Ngày hôm sau Lục Cảnh Trừng thức dậy rất sớm, còn nhân tiện chạy sang gọi Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương mơ màng nhìn hắn: “Thế mà cũng có ngày cậu dậy sớm hơn tôi, đúng là chuyện lạ.”
Nói vớ vẩn, hắn là chủ nhà cơ mà, làm gì có chủ nhà nào dậy muộn hơn khách đâu chứ.
“Mau đi đánh răng rửa mặt đi rồi chúng ta xuống lầu ăn cơm.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, bắt đầu cởi cúc áo ngủ.
Lục Cảnh Trừng ban đầu còn bình tĩnh mà nhìn, sau đó lặng lẽ quay sang chỗ khác, không dám nhìn cậu nữa.
Sao có thể trắng như thế chứ, vừa gầy vừa mềm, đúng là thách thức sự nhẫn nại của hắn mà.
Diệp Thanh Dương vẫn chưa chú ý đến cử chỉ của hắn, thay quần áo xong thì vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Mẹ Lục Cảnh Trừng nhìn hai người cầm cặp sách cùng nhau xuống lầu, kinh ngạc nói: “Sao con bảo trước khi khỏi bệnh sẽ không đi học? Bây giờ khoẻ rồi à?”
Mẹ vừa dứt lời thì Lục Cảnh Trừng hắt hơi một cái thật to.
Mẹ Lục Cảnh Trừng lắc đầu: “Xem ra vẫn chưa đi học được đâu.”
“Con là học sinh chăm chỉ, không thể nghỉ học lâu được.”
Mẹ Lục Cảnh Trừng tỏ ra vô cùng khiếp sợ: “Con mà chăm chỉ á? Con thấy bản thân con với bốn từ ‘học sinh chăm chỉ’ có tí liên quan nào đến nhau không?”
Lục Cảnh Trừng:… Đây có còn là mẹ ruột của hắn không? Diệp Thanh Dương còn đang đứng ở ngay cạnh đây này! Sao lại dìm hàng con như vậy!
Đừng phá vỡ hình tượng hào quang sáng chói của hắn trong lòng bạn trai chứ!
Lục Cảnh Trừng giả vờ bình tĩnh uống một ngụm sữa chua, trả lời: “Con cảm thấy con cũng là người hẳn hoi tử tế mà, chẳng lẽ thật sự không có điểm nào tốt sao?”
Mẹ hắn gật đầu: “Đúng là không thể coi là người xấu được.”
Diệp Thanh Dương nghe hai mẹ con bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy gia đình Lục Cảnh Trừng thật sự rất thú vị.
Ăn sáng xong, tài xế đưa Lục Cảnh Trừng và Diệp Thanh Dương đến trường.
Trần Nguy thấy hai người đi học cùng nhau, kinh ngạc đến mức hai con mắt sắp nhảy cả ra ngoài.
“Mày với Diệp Thanh Dương làm hoà rồi à?” Trần Nguy chờ Lục Cảnh Trừng ngồi xuống, vội vàng hỏi.
Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Ừ.”
“Cuối cùng cậu ấy cũng thích mày rồi?”
Lục Cảnh Trừng quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu ấy vốn thích tao mà.”
Trần Nguy không thèm tin: “Thế cái thằng mấy hôm trước kêu khóc thảm thiết ‘cậu ấy không thích tao’ không phải là mày à?”
Lục Cảnh Trừng:???
“Tao kêu khóc thảm thiết lúc nào? Mày đừng có mà mồm điêu!”
“Tao chỉ miêu tả một cách chân thực nhất cõi lòng đau đớn của mày thôi.”
Lục Cảnh Trừng đạp cho cậu ta một phát: “Đù má mày, ai bảo mày cõi lòng tao đau đớn?”
“Thế không phải à?”
“Tất nhiên là không phải!” Lục Cảnh Trừng có chết cũng không chịu thừa nhận.
“Ầy, đúng là tán đổ người ta rồi lập tức quên hết đau khổ khi xưa.”
Lục Cảnh Trừng hừ nhẹ một tiếng: “Mày thì biết cái gì? Lúc đó cậu ấy chỉ vì muốn tốt cho tao, mong tao có thể lấy vợ sinh con như người thường, chứ không phải cậu ấy không thích tao!”
“Thật không?” Trần Nguy nghi ngờ.
“Đương nhiên rồi.” Lục Cảnh Trừng rất bình tĩnh.
“Thôi, mày đừng nói nữa, ảnh hưởng đến việc học của tao.” Lục Cảnh Trừng vừa nói vừa mở sách ra.
Trần Nguy:???
“Ảnh hưởng cái gì cơ?” Trần Nguy cảm thấy hình như mình bị điếc rồi: ” Ảnh hưởng việc học của mày á? Mày? Học?”
“Đúng vậy.” Lục Cảnh Trừng thở dài: “Trần Nguy à, chúng ta không đi chung một con đường, mày, một là cùng tao học hành thật tốt, hướng về tương lai, hai là đừng quấy rầy tao học, hiểu chưa?”
Lục Cảnh Trừng kéo tay cậu ta xuống: “Mày thì biết cái gì, đây chính là nghĩa vụ của học sinh.”
“Tao sẽ coi như mày vì yêu mà phát điên.” Trần Nguy không chút lưu tình nói: “Mày thấy Diệp Thanh Dương tiến bộ nhiều quá rồi sợ mình không xứng với người ta đúng không?”
“Mày đùa tao à? Sao tao lại không xứng với cậu ấy?” Lục Cảnh Trừng cười: “Cậu ấy thích tao như vậy, chỉ có tao mới xứng với cậu ấy thôi, hiểu chưa?”
Trần Nguy lắc đầu: “Tao không cảm thấy như vậy, Diệp Thanh Dương tiến bộ rất nhanh, lần trước xếp thứ 14, lần này rất có thể sẽ leo lên đến thứ bảy, thứ tám đấy, rồi biết đâu chừng sau này được chuyển lên lớp trọng điểm thì sao?”
Lục Cảnh Trừng đập quyển sách lên bàn “bộp” một tiếng: “Vậy thì mày chống mắt lên mà coi tao lên lên được lớp trọng điểm không đi.”
“Cố lên nha.” Trần Nguy cổ vũ một cách qua loa.
Lục Cảnh Trừng khinh bỉ liếc cậu ta, mở sách ra bắt đầu học, nhưng mà vừa nhìn đến chữ hắn đã bắt đầu hoa mắt chóng mặt rồi.
Lần đầu tiên Lục Cảnh Trừng cảm thấy hồi hận, nếu hồi lớp mười hắn cố gắng học hành một chút thì cũng không đến mức hết thuốc chữa như bây giờ.
Nhưng mà hết thuốc thì vẫn phải cố, ít nhất thì buổi tối lúc Diệp Thanh Dương ngồi bên cảnh giảng bài cho hắn, Lục Cảnh Trừng cũng không cảm thấy đau đầu như vậy nữa, không chỉ thế mà dường như còn rất hiểu bài.
Diệp Thanh Dương đang giảng bài thì đột nhiên chuông điện thoại reo lên, cậu nhìn màn hình, là Vương Tuệ gọi tới.
Cậu suy nghĩ một chút, tuần trước cậu lo lắng cho Lục Cảnh Trừng nên không về nhà được.
Như vậy nghĩa là từ khi cậu cầm ba ngàn tệ của Vương Tuệ đi thì chưa về nhà lần nào, cậu biến mất lâu như vậy Vương Tuệ sốt ruột cũng là chuyện bình thường.
Cậu nhận điện thoại, nói qua loa mấy câu bảo cuối tuần sẽ về rồi cúp máy.
“Cuối tuần này cậu phải về nhà à?” Lục Cảnh Trừng không được vui lắm.
Diệp Thanh Dương thất hắn nhíu mày, giơ tay xoa xoa hai đầu lông mày đang nhăn lại: “Thứ sáu tôi về nhà một chuyến, chỉ ở lại một đến thôi, thứ bảy tôi sẽ về trường.”
“Không phải thứ sáu cậu phải đi dạy kèm cho Trương Dã à?”
“Lúc nào dạy xong thì tôi về.” Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói: “Tôi không thích ở cái nhà đó lắm.”
“Vậy cậu thích ở đâu?” Lục Cảnh Trừng cố ý hỏi.
Diệp Thanh Dương cười, chiều lòng hắn nói: “Tất nhiên là ở bên cạnh cậu rồi.”
Lục Cảnh Trừng vui vẻ cười, khoé miệng cong cong: “Cậu là con trai đó, đừng bám người quá được không?”
Diệp Thanh Dương thầm nghĩ, cậu bám người thì có, tôi dạy thêm cho người ta mười phút cậu đã ghen lồng lộn lên rồi, giờ lại còn bảo tôi đừng bám người quá?
Ai mới là kẻ bám người cơ?
