệp Phi cảm thấy thân thể khỏe mạnh là điều trọng yếu, giọng nói vang hơn trước kia rất nhiều, mắng xong mà mặt không đỏ, khí không suyễn, rất tốt.
Ông Tiêu phảng phất như một đêm mà già đi mười tuổi, ông lấy trong túi ra một tấm ngân phiếu.
“Tiểu Phi à, đời này chú Tiêu không có gì cả, đứa nhỏ này cũng không được nuôi dạy tử tế. Hai trăm vạn này đối với gia đình chúng ta đã thật sự là rất nhiều. Phần còn lại chú sẽ ghi giấy nợ, nhất định nghĩ cách trả lại cho cháu, nể phần giao tình trước đây mà tha cho Tiểu Tuyết một đường sống đi.”
Làm cha mẹ thật sự là khó, Diệp Phi cầm tờ chi phiếu 200 vạn kia, cảm thấy sợ hãi đối việc việc giáo dục một con người.
Cô cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Chú Tiêu, cháu nhận tiền. Cháu sẽ rút đơn truy tố tội gian lận tài chính, nhưng cháu không thể dung thứ cho việc thuê kẻ giết người. Chú chỉ nhìn thấy con của mình. Chú có bao giờ nghĩ đến con của cháu không? Cũng may con mệnh tốt tránh thoát được một kiếp. Nếu lúc đó thật sự bị ngã xuống, có lẽ cháu và con của cháu không thể sống sót. Cháu ko phải thánh mẫu, cháu không thể dung thứ cho việc hại người này. Bây giờ cũng đã muộn, mọi người nên về thôi. “
Diệp Phi ôm trái dừa đi nhà ăn.
Nghe thấy tiếng than khóc cầu xin của gia đình nhà họ Tiêu, cha Diệp không quay đầu lại, chỉ trong vài phút, đã đem bọn họ dọn dẹp sạch sẽ.
Bát chén cháo tổ yến nguội ngắt được cô khuấy đều.
Trong lòng kiên định hơn nhiều.
Này cũng coi như là báo thù giùm cho nguyên chủ vậy.
(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)
–
Sau khi đoạn nhạc đệm này kết thúc, cha Diệp đem người đuổi đi, khi quay lại mới phát hiện còn có một vị đại tôn Phật đang ngồi trên ghế sô pha.
Hoắc Tuần gật đầu: “Quấy rầy rồi ạ.”
Cha Diệp: “……”
Còn biết thế à.
“Sao, Hoắc tổng còn có việc gì đi tìm con gái của lão sao?” Ông nỗ lực nhịn xuống không vui: “Đã muộn rồi. Nếu không có việc gì, mời anh về cho.”
“Đương nhiên là có.” Hoắc Tuần đứng dậy, so với cha Diệp còn cao hơn một cái đầu, đi thẳng vào phòng ăn, “Thời gian của tôi cũng rất quý giá, tôi sẽ không bao giờ ngồi ở đây quá một giờ chỉ để xem một buổi biểu diễn.”
Diệp Phi đang nhìn chằm chằm chén tổ yến.
“Mẹ, trên TV có nói cái này ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, thỉnh thoảng ăn thì cũng ko có gì, nhưng không thể ngày nào cũng ăn được.”
“Con biết cái gì? Ăn mấy thứ này thì tiểu bảo bối trong bụng sẽ có làn da trắng trẻo mịn màng,” Mẹ Diệp kiên trì cầm chén đút cho cô ăn, “Nào nhanh ăn đi, những món bổ dưỡng thế này ko ăn thật là uổng phí. “
Diệp Phi bắt đầu nôn khi ngửi thấy mùi kia, nước mắt trào ra.
Dư quang thoáng nhìn thấy cha Diệp đi tới, như tìm được cứu tinh, “Mau, để cho ba ăn đi, ba ăn cái này bồi bổ lại thân thể.”
“Ba không muốn ăn nữa, mỗi lần ngửi thấy mùi này, thì đều muốn chạy nhanh đi nôn ra.”
Cha Diệp người phụ trách việc ăn thức ăn thừa, bắt đầu lâm trận phản chiến.
Diệp Phi sởn cả da đầu, nhìn thấy Hoắc Tấn đi theo tiến vào,áo ngoài âu phục không biết cởi ra khi nào, chỉ còn lại có sơ mi màu đen ben trong, làm lộ ra một thân hình chân dài eo thon thật sự ưu việt.
Ánh mắt cô tỏa sáng: “Cho Hoắc tiên sinh ăn, đây cũng là tổ yến mà anh mua mà. Cũng nên đưa đồ tốt thế này cho khách nếm thử chứ.”
Diệp Phi trước nay chưa bao giờ ân cần như vậy, lôi người ngồi lên ghế, xúc một thìa, đưa đến môi hắn.
“Nhanh ăn đi, nguội rồi là không thể ăn.”
Để ép ăn ép uống, cô ngồi gần hơn một chút, vừa mới uống một trái dừa to, hương vị ngọt thanh thoang thoảng bên môi răng khi nói chuyện.
Đôi mắt to kia sáng ngời có thần, chớp chớp long lanh.
Trước kia vậy mà ko phát hiện, cô dễ thương đến thế.
Hơi thở của Hoắc Tuần ngưng trệ vài phút.
Đột nhiên hoàn hồn.
Hắn nghi ngờ rằng Diệp Phi này vẫn còn tà tâm bất tử, ở trong tối muốn dụ hoặc hắn.
Vội vàng cầm lấy bát, một tay ném tập tài liệu trên bàn ăn, giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Thỏa thuận.”
Ngay sau đó giấu đầu lòi đuôi mà ăn chén tổ yến.
Thật muốn phun ra.
Khó ăn thật.
Quả nhiên, ngay cả tổ yến đắt nhất trên thế giới vẫn không thể ngon được.
Diệp Phi rời khỏi hắn, vui vẻ mở thỏa thuận ra rồi nhìn ttrực tiếp đến phần cuối cùng, đó là thỏa thuận điều khoản cấp dưỡng.
“Chà, một biệt thự ở phía nam thành phố, một biệt thự ở phía tây thành phố, ba chiếc xe trị giá hơn sáu triệu, phí nuôi con … a, mười, trăm, nghìn, mười nghìn … năm ngàn vạn?”
Hoắc Tuần thở dài, “Mở to hai mắt mà xem cho tốt.”
Diệp Phi thốt lên, dựng ngón tay lên đếm từng cái một, “Này nhiều số không quá, sao các anh không thêm phần bằng chữ vào (thông thường các hợp đồng khi có số tiền đều có 2 dòng là con số và phiên âm thành chữ), có hiểu chữ Hán không?”
Thật là, trông thì thông minh đó những thực tế thì…
Hoắc Tuần bất đắc dĩ lắc đầu, gõ gõ bàn.
“Là năm trăm triệu.”
Diệp Phi phun thẳng trà ra ngoài: “Anh điên rồi à, phí cấp dưỡng có cần nhiều như vậy ko?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT