Khâu Dịch Minh rời nhà bọn họ không bao lâu, lại có hai người tới Phương gia. Nhưng không phải tới khám thính, mà tới đăng ký thông tin. Hai người kia đều mặc quân trang, sau khi báo xong thân phận, liền nói ra ý đồ đến.

Tờ A4 giấy lớn nhỏ kẹp trong quyển notebook da đen được mở ra, trên mặt giấy vẽ bảng biểu bằng thủ công, dùng để điền thông tin thân phận. Bởi vì tai nạn phát sinh quá đột xuất, nhiều thiết bị dụng cụ bị hủy bởi năng lượng bạo động, hơn nữa cắt điện điện, nên tất cả bảng biểu phải tự mình vẽ.

Bọn họ hỏi tên họ, tuổi, chức nghiệp của người phương gia tiếp theo hỏi có người nào thức tỉnh dị năng. Dựa theo kế hoạch lúc đầu, Phương Vũ Hân cùng Phương Vũ Dương báo mình là dị năng, những người tạm thời giấu giếm. Biết anh em hai người là dị năng giả, hai người kia mặt biểu lộ vui mừng, giới thiệu đội ngũ dị năng của quân đội, hy vọng hai người có thể gia nhập.

Anh em hai người đều cự tuyệt, hai người kia tuy rằng có chút tiếc hận, nhưng không tiếp tục khuyên. Rốt cuộc mới thức tỉnh dị năng cơ bản chưa có biện pháp khống chế tốt năng lượng trong thân thể, không thể so với thực lực quân nhân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Quân đội thu nhận dị năng giả, vì coi trọng tiềm lực dị năng giả trong tương lai mà thôi.

Tiếp theo, bọn họ thông báo lần nữa nơi này sẽ là khu căn cứ an toàn tạm thời, lại thông báo quy định mới cho người Phương gia, tránh bọn họ phạm phải bị xử phạt. Cuối cùng, hai người kia thông báo bắt đầu từ ngày mai, quân đội sẽ tuyên bố một ít nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm giá trị cống hiến, điểm giá trị cống hiến đại biểu bọn họ có thể hưởng thụ đãi ngộ ở khu an toàn, bảo bọn họ lưu ý.

Sau khi hai người kia rời khỏi, Phương Vũ Dương liền nói:

“Ba, mẹ, nếu bọn họ nói như vậy, chúng ta sáng ngày mai đi xem có nhiệm vụ gì, tìm một số nhiệm vụ nhẹ nhàng nhận, thuận tiện kiếm điểm giá trị cống hiến.”

Phương Cẩm Đường gật đầu đồng ý:

“Không sai, đến lúc đó người một nhà chúng ta cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Khúc Thiên Hà đề nghị:

“Mẹ nghị chi bằng chúng ta cũng thành lập đội ngũ lính đánh thuê, người một nhà chúng ta một đội thật quá tốt, miễn những người khác lại đến mời các con nhập đội.”

Bà vừa dứt lời, Bạch Khiêm Khiêm hưng phấn, gấp không chờ nổi hỏi:



“Cháu cũng muốn tham gia, cháu cũng muốn tham gia! Mẹ, ngày mai không được bỏ con lại nha?”

Hừ! Cậu nhất định phải tìm được ba ngu xuẩn, khiến chú đáng gét không dám tới dây dưa mẹ!

Khâu Dịch Minh xuất hiện làm lòng Bạch Khiêm Khiêm dấy lên nguy cơ, vốn dĩ cậu chưa muốn gặp lại Bạch Diệp, nhưng vì Khâu Dịch Minh, cậu quyết định phải tìm được Bạch Diệp rồi tính tiếp!

Bọn họ đều đi ra ngoài, Phương Vũ Hân không có khả năng bỏ lại Bạch Khiêm Khiêm ở nhà một mình, không an toàn. Vì thế Bạch Khiêm Khiêm mở miệng, cô gật đầu đáp ứng.

Lúc này đã khuya, Phương gia kết thúc cuộc nói chuyện, chuẩn bị nghỉ ngơi. Phương Vũ Hân nhớ đến hôm nay thu hoạch được hai viên Nguyên Tinh, đề nghị:

“Chúng ta đến Thanh Mộc Linh phủ, để ba ba cùng Khiêm Khiêm hấp thu Nguyên Tinh.”

Hấp thu xong Nguyên Tinh có thể tăng phẩm chất dị năng, tu luyện về sau sẽ dễ dàng hơn, đương nhiên sớm hấp thu càng tốt.

Người một nhà không phản bác, vì thế Phương Vũ Hân mang những người khác vào Thanh Mộc Linh phủ. Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương tuy rằng không tìm được Nguyên Tinh phù hợp, nhưng đều lo lắng cho Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm trong quá trình hấp thu xảy ra chuyện, nên cùng nhau vào.

Phương Vũ Hân mang người nhà vào đại điện, Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm tìm địa phương ngồi xếp bằng, Phương Vũ Hân lấy ra hai viên Nguyên Tinh kia, đưa cho cho hai người. Nguyên Tinh đối với dị năng giả có lực hấp dẫn trí mạng, chỉ cần dị năng giả đem nó nắm trong tay, không cần người khác nhắc nhở, bọn họ tự nhiên biết hấp thu thế nào.

Nhưng Phương Vũ Hân vẫn nhắc nhở:

“Hai người khoan vội hấp thu, ổn định tốt tinh thần trước.”

Phương Cẩm Đường thận trọng gật đầu, ông trải nhiều việc hơn Phương Vũ Hân nên kinh nghiệm đương hơn cô, biết lời cô nói không sai. Ngay cả Bạch Khiêm Khiêm, khuôn mặt bánh bao nghiêm túc gật đầu. Hai người nhắm mắt lại, bắt đầu ổn định tinh thần.



Phương Vũ Hân, Phương Vũ Dương, Khúc Thiên Hà ngồi xuống xung quanh, khoảng cách không gần không xa hai người, đảm bảo không quấy rầy đến Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm, nhưng có thể kịp thời ra tay khi gặp vấn đề.

Ba người ngậm chặt miệng, hô hấp nhẹ tâng, mắt không dám chớp nhìn Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm cầm Nguyên Tinh trên tay, sợ xuất hiện tình huống nguy hiểm tính mạng.

Phương Vũ Hân hổi tưởng lại quá trình Phương Vũ Dương hấp thu Nguyên Tinh trong mơ, nó giống quá trình hấp thu Tẩy Tủy Quả, vì năng lượng Nguyên Tinh sẽ thay đổi thể chất con người, cho nên toàn bộ quá trình hấp thu sẽ cảm nhận được đau đớn mãnh liệt, thân thể cũng không ngừng phát sinh biến hóa, dần dần bài xuất tạp chất vô dụng trong thân thể.

Cô hồi tưởng toàn bộ quả trình, cảm thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, thở phào nhẹ nhõm. Dù vậy, cô cũng không dám yên tâm hoàn toàn, sợ xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn.

Dần dần, Nguyên Tinh trong lòng bàn tay Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm phát ra một tầng ánh sáng nhạt, tiếp theo, giữa Nguyên Tinh chuyển thành ánh sáng rực rỡ, những ánh sáng rực rõ bị thân thể hai người hấp thu. Năng lượng Nguyên Tinh không ngừng bị hai người hấp thu, làn da hai người dần dần đỏ lên, mặt cũng trở nên thống khổ.

Phương Vũ Dương cùng Khúc Thiên Hà thấy thế đều đau lòng, Phương Vũ Hân tuy rằng biết quá trình phải như vậy, nhìn hai người lộ vẻ mặt thống khổ, trong lòng thấy khó chịu.

Phương Vũ Dương cùng Khúc Thiên Hà tuy rằng lo lắng, nhưng nghĩ đến lần hấp thu Tẩy Tủy Quả, không có ra tay ngăn cản. Chỉ trơ mắt nhìn Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm càng ngày càng thống khổ, nắm tay càng nắm càng chặt. Miệng Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm cắn chặt, để không phát ra tiếng kêu thảm thiết, làm người thân lo lắng.

Phương Vũ Dương, Khúc Thiên Hà thậm chí Phương Vũ Hân chưa từng nghĩ, Khiêm Khiêm đã thống khổ đến mức cả người run nhè nhẹ, vẫn luôn kiên trì không có kêu đau. Tâm tính cùng định lực như vậy, khiến ba người kinh hãi không thôi. Phương Cẩm Đường dù sao cũng là người trưởng thành, ông cố nén chẳng có gì lạ, nhưng Bạch Khiêm Khiêm mới năm tuổi a! Cậu bé làm sao nhịn được?

Phương Vũ Dương cùng Khúc Thiên Hà liếc nhau, trong mắt biểu đạt ý tứ -- “Đứa nhỏ này có tâm tính cùng định lực như vậy, thành tựu sau này sẽ không đơn giản, chỉ là không biết ba cậu bé là ai.”

Hai người tuy tiếp nhận Bạch Khiêm Khiêm, vẫn luôn đề phòng ba cậu bé. Bạch Khiêm Khiêm tuy có huyết thống quan hệ mẹ con với Phương Vũ Hân, nhưng không phải Phương Vũ Hân sinh ra, cậu bé xuất hiện quá đột ngột và trùng hợp, khiến hai người không hoài nghi sau lưng cậu bé còn có người khác, ví dụ ba ruột của cậu? Hoặc người đã nuôi lớn cậu bé.

Bọn họ đều không hy vọng Phương Vũ Hân vì mối quan hệ với Bạch Khiêm Khiêm phải bên một người đàn ông xa lạ, nhưng mà ở chung lâu ngày, biểu hiện của Bạch Khiêm Khiêm làm cho bọn họ nhìn với con mắt khác, đến lúc này, bọn họ không thể không chấp nhận mình luôn xem nhẹ vấn đề —— “ Ba Bạch Khiêm Khiêm rốt cuộc là ai? Ai nuôi lớn cậu?”

Khúc Thiên Hà không kịp nghĩ nhiều, tình hình lại có biến hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play