Thế nhưng, cậu nhìn vẻ mặt của Lục Cảnh Trừng, chỉ nói: “Cậu đâu phải người ngoài, tôi không bám người khác, chỉ bám cậu thôi.”
Lục Cảnh Trừng nghe thế thì vui chết đi được, hắn nghĩ quả nhiên Diệp Thanh Dương vẫn luôn thích hắn.
Trước đây cậu từ chối hắn có lẽ chỉ đơn giản là muốn hắn đừng bước lên con đường khó khăn này, sợ hắn phải chịu khổ, lúc từ chối hắn chắc là trong lòng cậu cũng khó chịu lắm.
Lục Cảnh Trừng xoa đầu Diệp Thanh Dương, lại thò tay véo mặt cậu: “Vậy thứ bảy tôi đến đón cậu nhé?”
“Được.” Diệp Thanh Dương không có ý kiến.
“Sau đó chúng ta sẽ đi xem phim.”
“Được luôn.”
“Tôi mời cậu ăn cơm.”
Diệp Thanh Dương nhún vai: “Cậu định đưa tôi đi hẹn hò đấy à?”
Lục Cảnh Trừng bị cậu nói trúng tim đen, vội vàng phủ nhận: “Ai thèm hẹn hò với cậu chứ, chúng ta vẫn còn là học sinh đấy, học sinh không được yêu sớm đâu!”
“Ò~” Diệp Thanh Dương kéo dài giọng: “Nếu không phải yêu sớm thì mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì?”
“Là… bạn, là bạn đó!” Lục Cảnh Trừng ho khan một tiếng: “Còn ngồi trên ghế nhà trường, tất cả mọi người đều là bạn!”
Diệp Thanh Dương cười: “Thế sau khi tốt nghiệp thì sao?”
“Tốt nghiệp rồi tất nhiên không phải yêu sớm nữa, tới lúc đó sẽ là mọi người tự do yêu đương.”
Diệp Thanh Dương cảm thấy cái tên này thẳng thắn mà đáng yêu chết mất.
“Vậy sau này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, đốc thúc nhau học tập, cùng nhau tiến bộ đúng không?”
Lục Cảnh Trừng gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh Lục, nhất định là chủ nhiệm lớp chúng ta không biết cậu đáng yêu đến thế này đâu.”
Lục Cảnh Trừng bất mãn nhìn cậu: “Cậu mới đáng yêu ấy, cả nhà cậu đều đáng yêu.”
“Cảm ơn cậu đã khen nha, ‘người nhà tôi’ tất nhiên là đáng yêu rồi.”
Lục Cảnh Trừng:…
Diệp Thanh Dương thấy hắn bị mình trêu đến cứng họng không nói được gì, bất giác cười rộ lên.
“Cậu đang cười tôi đúng không?” Lục Cảnh Trừng nói.
Diệp Thanh Dương lắc đầu: “Đâu có.”
Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng: “Cậu càng ngày càng to gan rồi đấy, dám cười tôi.”
“Không cười cậu thật mà.”
Lục Cảnh Trừng không tin.
Diệp Thanh Dương gõ gõ vào quyển vở bài tập: “Mau làm bài đi, cậu còn chưa làm xong bài này đâu đấy.”
Lục Cảnh Trừng đột nhiên im lặng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng kiến thức của hắn thật sự bị hổng rất nhiều.
Hắn cầm bút lên miễn cưỡng làm bài.
Diệp Thanh Dương ngồi bên cạnh không quấy rầy hắn, đee hắn tự làm bài.
Làm xong đề toán là đã tới mười giờ, Lục Cảnh Trừng nằm vật ra bàn than thở nói: “Toán khó quá!”
“Không sao đâu, sớm muộn gì cậu cũng chinh phục được nó thôi.”
Lục Cảnh Trừng nghe xong quay người sang nhìn cậu: “Cậu không thưởng gì cho tôi sao?”
“Cậu muốn thưởng cái gì?” Diệp Thanh Dương hỏi
Lục Cảnh Trừng vừa cười vừa sáp lại gần cậu: “Cậu hôn tôi một cái được không?”
Diệp Thanh Dương:….
“Cậu có thấy hai người bạn nào hôn nhau không?”
“Vậy thì để tôi hôn cậu.” Lục Cảnh Trừng nói.
“Xem ra có người nào đó nghĩ một đằng lại làm một nẻo rồi, nói là chỉ làm bạn thôi nhưng trong lòng lại không muốn chỉ làm bạn bình thường.”
