Tối thứ sáu, Diệp Thanh Dương về nhà theo đúng hẹn.

Lúc cậu về tới nhà cũng đã muộn lắm rồi, khoảng 10 giờ tối, cả nhà Diệp Hồng chờ lâu đến bực cả mình, thấy cậu về còn nhỏ giọng oán trách một câu: “Sao về muộn vậy, không biết mọi người ở nhà đang chờ à?”“Không sao đâu.” Vương Việt nói: “Bị lỗ cô chú cũng không trách con.”Diệp Thanh Dương không nói nhiều, vào phòng thay quần áo tắm rửa rồi leo lên giường nằm.

Diệp Thanh Dương trả lời: “Con có việc đột xuất nên về muộn. À đúng rồi, chị ơi, em mang tiền về cho chị đây.”Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu đúng là đồ trẻ con.“Chúng ta chỉ làm lần này thôi, xong rồi thì coi như không dính dáng gì đến nữa.”Lục Cảnh Trừng giả vờ nói: “Sao em lại hỏi vậy?”

Vương Tuệ nghe vậy thì mọi oán giận đều bay mất, gương mặt tràn đầy vui vẻ: “Thật không? Nhanh quá vậy!”“Em không cần anh phải trưởng thành quá đâu.” Cậu nói: “Tiểu Cảnh, anh cứ như bây giờ là tốt lắm rồi. Em cũng chưa trưởng thành cho nên anh đừng trưởng thành sớm quá, chúng ta cùng nhau trưởng thành nhé.”Cái đồ yêu tinh dính người này, giỏi tính toán thật đấy, còn biết phải gây ấn tượng tốt với người kia vào lần hẹn hò đầu tiên!

Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Vốn không nhanh được đến thế, lúc thanh toán em có hỏi bạn em một chút, chỗ tiền này còn phải đợi một tuần nữa mới lấy được, tổng cộng là khoảng 5 ngàn 8, em làm tròn cho chị thành 6 ngàn, chị có thể lấy luôn.”Bây giờ cậu mới phát hiện, những phân vân do dự lúc trước của cậu chẳng có ý nghĩa gì, sức quyến rũ của Lục Cảnh Trừng đối với cậu thật sự quá lớn, cong hay không thì đôi mắt cậu chỉ nhìn về phía Lục Cảnh Trừng mà thôi.

Giọng điệu của Vương Tuệ dịu hẳn đi: “Dương Dương, em tốt quá, không hổ là em trai ngoan của chị.”Diệp Thanh Dương bị hắn làm cho bật cười.

Diệp Thanh Dương nở nụ cười, chuyển cho Vương Tuệ 6 ngàn tệ.Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, vừa có vẻ mạnh mẽ vừa mang theo nét trẻ con khi tức giận.

Vương Tuệ nhận được tiền, suy nghĩ một lát lại gửi về cho cậu: “Tạm thời chị không cần tiền lắm, Dương Dương em cứ cầm lấy đi, bao giờ kiếm được lãi nhiều hơn thì gửi cho chị.”“Em thấy việc này được đấy!” Diệp Hồng nói: “Anh xem đấy, hôm nay Tuệ Tuệ đã lấy được tiền rồi, nhanh như vậy cơ mà.”

“Vâng.” Diệp Thanh Dương nói.“Cô nói vậy con lại càng không thể đồng ý, đầu tư tất nhiên là phải có lỗ có lãi, đâu thể ăn không của người ta được.”

Cậu chậm rãi quay người, hỏi Diệp Hồng: “Còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì con về phòng đây. Ngày mai con có việc bận, ăn cơm trưa xong sẽ đi luôn.”Diệp Thanh Dương chui vào, cởi balo ra.Diệp Thanh Dương cười: “Được.”

“Việc gì mà gấp thế.” Diệp Hồng kinh ngạc nói: “Lâu rồi mới về nhà một lần, ở lại thêm một ngày đi, cô mua cá cho con ăn.”“Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Trừng hỏi.Diệp Thanh Dương mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên mặt hắn.

Diệp Thanh Dương từ chối nói: “Thôi không cần đâu ạ, con còn có việc, cô cứ làm cơm trưa thôi, con ăn xong rồi đi.”“Ừ.” Vương Việt gật đầu: “Bảo nó nhất định phải mau chóng mang tiền về.”Diệp Thanh Dương không vội trưởng thành nga lập tức, cho nên cậu cũng sẽ cho Lục Cảnh Trừng thời gian để từ từ trưởng thành.

Diệp Hồng liếc nhìn Vương Việt một cái, ánh mắt không rõ có ý gì.Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Vốn không nhanh được đến thế, lúc thanh toán em có hỏi bạn em một chút, chỗ tiền này còn phải đợi một tuần nữa mới lấy được, tổng cộng là khoảng 5 ngàn 8, em làm tròn cho chị thành 6 ngàn, chị có thể lấy luôn.”Lục Cảnh Trừng xem xong cả bộ phim mà trong đầu hắn chỉ toàn là nụ hôn của Diệp Thanh Dương lúc nãy.

Diệp Thanh Dương không nói nhiều, vào phòng thay quần áo tắm rửa rồi leo lên giường nằm.

Hôm nay cậu hơi buồn ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Cảnh Trừng: [Em ngủ trước đây, anh ngủ ngon, trưa mai gặp.]Lục Cảnh Trừng giơ tay gõ đầu cậu một cái: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến anh nữa, trong đầu em ngoài anh ra thật sự không còn gì nữa sao?”Giọng điệu của Vương Tuệ dịu hẳn đi: “Dương Dương, em tốt quá, không hổ là em trai ngoan của chị.”

Lục Cảnh Trừng lúc này đang học bài, trả lời ngắn gọn: [Ừ.]Điểm khác nhau là, trước khi cong thì cậu chỉ có thể cảm thán hắn thật đáng yêu mà thôi, còn bây giờ cậu không chỉ nghĩ mà còn có thể hành động nữa!

Suy nghĩ một lúc, hắn lại bổ sung một câu: [Em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.]“Được.”

Diệp Thanh Dương thấy bạn trai mình ngọt ngào quá, gửi cho hắn một sticker hôn hôn rồi mới đặt điện thoại xuống.“Còn có tri thức nữa.” Diệp Thanh Dương nói: “Có anh và tri thức là đủ rồi, không cần thêm gì nữa.”Lục Cảnh Trừng rất tự hào: “Không hề nha, anh trưởng thành rồi.”

Ở phòng bên kia, Diệp Hồng và Vương Việt vẫn còn đang phân vân do dự.Cậu chậm rãi quay người, hỏi Diệp Hồng: “Còn chuyện gì khác không ạ? Nếu không thì con về phòng đây. Ngày mai con có việc bận, ăn cơm trưa xong sẽ đi luôn.”“Vậy anh thích xem phim hơn hay là thích em hơn?”

“Em thấy việc này được đấy!” Diệp Hồng nói: “Anh xem đấy, hôm nay Tuệ Tuệ đã lấy được tiền rồi, nhanh như vậy cơ mà.”“Chú đã nói không sao rồi con còn sợ cái gì? Hay là con không muốn giúp cô chú kiếm tiền?”

“Nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn lắm.”Lục Cảnh Trừng:!!!Huhu đáng yêu chếc mất >< tôi cũng bị tiểu đường luôn rồi >< 

“Phải có rủi ro thì mới hòng thu được lợi nhuận cao chứ, em là cô của nó, Dương Dương sẽ không lừa em đâu, nó ngu ngốc như vậy làm sao nghĩ ra cách lừa chúng ta.”Đột nhiên tốt bụng như vậy, không phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm!

“Anh thì ngược lại, anh còn đang lo nó bị lừa đây.”Anh còn lén nắm tay em cơ mà, em hỏi thế thì làm sao? Diệp Thanh Dương thầm nghĩ.Diệp Thanh Dương trả lời: “Con có việc đột xuất nên về muộn. À đúng rồi, chị ơi, em mang tiền về cho chị đây.”

“Anh không thấy bây giờ cả người nó treo toàn hàng hiệu à?”Diệp Thanh Dương ngạc nhiên quay sang nhìn Lục Cảnh Trừng, thấy hắn đang nghiêm túc xem phim, cứ như hành động vừa rồi không phải hắn làm vậy.

Vương Việt cau mày.

Diệp Hồng khuyên ông ta: “Em nghĩ kĩ rồi, mấy thằng lừa đảo ấy mà, đầu tiên phải cho người ta thấy lợi nhuận lớn trước mắt rồi mới thả dây kéo người ta vào tròng, phải lừa được thật nhiều tiền mới bỏ trốn được. Nếu thật sự là lừa đảo, tính cả Tuệ Tuệ thì chúng ta mới là người thứ hai, thằng đó chưa ăn đủ tiền thì nó chưa trốn được đâu, bây giờ chúng ta cứ đầu tư một chút, nếu sau này thấy không ổn thì nhanh chóng rút ra.”Khổ tận cam lai mà! Vương Việt cau mày.Lúc cậu về tới nhà cũng đã muộn lắm rồi, khoảng 10 giờ tối, cả nhà Diệp Hồng chờ lâu đến bực cả mình, thấy cậu về còn nhỏ giọng oán trách một câu: “Sao về muộn vậy, không biết mọi người ở nhà đang chờ à?”

“Vậy phải đầu tư bao nhiêu?”__________________________

Diệp Hồng suy nghĩ một chút: “Tuệ Tuệ nói đồ Dương Dương mặc trên người lên đến chục nghìn, nếu thằng kia lừa đảo nó cũng không thèm lấy vài chục nghìn đâu, chúng ta cứ đầu tư 50 nghìn đi, lãi một lần là gấp đôi, chúng ta lấy cả vốn lẫn lãi về tổng cộng được 100 nghìn, thêm vào một ít là đủ tiền mua xe rồi.”“Nếu bị lỗ thì sao ạ?”

“Hay là cứ đưa nó 60 nghìn, thêm cả lãi là 120 nghìn, không cần bù thêm vào nữa.”

“Cũng được.” Diệp Hồng không có ý kiến: “50 nghìn còn bỏ ra được, thêm 10 nghìn nữa cũng không sao.”Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nói: “Như vậy sao mà được, con không đồng ý đâu.”Cậu ngồi xong xe, nghĩ đến chuyện Diệp Hồng bắt cậu đồng ý giúp bà ta lúc ăn cơm, không tự chủ được mà bật cười.

“Ừ.” Vương Việt gật đầu: “Bảo nó nhất định phải mau chóng mang tiền về.”Con đường bọn họ phải đi còn rất dài, tương lai còn đang rộng mở, cho nên bọn họ cứ như thế này là tốt rồi.

“Được.”“Anh thì ngược lại, anh còn đang lo nó bị lừa đây.”Diệp Thanh Dương nhận lấy, từ từ lau sạch ngón tay của mình. Lục Cảnh Trừng lén lén nhìn cậu, khi Diệp Thanh Dương lau tay xong, đặt tờ khăn giấy qua một bên, thì đột nhiên có một bàn tay yên lặng mò tới, nắm chặt lấy tay cậu.

“Chúng ta chỉ làm lần này thôi, xong rồi thì coi như không dính dáng gì đến nữa.”

“Vâng.”Diệp Hồng nhìn cậu: “Vậy con bảo bạn con cẩn thận một chút là được.”Diệp Thanh Dương nhìn bác tài xế đang lái xe một cái, quay sang ghé vào tai Lục Cảnh Trừng nói: “Bởi vì đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, cho nên em muốn gây ấn tượng tốt với anh đó!”Có phải là đã muốn hẹn hò với hắn từ lâu rồi không?

Hai người thương lượng xong, bữa cơm trưa ngày hôm sau mang chuyện này ra nói với Diệp Thanh Dương.Bác tài xế thấy vậy thì không nói gì nữa.

Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nói: “Như vậy sao mà được, con không đồng ý đâu.”Diệp Thanh Dương từ chối nói: “Thôi không cần đâu ạ, con còn có việc, cô cứ làm cơm trưa thôi, con ăn xong rồi đi.”

“Sao lại không được?”Diệp Thanh Dương thấy bạn trai mình ngọt ngào quá, gửi cho hắn một sticker hôn hôn rồi mới đặt điện thoại xuống.

“Nếu bị lỗ thì sao ạ?”“Anh không thấy bây giờ cả người nó treo toàn hàng hiệu à?”“Vâng.”

“Sao mà lỗ được?” Diệp Hồng nói: “Dương Dương, cái này còn có thể bị lỗ à?”Diệp Thanh Dương nói: “Hôm nay để em mời anh nha, mời cả xem phim lẫm đi ăn tối luôn, anh thích cái gì em mua cho anh cái đó!”

“Cô nói vậy con lại càng không thể đồng ý, đầu tư tất nhiên là phải có lỗ có lãi, đâu thể ăn không của người ta được.”

Diệp Hồng nhìn cậu: “Vậy con bảo bạn con cẩn thận một chút là được.”Diệp Hồng liếc nhìn Vương Việt một cái, ánh mắt không rõ có ý gì.

Diệp Thanh Dương lắc đầu: “Không được, con từ chối.”Diệp Thanh Dương không tranh giành với hắn nữa: “Vậy cũng được.”Vương Tuệ nhận được tiền, suy nghĩ một lát lại gửi về cho cậu: “Tạm thời chị không cần tiền lắm, Dương Dương em cứ cầm lấy đi, bao giờ kiếm được lãi nhiều hơn thì gửi cho chị.”

“Không sao đâu.” Vương Việt nói: “Bị lỗ cô chú cũng không trách con.”“Em muốn mua gì?” Lục Cảnh Trừng hỏi.Diệp Thanh Dương nở nụ cười, chuyển cho Vương Tuệ 6 ngàn tệ.

Diệp Thanh Dương vẫn lắc đầu.

Diệp Hồng đặt đũa xuống: “Con làm sao thế? Giúp cô ruột của mình mà khó khăn vậy à?”Hắn thò tay bẹo má Diệp Thanh Dương mấy cái, muốn hôn cậu nhưng ngại bác tài xế còn đang ở đây.

“Con chỉ sợ cô bị thiệt thôi, 60 nghìn tệ đấy, số tiền này lớn quá.”Lục Cảnh Trừng thấy tài xế đi rồi, mới choàng tay qua khoác vai Diệp Thanh Dương, kéo cậu vào thang máy: “Đi thôi, đi xem phim trước nhé.”Hắn nâng mặt Diệp Thanh Dương lên: “Em nói rõ ràng cho anh!”

“Chú đã nói không sao rồi con còn sợ cái gì? Hay là con không muốn giúp cô chú kiếm tiền?”

“Con không có ý đó.” Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cô chuyển tiền vào thẻ cho con.”

“Ừ.” Lúc này Diệp Hồng mới chịu cầm đũa lên: “Chiều nay cô sẽ chuyển cho con.”Diệp Thanh Dương tắt luôn nụ cười, anh nói thế mà anh không tự nhìn lại bản thân mình trước đi à?Diệp Thanh Dương ngoắc ngoắc ngón tay.

“Vâng.”

Diệp Thanh Dương không nói gì nữa, ăn cơm xong lập tức cầm cặp sách ra khỏi nhà.

Lục Cảnh Trừng đã chờ cậu ở cổng khu từ sớm, thấy cậu ra thì mở cửa xe đón cậu.Diệp Thanh Dương nhìn khuôn vô cùng đắc ý của hắn, suýt nữa thì không nhịn được hôn cho cái nữa.Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại của cậu vang lên. Diệp Thanh Dương mở ra nhìn, chỉ thấy thông báo tài khoản ngân hàng được cộng thêm 60 nghìn tệ.

Diệp Thanh Dương chui vào, cởi balo ra.

“Ăn cơm chưa?” Lục Cảnh Trừng hỏi.“Lại còn giả vờ thần bí nữa.”“Không cần  đâu ạ.” Lục Cảnh Trừng nói: “Lát nữa cháu sẽ về thẳng ký túc xá luôn, không về nhà nữa, cháu gọi taxi là được ạ.”Khóe môi hắn cong cong, còn không biết xấu hổ mà nghĩ, quả thực đúng là như vậy.

Diệp Thanh Dương gật đầu.“Hay là cứ đưa nó 60 nghìn, thêm cả lãi là 120 nghìn, không cần bù thêm vào nữa.”Hai người thương lượng xong, bữa cơm trưa ngày hôm sau mang chuyện này ra nói với Diệp Thanh Dương.

“Bây giờ chúng ta đi xem phim nhé.”“Sao mà lỗ được?” Diệp Hồng nói: “Dương Dương, cái này còn có thể bị lỗ à?”

Diệp Thanh Dương cười: “Được.”Diệp Thanh Dương cười: “Tại anh đẹp trai quá đấy chứ, đẹp trai hơn nam chính nhiều nhiều nhiều luôn!”

Cậu ngồi xong xe, nghĩ đến chuyện Diệp Hồng bắt cậu đồng ý giúp bà ta lúc ăn cơm, không tự chủ được mà bật cười.Diệp Thanh Dương lắc đầu: “Không được, con từ chối.”“Con chỉ sợ cô bị thiệt thôi, 60 nghìn tệ đấy, số tiền này lớn quá.”

Lục Cảnh Trừng thấy vậy bèn hỏi: “Em cười gì thế?”Cậu nhớ là Lục Cảnh Trừng rất thích ăn đồ ngọt, cho nên vừa ăn bỏng ngô vừa tiện tay đút cho hắn một miếng

“Đợi mấy tiếng nữa anh sẽ biết.”Lục Cảnh Trừng thấy vậy bèn hỏi: “Em cười gì thế?”

“Lại còn giả vờ thần bí nữa.”“Vâng.” Diệp Thanh Dương nói.

Diệp Thanh Dương nói: “Hôm nay để em mời anh nha, mời cả xem phim lẫm đi ăn tối luôn, anh thích cái gì em mua cho anh cái đó!”Lục Cảnh Trừng nhíu mày, sáp lại gần: “Sao thế?”

Lục Cảnh Trừng:!!!Cậu cố ý sáp lại gần Lục Cảnh Trừng: “Phim hay không?”

Đột nhiên tốt bụng như vậy, không phải kẻ gian thì chính là kẻ trộm!

“Sao tự nhiên hôm nay em tốt thế?”Diệp Thanh Dương không nói gì nữa, ăn cơm xong lập tức cầm cặp sách ra khỏi nhà.

Diệp Thanh Dương nhìn bác tài xế đang lái xe một cái, quay sang ghé vào tai Lục Cảnh Trừng nói: “Bởi vì đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, cho nên em muốn gây ấn tượng tốt với anh đó!”“Việc gì mà gấp thế.” Diệp Hồng kinh ngạc nói: “Lâu rồi mới về nhà một lần, ở lại thêm một ngày đi, cô mua cá cho con ăn.”

Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng cảm thấy hai tai mình bắt đầu nóng lên rồi.

Cái đồ yêu tinh dính người này, giỏi tính toán thật đấy, còn biết phải gây ấn tượng tốt với người kia vào lần hẹn hò đầu tiên!

Có phải là đã muốn hẹn hò với hắn từ lâu rồi không?

Thật đúng là hao tổn tâm huyết!

Nếm mật nằm gai!“Em, em đẹp trai hơn, được chưa, lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy.”Biết trước thì hôm nay đã không bảo bác tài xế đưa đi rồi.

Chịu thương chịu khó!Suy nghĩ một lúc, hắn lại bổ sung một câu: [Em ngủ ngon, mơ đẹp nhé.]

Khổ tận cam lai mà! “Nhưng anh vẫn cảm thấy không ổn lắm.”

Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, bất lực nhìn cậu: “Anh đã nói là mời em đi chơi rồi sao lại để em trả tiền được, hôm nay anh trả.”Nếm mật nằm gai!

Hắn nói xong lại nghĩ đến những lời cậu thì thầm vào tai hắn ban nãy, bổ sung thêm: “Em không cần lấy tiênd ra để gây ấn tượng tốt với anh đâu, em ngoan ngoãn một chút là được rồi.”

Diệp Thanh Dương không tranh giành với hắn nữa: “Vậy cũng được.”

Lục Cảnh Trừng cảm thấy bây giờ cậu cũng đã ngoan lắm rồi, hắn nói gì cậu cũng nghe, quả thực là em bé ngoan mà.Lục Cảnh Trừng lúc này đang học bài, trả lời ngắn gọn: [Ừ.]

Hắn thò tay bẹo má Diệp Thanh Dương mấy cái, muốn hôn cậu nhưng ngại bác tài xế còn đang ở đây.“Em tò mò thôi.” Diệp Thanh Dương nắm tay hắn: “Em đẹp trai hơn hay nam chính đẹp trai hơn?”Lục Cảnh Trừng:…

Biết trước thì hôm nay đã không bảo bác tài xế đưa đi rồi.

Đến trung tâm thương mại, Lục Cảnh Trừng bảo tài xế nhà mình về trước.

“Mấy giờ thì cần bác tới đón nào?” Bác tài xế hỏi.Diệp Thanh Dương nịnh nọt nói: “Thứ em muốn nhất, đang ở ngay trước mắt em rồi.”

Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ bác không cần tới nữa đâu ạ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn không cần người đưa đón. Có bác tài xế ở đây hắn chẳng xơ múi được gì cả!Lục Cảnh Trừng bất mãn nói: “Em cười cái gì, em có ý gì?”

“Không cần  đâu ạ.” Lục Cảnh Trừng nói: “Lát nữa cháu sẽ về thẳng ký túc xá luôn, không về nhà nữa, cháu gọi taxi là được ạ.”

Bác tài xế thấy vậy thì không nói gì nữa.Diệp Hồng suy nghĩ một chút: “Tuệ Tuệ nói đồ Dương Dương mặc trên người lên đến chục nghìn, nếu thằng kia lừa đảo nó cũng không thèm lấy vài chục nghìn đâu, chúng ta cứ đầu tư 50 nghìn đi, lãi một lần là gấp đôi, chúng ta lấy cả vốn lẫn lãi về tổng cộng được 100 nghìn, thêm vào một ít là đủ tiền mua xe rồi.”

Lục Cảnh Trừng thấy tài xế đi rồi, mới choàng tay qua khoác vai Diệp Thanh Dương, kéo cậu vào thang máy: “Đi thôi, đi xem phim trước nhé.”

Hai người chọn bừa một bộ phim, chỗ ngồi của Lục Cảnh Trừng của Diệp Thanh Dương có vẻ hơi vắng, cả hàng chỉ có ba người ngồi.Ăn hết hộp bỏng ngô rồi, Diệp Thanh Dương thấy ngón tay mình dính dính, quay sang hỏi Lục Cảnh Trừng: “Anh Lục, anh có mang khăn ướt không?”

Bọn họ tìm số ghế in trên vé rồi ngồi xuống, cất gọn balo, bắt đầu xem phim.

Đây là một bộ phim điện ảnh điển hình, hình ảnh vui nhộn, kĩ xảo đã mắt.

Diệp Thanh Dương vừa xem phim ăn bỏng ngô, uống coca, cảm thấy trải nghiệm này cũng không tệ.Diệp Hồng đặt đũa xuống: “Con làm sao thế? Giúp cô ruột của mình mà khó khăn vậy à?”

Cậu nhớ là Lục Cảnh Trừng rất thích ăn đồ ngọt, cho nên vừa ăn bỏng ngô vừa tiện tay đút cho hắn một miếngLục Cảnh Trừng gật đầu: “Cũng được.”

Lục Cảnh Trừng không hề khách khí, cậu đút miếng nào ăn ăn miếng đó.

Ăn hết hộp bỏng ngô rồi, Diệp Thanh Dương thấy ngón tay mình dính dính, quay sang hỏi Lục Cảnh Trừng: “Anh Lục, anh có mang khăn ướt không?”

Tất nhiên là Lục Cảnh Trừng có mang. Hắn bị bệnh sạch sẽ, nhẹ thôi nhưng lúc nào cũng phải có khăn giấy bên người.Tình yêu của người trưởng thành thì đẹp đấy, nhưng tình yêu gà bông của hai người bây giờ cũng rất thú vị mà.

Hắn rút một tờ đưa cho Diệp Thanh Dương.Đến trung tâm thương mại, Lục Cảnh Trừng bảo tài xế nhà mình về trước.

Diệp Thanh Dương nhận lấy, từ từ lau sạch ngón tay của mình. Lục Cảnh Trừng lén lén nhìn cậu, khi Diệp Thanh Dương lau tay xong, đặt tờ khăn giấy qua một bên, thì đột nhiên có một bàn tay yên lặng mò tới, nắm chặt lấy tay cậu.“Bây giờ chúng ta đi xem phim nhé.”

Diệp Thanh Dương ngạc nhiên quay sang nhìn Lục Cảnh Trừng, thấy hắn đang nghiêm túc xem phim, cứ như hành động vừa rồi không phải hắn làm vậy.“Vâng.”

Diệp Thanh Dương bị hắn làm cho bật cười.

Cậu cố ý sáp lại gần Lục Cảnh Trừng: “Phim hay không?”

Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Cũng được.”Hôm nay cậu hơi buồn ngủ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Cảnh Trừng: [Em ngủ trước đây, anh ngủ ngon, trưa mai gặp.]

“Vậy anh thích xem phim hơn hay là thích em hơn?”Đây là một bộ phim điện ảnh điển hình, hình ảnh vui nhộn, kĩ xảo đã mắt.

Lục Cảnh Trừng: …

Lục Cảnh Trừng giả vờ nói: “Sao em lại hỏi vậy?”

Anh còn lén nắm tay em cơ mà, em hỏi thế thì làm sao? Diệp Thanh Dương thầm nghĩ.Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng, bất lực nhìn cậu: “Anh đã nói là mời em đi chơi rồi sao lại để em trả tiền được, hôm nay anh trả.”Lục Cảnh Trừng nghĩ bệnh của hắn bây giờ chắc chắn là bệnh tiểu đường, là do ăn kẹo quá nhiều, ngày nào cũng ngọt ngào muốn chết.Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Dương cảm thấy mình đúng là lời to.

“Em tò mò thôi.” Diệp Thanh Dương nắm tay hắn: “Em đẹp trai hơn hay nam chính đẹp trai hơn?”Hai người chọn bừa một bộ phim, chỗ ngồi của Lục Cảnh Trừng của Diệp Thanh Dương có vẻ hơi vắng, cả hàng chỉ có ba người ngồi.

Lục Cảnh Trừng cảm thấy cậu đúng là đồ trẻ con.“Mấy giờ thì cần bác tới đón nào?” Bác tài xế hỏi.

“Em, em đẹp trai hơn, được chưa, lớn đầu rồi mà cứ như trẻ con vậy.”

Diệp Thanh Dương tắt luôn nụ cười, anh nói thế mà anh không tự nhìn lại bản thân mình trước đi à?“Cũng được.” Diệp Hồng không có ý kiến: “50 nghìn còn bỏ ra được, thêm 10 nghìn nữa cũng không sao.”

“Vậy anh có thấy anh trẻ con không?” Diệp Thanh Dương hỏi.

Lục Cảnh Trừng rất tự hào: “Không hề nha, anh trưởng thành rồi.”

Diệp Thanh Dương cúi đầu phì cười.Lục Cảnh Trừng không hề khách khí, cậu đút miếng nào ăn ăn miếng đó.

Lục Cảnh Trừng bất mãn nói: “Em cười cái gì, em có ý gì?”Tất nhiên là Lục Cảnh Trừng có mang. Hắn bị bệnh sạch sẽ, nhẹ thôi nhưng lúc nào cũng phải có khăn giấy bên người.“Vậy anh có thấy anh trẻ con không?” Diệp Thanh Dương hỏi.

Hắn nâng mặt Diệp Thanh Dương lên: “Em nói rõ ràng cho anh!”

Diệp Thanh Dương nhìn khuôn mặt đẹp trai của hắn, vừa có vẻ mạnh mẽ vừa mang theo nét trẻ con khi tức giận.

Hắn quả thực rất đẹp trai, cho dù không được trưởng thành cho lắm nhưng chính cái tính trẻ con ngang ngược này khiến cho hắn nổi bật, toả sáng trong vạn người, là dáng vẻ mà cậu thích nhất.Hắn nói xong lại nghĩ đến những lời cậu thì thầm vào tai hắn ban nãy, bổ sung thêm: “Em không cần lấy tiênd ra để gây ấn tượng tốt với anh đâu, em ngoan ngoãn một chút là được rồi.”

Diệp Thanh Dương ngoắc ngoắc ngón tay.

Lục Cảnh Trừng nhíu mày, sáp lại gần: “Sao thế?”Cậu hỏi Lục Cảnh Trừng: “Anh có muốn mua quà không? Em mua cho anh, coi như là kỷ niệm lần hẹn hò đầu tiên.”

Diệp Thanh Dương mỉm cười, ngẩng đầu hôn lên mặt hắn.

“Em không cần anh phải trưởng thành quá đâu.” Cậu nói: “Tiểu Cảnh, anh cứ như bây giờ là tốt lắm rồi. Em cũng chưa trưởng thành cho nên anh đừng trưởng thành sớm quá, chúng ta cùng nhau trưởng thành nhé.”Lục Cảnh Trừng đã chờ cậu ở cổng khu từ sớm, thấy cậu ra thì mở cửa xe đón cậu.

Con đường bọn họ phải đi còn rất dài, tương lai còn đang rộng mở, cho nên bọn họ cứ như thế này là tốt rồi.

Tình yêu của người trưởng thành thì đẹp đấy, nhưng tình yêu gà bông của hai người bây giờ cũng rất thú vị mà.“Ừ.” Lúc này Diệp Hồng mới chịu cầm đũa lên: “Chiều nay cô sẽ chuyển cho con.”

Diệp Thanh Dương không vội trưởng thành nga lập tức, cho nên cậu cũng sẽ cho Lục Cảnh Trừng thời gian để từ từ trưởng thành.

Hiện tại, cứ như thế này là tốt rồi.

Lục Cảnh Trừng xem xong cả bộ phim mà trong đầu hắn chỉ toàn là nụ hôn của Diệp Thanh Dương lúc nãy.

Hắn nhìn cậu nói: ” Em to gan quá nhỉ.”Diệp Thanh Dương vẫn lắc đầu.

Diệp Thanh Dương cười: “Tại anh đẹp trai quá đấy chứ, đẹp trai hơn nam chính nhiều nhiều nhiều luôn!”Diệp Thanh Dương cúi đầu phì cười.

Lục Cảnh Trừng:…

Khóe môi hắn cong cong, còn không biết xấu hổ mà nghĩ, quả thực đúng là như vậy.

Diệp Thanh Dương nhìn khuôn vô cùng đắc ý của hắn, suýt nữa thì không nhịn được hôn cho cái nữa.

Bây giờ cậu mới phát hiện, những phân vân do dự lúc trước của cậu chẳng có ý nghĩa gì, sức quyến rũ của Lục Cảnh Trừng đối với cậu thật sự quá lớn, cong hay không thì đôi mắt cậu chỉ nhìn về phía Lục Cảnh Trừng mà thôi.

Điểm khác nhau là, trước khi cong thì cậu chỉ có thể cảm thán hắn thật đáng yêu mà thôi, còn bây giờ cậu không chỉ nghĩ mà còn có thể hành động nữa!Tất cả là tại viên kẹo thành tinh đi bên cạnh hắn này! 

Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Dương cảm thấy mình đúng là lời to.Hắn quả thực rất đẹp trai, cho dù không được trưởng thành cho lắm nhưng chính cái tính trẻ con ngang ngược này khiến cho hắn nổi bật, toả sáng trong vạn người, là dáng vẻ mà cậu thích nhất.

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông điện thoại của cậu vang lên. Diệp Thanh Dương mở ra nhìn, chỉ thấy thông báo tài khoản ngân hàng được cộng thêm 60 nghìn tệ.

Cậu hỏi Lục Cảnh Trừng: “Anh có muốn mua quà không? Em mua cho anh, coi như là kỷ niệm lần hẹn hò đầu tiên.”

“Em muốn mua gì?” Lục Cảnh Trừng hỏi.

Diệp Thanh Dương nịnh nọt nói: “Thứ em muốn nhất, đang ở ngay trước mắt em rồi.”Bọn họ tìm số ghế in trên vé rồi ngồi xuống, cất gọn balo, bắt đầu xem phim.

Lục Cảnh Trừng giơ tay gõ đầu cậu một cái: “Đừng có lúc nào cũng nghĩ đến anh nữa, trong đầu em ngoài anh ra thật sự không còn gì nữa sao?”

“Còn có tri thức nữa.” Diệp Thanh Dương nói: “Có anh và tri thức là đủ rồi, không cần thêm gì nữa.”

Lục Cảnh Trừng: …

Lục Cảnh Trừng nghĩ bệnh của hắn bây giờ chắc chắn là bệnh tiểu đường, là do ăn kẹo quá nhiều, ngày nào cũng ngọt ngào muốn chết.

Tất cả là tại viên kẹo thành tinh đi bên cạnh hắn này! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play