Lục Cảnh Trừng không có thứ gì cần mua, Diệp Thanh Dương cũng thế, vậy nên hai người vào một cửa hàng thời trang dành cho nam ở tầng dưới mua hai chiếc áo khoác giống hệt nhau.

Lục Cảnh Trừng nhìn áo khoác trong tay mình, cố ý nói: “Áo tình nhân hả?”“Được rồi, em bảo muốn đưa tiền cho anh còn gì, đi tìm cây atm chuyển tiền thôi.”

Diệp Thanh Dương cười: “Chỉ giống nhau thôi.”Diệp Thanh Dương nói như đúng rồi: “Cậu ấy thân là con nuôi, giúp đỡ em gánh vác chuyện gia đình là điều nên làm mà.”

Lục Cảnh Trừng không thèm tin lời giải thích của cậu, rõ ràng là áo tình nhân, lại còn giả vờ.Cậu nói tiếp: “Sinh nhật em sắp đến rồi.”Diệp Thanh Dương gật đầu.

Lục Cảnh Trừng vui vẻ đưa áo cho nhân viên gói lại, vừa quay ra đã nghe thấy Diệp Thanh Dương nói: “Anh, anh giúp em một việc được không?”Lục Cảnh Trừng bấy giờ mới nhớ ra, hình như là chưa bao giờ.Diệp Thanh Dương kéo tay hắn, nắm lấy: “Bởi vì em có cách của riêng em.”Nhưng mà vấn đề của hắn chính là từ nhỏ tới lớn chưa từng có một chút áp lực nào, không có áp lực sẽ không có động lực, không có động lực thì không tiến bộ được.

“Việc gì?”Giờ thì hay rồi, chọc em ấy không vui rồi!

Diệp Thanh Dương vừa cười vừa quẹt thẻ cho hắn: “Em chuyển vào thẻ của anh một ít tiền nhé.”“Thì mua đồ ăn, mua quần áo, đi chơi…”

“Để làm gì?”Bởi thế, số tiền này Lục Cảnh Trừng tiêu hết cũng không sao, sau này trả lại cho cậu cũng được, quan hê của bọn họ không cần để ý những thứ nhỏ nhặt như vậy, thứ mà cậu nợ Lục Cảnh Trừng không chỉ có từng này thôi đâu.Lục Cảnh Trừng nhìn cậu có vẻ yếu đuối mong manh, kinh ngạc nói: “Em còn thích chơi tàu lượn siêu tốc hả?”

Diệp Thanh Dương không nói gì, đợi hai người xách túi ra khỏi cửa hàng rồi mới lên tiếng: “Lúc trước, ba mẹ em bất ngờ qua đời, nhưng thật ra có để lại cho em một ít tiền, khoảng 50 nghìn tệ thôi. Sau đó bị cô của em lấy mất, em vừa nghĩ ra một kế lừa cô em trả lại cho em 60 nghìn.”Lục Cảnh Trừng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tự lấy đá ném vào chân mình.Ngày nào cũng nhắc nhở bản thân, sợ mình quên mất!

“Số tiền này, em nhất định sẽ không cho bà ta, đây là tiền bán trang sức mà mẹ em để lại. Nhưng mà em với bà ta vẫn có quan hệ máu mủ, bây giờ bà ta còn là người giám hộ của em, cho nên em cầm tiền không an toàn lắm, còn không bằng em mang đi tiêu hết, tiêu hết rồi thì làm sao lấy lại được nữa, phải không?”Diệp Thanh Dương:… Như vậy còn chưa đủ à?Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn hắn, nghĩ rằng cái tên này lại mất trí nhớ rồi.Vậy vẫn chưa đủ à??? Em muốn biến anh thành người giống như em, trong đầu lúc nào cũng chỉ có em thôi sao?