“Cùng giúp đỡ nhau học tập chỉ là một khía cạnh của tình bạn thôi, chúng ta còn phải giúp nhau ở nhiều phương diện khác nữa.” Lục Cảnh Trừng nói: “Ví dụ như cuộc sống, hoặc là tìm hiểu kiến thức sinh học.”
Diệp Thanh Dương:… Nói như vậy cũng được à?
Lục Cảnh Trừng đắc ý nhướn mày, sán lại gần nói: “Cho cậu hai lựa chọn, một là hôn tôi, hai là bị tôi hôn, cậu chọn đi.”
Diệp Thanh Dương thần nghĩ, có cái gì khác đâu? Cuối cùng vẫn là hôn mà?
Chắc là khác ở quyền chủ động thuộc về ai thôi.
Cậu nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ ra hình như mình chưa từng chủ động hôn ai bao giờ. Cậu mỉm cười tiến đến gần, hôn lên môi Lục Cảnh Trừng một cái.
Nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chạm một cái rồi buông ra ngay.
Lục Cảnh Trừng cảm thấy có cái gì đó mềm mềm dán lên môi, nhưng mà một giây sau, cảm giác mềm mại đó đã biến mất rồi.
Giống như sắp được nếm thử món ngon chưa được ăn bao giờ, nhưng mồi vừa đến miệng thì lại để bay mất.
Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương, vẫn chưa thoả mãn, nói: “Hôn lại lần nữa đi.”
“Hả?” Diệp Thanh Dương ngây ra.
Một giây sau, Lục Cảnh Trừng kéo cậu lại gần hôn lên đôi môi cậu.
Đôi mắt Diệp Thanh Dương mở to, Lục Cảnh Trừng thấy thế bèn giơ bàn tay che mắt cậu lại, khẽ nỉ non: “Đồ ngốc này, nhắm mắt cũng không biết.”
Tim Diệp Thanh Dương càng ngày càng đập nhanh, không kiềm chế được mà nắm lấy tay hắn, Lục Cảnh Trừng cũng nắm lại, hôn cậu từng chút một.
Trong phòng rất yên tĩnh, đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của hai người.
Nụ hôn vừa kết thúc, Lục Cảnh Trừng lập tức buông bàn tay đang che mắt Diệp Thanh Dương xuống, chậm rãi nắm chặt thành quyền.
Diệp Thanh Dương cũng hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lén nhìn hắn. Cậu vừa mới ngước mắt lên, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn lén mình, bốn mắt chạm nhau, bọn họ đều đang nắm chặt lấy tay người kia.
Diệp Thanh Dương lúng túng cười.
Lục Cảnh Trừng véo mặt cậu, thầm nghĩ mặt Diệp Thanh Dương nóng quá, là đang xấu hổ đây mà.
“Làm bài thôi.” Hắn rút tay về, lấy đề vật lí ra.
Diệp Thanh Dương cũng chỉ đành tiếp tục làm bài cùng hắn.
Mãi cho đến mười hai giờ, hai người mới được lên giường.
Dù mới có một tuần trôi qua nhưng Lục Cảnh Trừng cảm giác như đã rất lâu rồi hắn chưa lên giường Diệp Thanh Dương.
Hắn chui vào trong chăn, ôm lấy Diệp Thanh Dương như ôm bảo bối vừa mất đi lại tìm về được.
Diệp Thanh Dương tắt đèn, nói: “Ngủ ngon.”
“Cậu cũng ngủ ngon.” Lục Cảnh Trừng đáp lại.
Suy nghĩ một lúc, hắn lại hôn lên trán Diệp Thanh Dương một cái.
“Nghĩ đi đâu vậy, ban ngày đã ở cùng tôi rồi, đi ngủ cũng muốn mơ thấy tôi nữa, quỷ bám người.”
“Vậy thì không mơ thấy cậu nữa.” Diệp Thanh Dương nói.
Lục Cảnh Trừng nở nụ cười: “Người ta bảo trong mơ trái ngược với hiện thực, bây giờ cậu nói như thế, chắc chắn lát nữa sẽ mơ thấy tôi.”
“Vậy rốt cuộc cậu có muốn tôi mơ thấy cậu không?”
Lục Cảnh Trừng lấy tay chọc chọc mặt cậu: “Tôi đâu có ngang ngược như vậy, cậu mơ thấy gì tôi làm sao quyết định được, dù gì cậu cũng nằm trong lòng tôi rồi mà.”
Hơn nữa, Lục Cảnh Trừng nghĩ, bất kể cậu có mơ thấy tôi hay không, tôi mơ thấy cậu là được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT