Trên người Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm đột ngột truyền ra tiếng vang “Bạch bạch”, giống như thứ gì nứt vỡ ra. Đồng thời, biểu tình hai người cũng thống khổ cực điểm. Mặt căng thẳng vặn vẹo, trên làn da máu bắt ra, cắn chặt hai hàm phát ra từng tiếng kêu rên áp lực, giống như thú rống.

Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương khẩn trương đứng lên, Phương Vũ Hân cũng mở to hai mắt nhìn. Thấy hai người muốn ra tay, cô nhanh tay vươn ra dùng sức nắm lấy hai người, hướng bọn họ lắc đầu. Cô nhớ rõ, ở trong mộng Phương Vũ Dương cũng gặp tình trạng như vậy, chỉ là mức độ không có nghiêm trọng như vậy.

Phương Vũ Hân trong lòng kỳ thật không chắc chắn hai người có xảy ra cái gì ngoài ý muốn không, Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm chịu tra tấn so với Phương Vũ Dương trong mơ nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng cô có cảm giác, hai người không xảy ra việc gì. Nếu hiện tại đánh gãy, không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn làm hai người bị thương!

Cô nắm tay Phương Vũ Dương cùng Khúc Thiên Hà không dám buông ra, trong đầu nhớ lại chi tiết trong mơ. Sau đó cô nhớ tới, trong mơ Phương Vũ Dương đã từng nói một câu.

“Ngay từ đầu đích xác phi thường thống khổ, giống như thân thể bị xé rách, nhưng sau đó sẽ cảm nhận được một cổ lực lượng chữa trị thân thể.”

Kết hợp tình huống của Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm hiện tại, cô suy đoán, hai người hẳn là tới thời điểm mấu chốt, chỉ cần vượt qua, năng lượng Nguyên Tinh dư lại sẽ tiến hành chữa trị tổn thương thân thể. Nếu hiện tại đánh gãy, tổn thương trên cơ thể hai người không được chữa trị, sẽ lưu lại tại họa ngầm!

Cho dù cô hấp thu linh khí hệ mộc có tác dụng chữa trị, có thể chữa trị tổn thương, nhưng Phương Vũ Hân không dám cam đoan, tổn thương do hấp thu Nguyên Tinh có thể chữa trị hoàn toàn. Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm đều là thân nhân quan trọng của cô, cô không muốn mạo hiểm.

Ba người rất khẩn trương, xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh “Bạch bạch” phát ra từ trên người Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm, ba người khẩn trương hít thở. Bởi vì quá khẩn trương, bọn họ thấy thời gian trôi qua quá lâu. Giờ khắc này, thời gian phảng phất phá lệ kéo dài. Có lẽ đã qua vài giây, cũng có thể mấy giờ.

Thời điểm ba người dần dần tuyệt vọng, muốn ra tay, trên người Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm lần thứ hai có biến hóa. Khuôn mặt vặn vẹo dần dần bình thản, đến cuối là thỏa mãn. Sắc mặt hồng hào máu trên da cũng biến mất, làn da hồi phục bình thường trắng nõn.

Ba người nhẹ nhàng thở phào, một lát sau, Phương Cẩm Đường và Bạch Khiêm Khiêm mở mắt. Đôi mắt mở ra nhấp nháy, toát ra mệt mỏi, lúc sau khôi phục bình thường, con ngươi so với trước khi hấp thu Nguyên Tinh đen bóng hơn, thần thái sáng láng.

Trên mặt hai người treo nụ cười, tâm trạng kích động. Bạch Khiêm Khiêm gấp gáp nhào vào Phương Vũ Hân, phồng khuôn mặt bánh bao, đôi mắt to ngập nước nhấp nháy, vui rạo rực:

“Mẹ! Mẹ! Con thành công! Con bây giờ lợi hại hơn trước, về sau có thể bảo vệ mẹ.”

Phương Vũ Hân nhìn vẻ mặt cậu như cầu “Mẹ nhanh khen con đi”, yêu thương bế cậu lên, hôn một cái trên khuôn mặt đang tười cười của cậu. Bạch Khiêm Khiêm lập tức đỏ mặt, sau đó cậu dùng hai tay ôm Phương Vũ Hân, nhanh nhẹn cũng hôn cô một cái. Sau khi thân thiết với mẹ xong, cậu ngượng ngùng mặt đỏ như máu.



Trộm che lại trái tim nhỏ đang nhảy “Bang bang”, Bạch Khiêm Khiêm vừa khẩn trương vừa vui vẻ, cậu, cậu vừa rồi thân thiết với mẹ!

Phương Cẩm Đường vừa lòng mà nhìn cậu bé một cái, trong lòng có chút tò mò ba cậu rốt cuộc là ai. Bởi vì vừa rồi đích thân cảm nhận, ông so Khúc Thiên Hà cùng Phương Vũ Dương càng hiểu rõ, quá trình hấp thu Nguyên Tinh có thể nói phi thường thống khổ, đừng nói một đứa bé, người trưởng thành, trừ phi tâm tính kiên định, ý chí kiên cường, sẽ không có khả năng kiên trì đến cuối cùng! Nhưng, Bạch Khiêm Khiêm kiên trì được đến cuối, thậm chí không kêu la thảm thiết!

Đứa nhỏ này, thật sự quá ưu tú!

Khúc Thiên Hà lo lắng thân thể Phương Cẩm Đường, thấy ông chưa mở miệng, liền chủ động hỏi:

“Ông không sao chứ? Hiện tại cảm thấy như thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?”

Thanh âm của bà phát ra, có thể thấy được thật sự nóng lòng. Phương Cẩm Đường bỏ xuống sự tò mò, nghiêm túc nói:

“Hiện tại đã không sao, tôi cảm nhận thất thật tốt, giống như tuổi trẻ xuống mười mấy tuổi, toàn thân trên dưới tinh lực sử dụng không hết.”

Nói tới đây ông dừng lại cái mũi ngửi ngửi, mặt đen lại:

“Cái mùi này…… Không được! Tôi đi tắm trước đã!”

Bạch Khiêm Khiêm đang chìm trong cảm giác hạnh phúc, nghe thế bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó cậu giật giật cái mũi nhỏ, mặt bánh bao nhíu lại ,cậu, cậu, trên người cậu thối như vậy! Thôi xong thôi xong! Vừa rồi cậu còn hôn mẹ, mẹ sẽ không chán ghét cậu chứ?

Tưởng tượng như vậy, khiến Bạch Khiêm Khiêm khẩn trương quay đầu nhìn sắc mặt Phương Vũ Hân. Phương Vũ Hân thấy khuôn mặt cậu tỏ ra cẩn thận cùng lo âu không yên, tâm bỗng nhiên tê rần, như bị kim đâm một chút. Cô tự hỏi trong lòng cuộc sống quá khứ Bạch Khiêm Khiêm như thế nào, rốt cuộc cậu sống trong hoàn cảnh như thế nào, mới dưỡng thành như vậy, tính cách cẩn thận dè dặt? Người nuôi dưỡng cậu thật quá không có trách nhiệm!

Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông cao lớn xuất hiện trong phòng cô, trong lòng đối với anh sinh ra vài phần chán ghét.



Nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Khiêm Khiêm làm cậu bé an tâm, Phương Vũ Hân ôn nhu an ủi:

“Đừng sợ, mẹ là mẹ con, vĩnh viễn không ghét bỏ con.”

“Thật sự?”

Ánh mắt Bạch Khiêm Khiêm sáng lên, tiếp theo liền nói,

“Con biết mà, trên đời này mẹ là tốt nhất!”

Sau khi nói xong, cậu vặn vẹo thân mình, để Phương Vũ Hân thả cậu xuống.

Phương Vũ Hân không buông cậu ra, quay đầu nói với Cẩm Đường:

“Ba, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Tuy trong không gian có hồ, nhưng bên trong nuôi cá tôm cua, cô không thể để Phương Cẩm Đường cùng Bạch Khiêm Khiêm trực tiếp tắm rửa bên trong.

Phương Cẩm Đường không ý kiến, vì thế Phương Vũ Hân mang người nhà ra Thanh Mộc Linh phủ. Sau khi rời khỏi, cô trước tiên đưa Phương Cẩm Đường trở về phòng, xả nước hồ ra bồn tắm, lại để thêm một thùng nước lớn bên ngoài, cho Phương Cẩm Đường cùng Khúc Thiên Hà rửa mặt, sau đó qua phòng Phương Vũ Dương, xả nước cho anh, cuối cùng mới mang Bạch Khiêm Khiêm trở lại phòng ngủ cậu bé, lấy nước giúp cậu tắm rửa.

Chờ Bạch Khiêm Khiêm đi ngủ, cô mới trở lại phòng ngủ, tắm rửa, thuận tiện cũng giúp Angela tắm rửa, xong xuôi ôm nó nằm trên giường, nhìn thời gian, đã 1 giờ rữa sáng. Thở dài, Phương Vũ Hân nhắm mắt lại.

Nửa đêm tỉnh mộng, cô nghe mang máng tiếng kêu thê lương thảm thiết. Đột nhiên bừng tỉnh, Phương Vũ Hân cẩn thận nghe thật kĩ, quả nhiên xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có âm thanh ồn ào hoảng loạn. Nghe ra dường như có người biến thành tang thi.

Cô miên man suy nghĩ, việc này xảy ra, chỉ sợ khu an toàn lại có thêm quy định mới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play