Lục Cảnh Trừng hiểu ý cậu ngay lập tức: “Em định chuyển tiền cho anh, giả vờ là em tiêu hết rồi hả?”Lục Cảnh Trừng: …Lục Cảnh Trừng không có thứ gì cần mua, Diệp Thanh Dương cũng thế, vậy nên hai người vào một cửa hàng thời trang dành cho nam ở tầng dưới mua hai chiếc áo khoác giống hệt nhau.“Mặc dù anh cũng không sợ.”

Diệp Thanh Dương gật đầu.Diệp Thanh Dương từ trước tới giờ vẫn luôn chiều theo Lục Cảnh Trừng, chỉ cần hắn vui là được, cho nên không nỡ làm phật ý hắn, làm hắn không vui.Cậu nói tiếp: “Em không đưa tiền cho anh nữa, nếu anh thật sự chỉ quan tâm em một chút, không thích em nhiều đến như thế, vậy em cũng không cần anh nhúng tay vào chuyện gia đình em nữa. Ngày mai em đi nhờ Trương Dã.”

Lục Cảnh Trừng cau mày: “Tại sao cô em lại đối xử với em như vậy, còn dám lấy tiền ba mẹ để lại cho em? Sao lúc trước em không nói với anh?”

“Không vấn đề gì, bà ta không nhảy nhót được lâu nữa đâu, em không thèm bận tâm.”Một ngày có hai mươi tư giờ, hầu như lúc nào Diệp Thanh Dương cũng dính bên người hắn, mà lúc hai người ở cạnh nhau, hắn không muốn để Diệp Thanh Dương trả tiền, cho nên Diệp Thanh Dương không có cơ hội được trả tiền. 

“Bà ta còn bắt nạt em cái gì nữa không?” Lục Cảnh Trừng hỏi: “Lấy hết tiền chả em rồi, chắc chắn ngày thường cũng hành hạ em đúng không?”_____________________________________________________________Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, Lục Cảnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.

Diệp Thanh Dương an ủi hắn: “Không sao đâu.”Diệp Thanh Dương gật đầu: “Vâng.”

Cậu nói tiếp: “Sinh nhật em sắp đến rồi.”“Không vấn đề gì, bà ta không nhảy nhót được lâu nữa đâu, em không thèm bận tâm.”

“Liên quan gì đến sinh nhật em?” Lục Cảnh Trừng bẹo má cậu: “Sao em lại dễ bắt nạt như vậy chứ, bị ức hiếp cũng không dám lên tiếng, anh làm bạn trai của em để trang trí à?”“Ngoài chuyện đó ra, em còn giấu anh chuyện gì không?”Lục Cảnh Trừng hỏi cậu: “Ít như vậy có đủ tiêu không?”Hắn lại nói tiếp: “Vậy nên em không cần nhờ đến con nuôi đâu, có ông xã ở đây, em cứ dựa vào anh là được.”

Diệp Thanh Dương kéo tay hắn, nắm lấy: “Bởi vì em có cách của riêng em.”“Em muốn tự mình lấy lại tất cả, tự mình hả giận, cho nên anh từ từ đừng nhúng tay vào, được không?”Hẹn hò vui vẻ cả một ngày hai người mới ung dung trở về kí túc xá.“Liên quan gì đến sinh nhật em?” Lục Cảnh Trừng bẹo má cậu: “Sao em lại dễ bắt nạt như vậy chứ, bị ức hiếp cũng không dám lên tiếng, anh làm bạn trai của em để trang trí à?”

“Em muốn tự mình lấy lại tất cả, tự mình hả giận, cho nên anh từ từ đừng nhúng tay vào, được không?”“Vậy anh nghĩ xem có bao giờ em phải trả tiền cho những thứ này không?”

Lục Cảnh Trừng bát đắc dĩ: “Vậy sau này em không được giấu anh chuyện gì nữa!”Diệp Thanh Dương thở dài: “Kiện cáo thì phiền lắm, mà còn mất nhiều thời gian nữa, hơn nữa bà ta đang cầm di chúc của ba em, trong di chúc ba em viết rõ ràng bà ta sẽ là người giám hộ của em cho tới khi em đủ 18 tuổi, căn nhà đó bà ta có thể ở, có lên toà cũng chưa chắc đã thắng được.”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Vâng.”

“Ngoài chuyện đó ra, em còn giấu anh chuyện gì không?”Lục Cảnh Trừng bát đắc dĩ: “Vậy sau này em không được giấu anh chuyện gì nữa!”

Diệp Thanh Dương:… Như vậy còn chưa đủ à?Diệp Thanh Dương vẫn không chịu buông tha: “Nhưng mà thật sư chỉ có một chút thôi à?”Lục Cảnh Trừng cau mày: “Tại sao cô em lại đối xử với em như vậy, còn dám lấy tiền ba mẹ để lại cho em? Sao lúc trước em không nói với anh?”

Lục Cảnh Trừng thấy cậu im lặng, lập tức xù lông, nói: “Anh biết ngay mà, em vẫn còn chuyện giấu anh!”Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Trừng: “Anh có muốn hôn em không?”“Nếu anh không muốn thì để em hôn anh nhé.” Diệp Thanh Dương thành thật nói.

Diệp Thanh Dương rất bất đắc dĩ: “Em sợ em nói ra anh sẽ tức giận.”Diệp Thanh Dương dỗ dành nói: “Thì như anh nói đó, em ỷ vào anh đối xử tốt với em, nên em cũng chỉ dám kiêu ngạo một chút trước mặt anh thôi.”“Em để lại nhiều tiền làm gì?”

“Em không nói anh còn tức giận hơn.”

“Được rồi, chuyện đó chính là, cô em còn chiếm nhà của em nữa, căn nhà mà họ đang sống là do ba mẹ em mua.”Người xếp hàng chơi tàu lượn rất nhiều, Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng đứng một lúc mới tới lượt bọn họ.

Lục Cảnh Trừng tức giận búng trán cậu một cái: “Sao em ngốc quá vậy, nhà ở cũng để người ta chiếm mất, đee anh tìm cách doid về cho em.”“Vậy chẳng lẽ em cứ để bà ta ở nhà của mình như thế à?”

Diệp Thanh Dương vội vã kéo hắn lại: “Anh bình tĩnh đã, ba em viết di chúc rồi, bây giờ chưa đòi lại được.”

“Vậy thì lên toà.”“Không thể nói như thế được.” Lục Cảnh Trừng đã bị cậu đánh bại: “Em chém mà hợp tình hợp lý như vậy, lần sau thi văn có khi còn được đến 90 điểm đấy.”Diệp Thanh Dương an ủi hắn: “Không sao đâu.”“Bà ta còn bắt nạt em cái gì nữa không?” Lục Cảnh Trừng hỏi: “Lấy hết tiền chả em rồi, chắc chắn ngày thường cũng hành hạ em đúng không?”

Diệp Thanh Dương thở dài: “Kiện cáo thì phiền lắm, mà còn mất nhiều thời gian nữa, hơn nữa bà ta đang cầm di chúc của ba em, trong di chúc ba em viết rõ ràng bà ta sẽ là người giám hộ của em cho tới khi em đủ 18 tuổi, căn nhà đó bà ta có thể ở, có lên toà cũng chưa chắc đã thắng được.”Diệp Thanh Dương gật đầu: “Được.”

“Vậy chẳng lẽ em cứ để bà ta ở nhà của mình như thế à?”“Số tiền này, em nhất định sẽ không cho bà ta, đây là tiền bán trang sức mà mẹ em để lại. Nhưng mà em với bà ta vẫn có quan hệ máu mủ, bây giờ bà ta còn là người giám hộ của em, cho nên em cầm tiền không an toàn lắm, còn không bằng em mang đi tiêu hết, tiêu hết rồi thì làm sao lấy lại được nữa, phải không?”

Diệp Thanh Dương cười nói: “Em vừa mới nói mà anh đã quên rồi à? Sinh nhật em sắp đến rồi!”

Lục Cảnh Trừng lúc này mới ngộ ra: “Nghĩa là em sắp đủ 18 tuổi rồi?”Diệp Thanh Dương rất bất đắc dĩ: “Em sợ em nói ra anh sẽ tức giận.”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Tới khi đó em sẽ không cần người giám hộ nữa, căn nhà đó cũng đến lúc phải đòi lại thôi.”Diệp Thanh Dương lại muốn hôn hắn.

“Nhưng mà còn những hơn 20 ngày nữa, lâu quá.” Lục Cảnh Trừng nói.Diệp Thanh Dương cười híp mắt kéo hắn đi xếp hắn.Awwww người yêu tư bản chết tiệt ><

Diệp Thanh Dương nhíu mày: “Anh nhớ sinh nhật em à? Em tưởng anh không nhớ được chứ.”Như vậy không ổn lắm đâu, ô kê?

Lục Cảnh Trừng: …Hầy, thật sự phải bó tay với cậu!

Lục Cảnh Trừng dối lòng nói: “Ai thèm nhớ đâu, chỉ tại trí nhớ anh tốt quá thôi, vô tình nhìn thấy một lần muốn quên cũng không quên được.”Diệp Thanh Dương nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.Lục Cảnh Trừng dối lòng nói: “Ai thèm nhớ đâu, chỉ tại trí nhớ anh tốt quá thôi, vô tình nhìn thấy một lần muốn quên cũng không quên được.”

Diệp Thanh Dương cố ý chẹp chẹp miệng, tỏ ra thất vọng: “Em chỉ nói thế thôi, thì ra là như vậy, mắc công em tưởng bở anh đặc biệt ghi nhớ ngày sinh nhật của em.”Rõ ràng là hắn đặc biệt ghi nhớ!

Giọng điệu buồn bã như chực khóc đến nơi.

Lục Cảnh Trừng:…Lục Cảnh Trừng vui vẻ đưa áo cho nhân viên gói lại, vừa quay ra đã nghe thấy Diệp Thanh Dương nói: “Anh, anh giúp em một việc được không?”

Lục Cảnh Trừng lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là tự lấy đá ném vào chân mình.Thời gian cứ thế trôi đi, sau khi kì thi thử kết thúc là đến sinh nhật của Diệp Thanh Dương.

Rõ ràng là hắn đặc biệt ghi nhớ!Lục Cảnh Trừng kéo đầu cậu lại: “Nhanh nào.”Lục Cảnh Trừng thấy cậu im lặng, lập tức xù lông, nói: “Anh biết ngay mà, em vẫn còn chuyện giấu anh!”

Ngày nào cũng nhắc nhở bản thân, sợ mình quên mất!

Giờ thì hay rồi, chọc em ấy không vui rồi!Diệp Thanh Dương cười: “Chỉ giống nhau thôi.”

Lục Cảnh Trừng đành lúng túng ho khan một tiếng: ” Không phải là không quan tâm em.”

Hắn nhắm mắt nói: “Anh cũng có một chút để ý đến em được chưa?”Diệp Thanh Dương vừa cười vừa quẹt thẻ cho hắn: “Em chuyển vào thẻ của anh một ít tiền nhé.”

Trong lòng Diệp Thanh Dương đã phì cười nhưng ngoài mặt vẫn giat bộ buồn bã: “Chỉ một chút thôi à?”Đã muộn lắm rồi, Lục Cảnh Trừng không muốn học lắm, Diệp Thanh Dương cũng đồng ý cho hắn nghỉ ngơi một ngày. Mai cậu không có việc, dành cả ngày trông Lục Cảnh Trừng học cũng được.

Lục Cảnh Trừng:…Diệp Thanh Dương thấy hắn chăm học như vậy, cũng không tiếc lời cổ vũ hắn, làm cho Lục Cảnh Trừng cảm thấy hơi áp lực. 

Vậy vẫn chưa đủ à??? Em muốn biến anh thành người giống như em, trong đầu lúc nào cũng chỉ có em thôi sao?Diệp Thanh Dương nghiêng đầu ra chỗ khac từ chối phối hợp với hắn.Sau khi thi xong, nhân lúc còn chưa có kết quả, hai người ra ngoài chơi, tiện thể đón sinh nhật của Diệp Thanh Dương.

Như vậy không ổn lắm đâu, ô kê?“Cũng đúng, vậy anh sẽ giúp em giữ số tiền này trước, sau này khi em thoát khỏi bà cô kia rồi anh sẽ trả lại cho em.”

“Được rồi, em bảo muốn đưa tiền cho anh còn gì, đi tìm cây atm chuyển tiền thôi.”Diệp Thanh Dương không nói gì, đợi hai người xách túi ra khỏi cửa hàng rồi mới lên tiếng: “Lúc trước, ba mẹ em bất ngờ qua đời, nhưng thật ra có để lại cho em một ít tiền, khoảng 50 nghìn tệ thôi. Sau đó bị cô của em lấy mất, em vừa nghĩ ra một kế lừa cô em trả lại cho em 60 nghìn.”

Diệp Thanh Dương vẫn không chịu buông tha: “Nhưng mà thật sư chỉ có một chút thôi à?”Lục Cảnh Trừng:!!!

Cậu nói tiếp: “Em không đưa tiền cho anh nữa, nếu anh thật sự chỉ quan tâm em một chút, không thích em nhiều đến như thế, vậy em cũng không cần anh nhúng tay vào chuyện gia đình em nữa. Ngày mai em đi nhờ Trương Dã.”Bọn họ đến công viên giải trí, bởi vì lâu rồi Diệp Thanh Dương chưa đi tàu lượn siêu tốc, vậy nên từ lúc lên kế hoạch cậu đã muốn đến công viên giải trí rồi.

Lục Cảnh Trừng:!!!

“Em nói cái gì? Em đi nhờ ai?” Lục Cảnh Trừng nổi nóng: “Em nói em không cần anh giúp mà lại đi nhờ Trương Dã, nói đi, em với cậu ta có quan hệ gì?!”Lục Cảnh Trừng nhìn áo khoác trong tay mình, cố ý nói: “Áo tình nhân hả?”Awwww người yêu tư bản chết tiệt ><

“Cậu ấy là đồ đệ của em. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, bây giờ em cũng coi như là ba nuôi của cậu ấy.” 

Lục Cảnh Trừng:…Hắn nhắm mắt nói: “Anh cũng có một chút để ý đến em được chưa?”Diệp Thanh Dương nở nụ cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng sau khi yêu vào thì dịu dàng hơn rất nhiều, còn đáng yêu nữa chứ.

Diệp Thanh Dương nói như đúng rồi: “Cậu ấy thân là con nuôi, giúp đỡ em gánh vác chuyện gia đình là điều nên làm mà.”

“Không thể nói như thế được.” Lục Cảnh Trừng đã bị cậu đánh bại: “Em chém mà hợp tình hợp lý như vậy, lần sau thi văn có khi còn được đến 90 điểm đấy.”Lục Cảnh Trừng lúc trước đã từng hỏi Diệp Thanh Dương: ” Em thích quà gì nào?”

Diệp Thanh Dương: “Hứ.”

Lục Cảnh Trừng thật sự bó tay: “Không phải là một chút, là rất nhiều được chưa. Em cứ cậy anh đối xử tốt với em, muốn cái gì là đòi cái đấy, sao em không đi đòi tiền đòi nhà cô em đi…”

Diệp Thanh Dương dỗ dành nói: “Thì như anh nói đó, em ỷ vào anh đối xử tốt với em, nên em cũng chỉ dám kiêu ngạo một chút trước mặt anh thôi.”

Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cậu: “Biết thế thì tốt.”

Hắn lại nói tiếp: “Vậy nên em không cần nhờ đến con nuôi đâu, có ông xã ở đây, em cứ dựa vào anh là được.”Chỉ vì một câu nói này của cậu, Lục Cảnh Trừng suýt nữa thì liều mạng học ngày học đêm, chỉ mong điểm thi của mình cao thật là cao.

Diệp Thanh Dương nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.Lục Cảnh Trừng thật sự bó tay: “Không phải là một chút, là rất nhiều được chưa. Em cứ cậy anh đối xử tốt với em, muốn cái gì là đòi cái đấy, sao em không đi đòi tiền đòi nhà cô em đi…”Hắn biết ngay mà, cái đồ mê trai này, Diệp Thanh Dương đúng là thích hắn đến mức không chịu nổi!

Lục Cảnh Trừng vui vẻ trêu chọc cậu: “Gọi ông xã đi.”Diệp Thanh Dương gật đầu: “Tới khi đó em sẽ không cần người giám hộ nữa, căn nhà đó cũng đến lúc phải đòi lại thôi.”

Diệp Thanh Dương nghiêng đầu ra chỗ khac từ chối phối hợp với hắn.

Lục Cảnh Trừng kéo đầu cậu lại: “Nhanh nào.”

“Vẫn chưa tốt nghiệp đâu đó, bây giờ chúng ta vẫn là bạn bè, không có ai gọi bạn của mình là ông xã hết!” 

“Vậy thì anh cho em nợ, đợi tốt nghiệp xong gọi cũng được.”“Cậu ấy là đồ đệ của em. Một ngày làm thầy suốt đời làm cha, bây giờ em cũng coi như là ba nuôi của cậu ấy.” 

Diệp Thanh Dương không ngờ hắn lại nói như vậy, cậu cứ tưởng hắn sẽ kiên quyết bắt cậu gọi đến cùng, thế mà cậu vừa từ chối Lục Cảnh Trừng đã đồng ý rồi, còn tốt bụng cho cậu nợ.”

Diệp Thanh Dương nở nụ cười, cảm thấy Lục Cảnh Trừng sau khi yêu vào thì dịu dàng hơn rất nhiều, còn đáng yêu nữa chứ.Diệp Thanh Dương trả lời hắn: “Em thích anh thi được điểm cao.”

Diệp Thanh Dương lại muốn hôn hắn.Diệp Thanh Dương từ chối mấy lần đều không có tác dụng, về sau quan hệ của hai người thay đổi, Lục Cảnh Trừng càng có lí do không cho cậu tiêu tiền. Đừng hỏi gì cả, hắn mua cho người hắn thích một chút đồ thì có làm sao?Cho nên bây giờ hắn vừa có áp lực vừa có động lực, lúc đi thi cũng không dám nộp bài thi sớm nữa, coi như là tiến bộ không ít.

Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Trừng: “Anh có muốn hôn em không?”

Lục Cảnh Trừng:!!!“Vậy thì anh cho em nợ, đợi tốt nghiệp xong gọi cũng được.”Diệp Thanh Dương cố ý chẹp chẹp miệng, tỏ ra thất vọng: “Em chỉ nói thế thôi, thì ra là như vậy, mắc công em tưởng bở anh đặc biệt ghi nhớ ngày sinh nhật của em.”

“Nếu anh không muốn thì để em hôn anh nhé.” Diệp Thanh Dương thành thật nói.

Lục Cảnh Trừng: …

Hắn biết ngay mà, cái đồ mê trai này, Diệp Thanh Dương đúng là thích hắn đến mức không chịu nổi!

Vừa mới cãi nhau xong đã muốn hôn hôn!

Hầy, thật sự phải bó tay với cậu!

Lục Cảnh Trừng cúi đầu, hung hăng hôn cậu một cái thật mạnh, rồi lại trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng mới chịu buông tha cho cậu.

Hai người đi ăn tối, sau đó Diệp Thanh Dương chuyển hết tiền trong thẻ của mình cho Lục Cảnh Trừng, chỉ chừa lại khoảng 50 tệ.

Lục Cảnh Trừng hỏi cậu: “Ít như vậy có đủ tiêu không?”“Không được sao?” Diệp Thanh Dương nói: “Vui lắm á.”

Diệp Thanh Dương ngạc nhiên nhìn hắn, nghĩ rằng cái tên này lại mất trí nhớ rồi.

“Em để lại nhiều tiền làm gì?”Diệp Thanh Dương cười nói: “Em vừa mới nói mà anh đã quên rồi à? Sinh nhật em sắp đến rồi!”

“Thì mua đồ ăn, mua quần áo, đi chơi…”“Việc gì?”

“Vậy anh nghĩ xem có bao giờ em phải trả tiền cho những thứ này không?”“Được rồi, chuyện đó chính là, cô em còn chiếm nhà của em nữa, căn nhà mà họ đang sống là do ba mẹ em mua.”

Lục Cảnh Trừng bấy giờ mới nhớ ra, hình như là chưa bao giờ.

Một ngày có hai mươi tư giờ, hầu như lúc nào Diệp Thanh Dương cũng dính bên người hắn, mà lúc hai người ở cạnh nhau, hắn không muốn để Diệp Thanh Dương trả tiền, cho nên Diệp Thanh Dương không có cơ hội được trả tiền. Diệp Thanh Dương không ngờ hắn lại nói như vậy, cậu cứ tưởng hắn sẽ kiên quyết bắt cậu gọi đến cùng, thế mà cậu vừa từ chối Lục Cảnh Trừng đã đồng ý rồi, còn tốt bụng cho cậu nợ.”

“Cũng đúng, vậy anh sẽ giúp em giữ số tiền này trước, sau này khi em thoát khỏi bà cô kia rồi anh sẽ trả lại cho em.”

Diệp Thanh Dương gật đầu: “Được.”“Em nói cái gì? Em đi nhờ ai?” Lục Cảnh Trừng nổi nóng: “Em nói em không cần anh giúp mà lại đi nhờ Trương Dã, nói đi, em với cậu ta có quan hệ gì?!”Diệp Thanh Dương: “Hứ.”

Từ khi cậu dọn vào ký túc xá ở với Lục Cảnh Trừng, hắn chưa từng để cậu phải tiêu một đồng nào, lúc trước chỉ có bao ăn bao uống, sau đó thì bao cả mặc luôn.Lục Cảnh Trừng không thèm tin lời giải thích của cậu, rõ ràng là áo tình nhân, lại còn giả vờ.“Vậy thì lên toà.”

Diệp Thanh Dương từ chối mấy lần đều không có tác dụng, về sau quan hệ của hai người thay đổi, Lục Cảnh Trừng càng có lí do không cho cậu tiêu tiền. Đừng hỏi gì cả, hắn mua cho người hắn thích một chút đồ thì có làm sao?Trong lòng Diệp Thanh Dương đã phì cười nhưng ngoài mặt vẫn giat bộ buồn bã: “Chỉ một chút thôi à?”

Diệp Thanh Dương từ trước tới giờ vẫn luôn chiều theo Lục Cảnh Trừng, chỉ cần hắn vui là được, cho nên không nỡ làm phật ý hắn, làm hắn không vui.Lục Cảnh Trừng tức giận búng trán cậu một cái: “Sao em ngốc quá vậy, nhà ở cũng để người ta chiếm mất, đee anh tìm cách doid về cho em.”

Bởi thế, số tiền này Lục Cảnh Trừng tiêu hết cũng không sao, sau này trả lại cho cậu cũng được, quan hê của bọn họ không cần để ý những thứ nhỏ nhặt như vậy, thứ mà cậu nợ Lục Cảnh Trừng không chỉ có từng này thôi đâu.Lục Cảnh Trừng nở nụ cười, vươn tay ôm lấy cậu: “Biết thế thì tốt.”

Hẹn hò vui vẻ cả một ngày hai người mới ung dung trở về kí túc xá.Lục Cảnh Trừng:…

Đã muộn lắm rồi, Lục Cảnh Trừng không muốn học lắm, Diệp Thanh Dương cũng đồng ý cho hắn nghỉ ngơi một ngày. Mai cậu không có việc, dành cả ngày trông Lục Cảnh Trừng học cũng được.

Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, Lục Cảnh Trừng thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.Diệp Thanh Dương vội vã kéo hắn lại: “Anh bình tĩnh đã, ba em viết di chúc rồi, bây giờ chưa đòi lại được.”

Thời gian cứ thế trôi đi, sau khi kì thi thử kết thúc là đến sinh nhật của Diệp Thanh Dương.Lục Cảnh Trừng:…

Lục Cảnh Trừng lúc trước đã từng hỏi Diệp Thanh Dương: ” Em thích quà gì nào?”

Diệp Thanh Dương trả lời hắn: “Em thích anh thi được điểm cao.”

Chỉ vì một câu nói này của cậu, Lục Cảnh Trừng suýt nữa thì liều mạng học ngày học đêm, chỉ mong điểm thi của mình cao thật là cao.

Diệp Thanh Dương thấy hắn chăm học như vậy, cũng không tiếc lời cổ vũ hắn, làm cho Lục Cảnh Trừng cảm thấy hơi áp lực. 

Nhưng mà vấn đề của hắn chính là từ nhỏ tới lớn chưa từng có một chút áp lực nào, không có áp lực sẽ không có động lực, không có động lực thì không tiến bộ được.Hai người ngồi vào vị trí, thắt dây an toàn, chờ nhân viên kiểm tra xong mới bắt đầu cảm nhận được tàu đang chuyển động.

Cho nên bây giờ hắn vừa có áp lực vừa có động lực, lúc đi thi cũng không dám nộp bài thi sớm nữa, coi như là tiến bộ không ít.

Sau khi thi xong, nhân lúc còn chưa có kết quả, hai người ra ngoài chơi, tiện thể đón sinh nhật của Diệp Thanh Dương.“Nhưng mà còn những hơn 20 ngày nữa, lâu quá.” Lục Cảnh Trừng nói.

Bọn họ đến công viên giải trí, bởi vì lâu rồi Diệp Thanh Dương chưa đi tàu lượn siêu tốc, vậy nên từ lúc lên kế hoạch cậu đã muốn đến công viên giải trí rồi.Lục Cảnh Trừng: …

Lục Cảnh Trừng nhìn cậu có vẻ yếu đuối mong manh, kinh ngạc nói: “Em còn thích chơi tàu lượn siêu tốc hả?”

“Không được sao?” Diệp Thanh Dương nói: “Vui lắm á.”

“Được thôi, anh chơi với em.” Lục Cảnh Trừng xoa xoa đầu cậu.

Diệp Thanh Dương cười híp mắt kéo hắn đi xếp hắn.

Người xếp hàng chơi tàu lượn rất nhiều, Diệp Thanh Dương và Lục Cảnh Trừng đứng một lúc mới tới lượt bọn họ.

Hai người ngồi vào vị trí, thắt dây an toàn, chờ nhân viên kiểm tra xong mới bắt đầu cảm nhận được tàu đang chuyển động.

Lục Cảnh Trừng nắm lấy tay Diệp Thanh Dương: “Sợ thì cứ nắm tay anh.”Lục Cảnh Trừng nắm lấy tay Diệp Thanh Dương: “Sợ thì cứ nắm tay anh.”

“Nếu em không sợ thì sao?” Diệp Thanh Dương nói.

Lục Cảnh Trừng suy nghĩ một chút, trả lời: “Vậy thì để anh nắm tay em.”Vừa mới cãi nhau xong đã muốn hôn hôn!

“Mặc dù anh cũng không sợ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play